Tư Thái Cung Phi

Chương 35




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Du Quý phi.

Beta: Dương Hiền dung.

Những lời Hoàng thượng nói bâng quơ hôm trước, Hoa Thường cũng không dám để trong lòng, coi đó như là một cơn gió thoảng qua.

Hoa Thường cầm khay vàng nhẹ nhàng bước vào tẩm điện, nàng đặt khay lên bàn sau đó từ từ kéo tấm màn ra, đến cạnh long sàng.

"Hoàng thượng, người đã dùng thuốc chưa?" Hoa Thường khẽ hỏi.

Hoàng đế chậm rãi mở mắt, sau đó nở một nụ cười nhạt: "Vừa dùng xong. Xem nàng kìa, cứ như tiểu bà [1] quản gia vậy."

[1] Bà (婆): chỉ người phụ nữ lớn tuổi, hay gặp với nghĩa là mẹ chồng, nhưng trong trường nghĩa của nó thì còn 1 nghĩa khác, vợ.

Giọng nói Hoàng đế đã lộ vẻ thân mật hơn trước, hơn một tháng làm bạn, sinh tử tương tuỳ [2], cuối cùng cũng đánh vỡ trái tim kiên định của nam nhân này.

[2] Sinh tử tương tuỳ (生死相随): sống chết bên nhau.

Hoa Thường ăn mặc đơn giản, một tháng qua bởi vì vất vả mà thân thể đã gầy ốm hơn trước nhưng khí chất và phẩm cách không hề thay đổi: "Từ bà quản gia này Hoàng thượng dùng không đúng rồi, thần thiếp là phi, không thể vượt qua."

Ánh sáng trong ánh mắt Hoàng đế dường như ảm đạm vài phần, sau đó cười cười gật đầu: "Thường nhi nói rất đúng, là trẫm sai."

Hoa Thường nâng Hoàng đế dậy, lại nói: "Thái y đã dặn dò, sau khi người ăn cơm uống thuốc xong không nên nằm xuống ngay, như vậy Hoàng thượng sẽ dễ mệt mỏi. Ít nhất thì người hãy ngồi một lát đã."

Khoé miệng Hoàng đế có chút chua xót, thấp giọng nói: "Trẫm chỉ cảm thấy mệt mỏi, cả người đều mệt mỏi."

Hoa Thường biết đây là do bệnh của hắn đã nặng thêm, chỉ là chưa tới mức nghiêm trọng.

"Thần thiếp phân phó Ngự Thiện phòng làm canh dương tuỷ [3] sinh địa [4]. Chính là dùng dương tuỷ sống, sinh địa, mỡ dê chín, muối tinh khiết, sinh khương băm [5], rượu vàng, mật ong hảo hạng, tư âm thanh nhiệt [6], trị ho tiêu đàm. Thần thiếp cũng hỏi qua Thái y, Thái y nói những thứ này có công dụng trị ho lao có sốt nhẹ, ho khan, trị chứng khạc đàm." Hoa Thường cầm khay ở trên bàn lại, nhẹ nhàng nói.

[3] Dương tuỷ (羊髓): tuỷ dê.

[4] Sinh địa (生地):

[5] Sinh khương (生姜): gừng.

[6] Tư âm thanh nhiệt (滋阴清热): giải trừ khí hư.

Hoàng đế nhíu mày: "Trẫm vừa mới dùng ngọ thiện xong, thật sự không muốn ăn uống nữa."

Hoa Thường khuyên nhủ: "Thần thiếp biết Hoàng thượng ăn uống không ngon miệng, nhưng Hoàng thượng dùng ngọ thiện không được nhiều. Cứ như vậy sao thân thể có thể chịu được?"

Hoàng đế cau mày, quay đầu sang một bên.

Hoa Thường bất đắc dĩ thở dài, bị ốm đau tra tấn, con người dù có kiên cường bao nhiêu cũng sẽ bị ảnh hưởng, tính tình trở nên nóng nảy, ương ngạnh cũng là chuyện bình thường, Hoàng đế không tức giận với nàng đã là cực kỳ nhẫn nại rồi.

Hoa Thường buông chén sứ trong tay, đậy nắp lại, sau đó ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Hoàng đế, dựa đầu lên vai hắn, khẽ nói: "Hoàng thượng không suy nghĩ vì thân thể mình thì cũng nên nghĩ đến mọi người vẫn đang lo lắng cho Hoàng thượng. Con dân thiên hạ đều hy vọng Hoàng thượng sớm bình an, sao Hoàng thượng có thể từ bỏ được."

Hoàng đế cảm thấy động tác của Hoa Thường rất xa lạ, trong trí nhớ của hắn tiểu phi tử này luôn rụt rè chưa bao giờ chủ động ôm hắn.

"Nàng cách xa trẫm một chút, trẫm..." Hoàng đế nghĩ đến vấn đề lây bệnh. Hai người dựa vào nhau gần như vậy, hắn nghe rõ cả tiếng thở, còn ngửi được cả hương thuốc nhàn nhạt lẫn với mùi đồ ăn trên người tiểu phi tử này nữa.

Hoa Thường buông Hoàng đế ra, nhìn mặt Hoàng đế nói: "Ban đêm Thái hậu nương nương thường mất ngủ, lo lắng không biết làm sao cho phải. Hoàng thượng là người hiếu thuận nhất, nếu Hoàng thượng không nghe lời dặn của Thái y, thần thiếp sẽ phải đi bẩm báo với Thái hậu."

Tuy rằng mấy người Thái hậu không được vào chính điện Kiến Chương cung, nhưng thiên điện thì vẫn có thể, cỡ ba bốn ngày sẽ triệu kiến Hoa Thường một lần hỏi thăm tình hình. Đương nhiên Hoa Thường cũng không thể trực tiếp tiếp xúc với nhóm người Thái hậu, chỉ đứng trước tấm màng chắn cách cửa mười thước, cung kính báo lại là được.

Hoàng đế cười khổ: "Trẫm nghe lời là được chứ gì."

Hoa Thường tươi cười, mang canh dương tuỷ sinh địa tới, tự mình nếm thử, kiểm tra nhiệt độ rồi mới đút cho Hoàng đế: "Hương vị không phải quá ngon nhưng có ích cho bệnh tình của Hoàng thượng."

Hoàng đế nhìn bộ dáng nghiêm túc của Hoa Thường, trong lòng mềm xuống, thấp giọng nói: "Một tháng nay nàng chuẩn bị thức ăn đa dạng mà bổ dưỡng cho trẫm. Hết canh tuyết lê rau chân vịt rồi lại canh ba ba tư âm, đúng là rất hiệu quả. Bây giờ chứng ho khan của trẫm cũng đã đỡ hơn, khi nói cũng không còn đau nữa."

Hoa Thường ôn nhu đáp lại: "Đồ ăn dược phẩm đều tốt, nhưng cuối cùng vẫn phải dựa vào ý chí của Hoàng thượng. Chỉ cần người kiên định tin tưởng thì nhất định sẽ tốt hơn."

Hoàng thượng cười một chút, nói: "Nàng cát ngôn [7] quá rồi."

[7] Cát ngôn: lời nói tốt đẹp.

Hoàng đế cũng tự hiểu thân thể của chính mình, thật sự thì bệnh tình vẫn luôn chuyển biến xấu. Thức ăn thuốc bổ gì cũng chỉ trị được phần ngọn chứ không trị được phần gốc. Thường xuyên sốt cao, mệt mỏi, váng đầu đã làm hắn không thể tin tưởng cái gì. Thời điểm sắp phải đối mặt với cái chết, dù là Hoàng đế thì hắn cũng sẽ sợ hãi, lo lắng. Chỉ là thật tốt khi có một nữ nhân nguyện ý ở bên chăm sóc hắn.

Hoàng đế vì bị ốm đau tra tấn mà bắt đầu hỉ nộ vô thường. Cung nữ thái giám ở Kiến Chương cung hầu hạ không tốt đã bị đánh chết hơn hai người, chuyện đó Hoa Thường cũng không biết. Trước mặt Hoa Thường, Hoàng đế vẫn là nam nhân trầm ổn rộng lượng nhẫn nại, hắn không muốn ở trước mặt nữ nhân này lộ ra hình ảnh xấu của hắn, một kẻ bị ốm đau hành hạ mà trở nên thật đáng thương.

Buổi tối.

Hoa Thường hầu hạ Hoàng đế tắm gội thay y phục xong liền đỡ hắn trở lại giường, gém chăn kĩ càng rồi khẽ nói: "Hoàng thượng nghỉ ngơi sớm một chút."

Hoa Thường cẩn thận phân phó tiểu cung nữ ở lại gác đêm rồi đứng dậy chuẩn bị đến gian ngoài nghỉ ngơi, nhưng Hoàng đế đột nhiên kéo ống tay áo nàng lại.

Hoa Thường xoay người, quan tâm hỏi: "Hoàng thượng sao vậy, có chỗ nào không khoẻ sao?"

Hoàng đế lắc đầu, nhìn Hoa Thường thấp giọng nói: "Trẫm không muốn họ gác đêm, nàng ở lại được không?"

Hoa Thường sửng sốt, đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy ngữ khí mềm yếu như vậy của Hoàng đế, dường như không giống với người làm chủ một quốc gia mà nàng biết.

"Thần thiếp tuân chỉ." Hoa Thường cầm tay Hoàng đế khẽ nói. Sau đó quay đầu nói với hai tiểu cung nữ đang quỳ gối bên mép giường: "Các ngươi lui xuống đi, canh giữ bên ngoài cho tốt."

Hai tiểu cung nữ dập đầu tạ ơn: "Vâng, thưa nương nương."

Thật ra sau khi Hoàng đế mở miệng liền thấy hối hận, gác đêm là một việc tuy vinh quang nhưng cực khổ. Vinh quang là bởi vì chỉ có người được tín nhiệm mới được canh giữ bên cạnh Hoàng đế. Cực khổ là bởi vì gác đêm sẽ không được ngủ hơn nữa còn phải quỳ gối bên cạnh long sàng, quỳ một đêm không ngủ tuyệt đối không phải là việc dễ dàng.

Hoa Thường vừa nhìn thấy khuôn mặt rối rắm của Hoàng đế liền đoán được hắn đang suy nghĩ chuyện gì. Nàng mỉm cười dịu dàng: "Thần thiếp hiểu ý của Hoàng thượng. Chẳng lẽ Hoàng thượng định để thần thiếp quỳ một đêm thật sao? Không ban cho thần thiếp một cái giường nhỏ?"

Hoàng đế thấy Hoa Thường không có hiểu lầm ý của hắn, tươi cười nói: "Trẫm gọi Trần Hỉ đi lấy."

Hoa Thường cười gật đầu tạ ơn, sau đó ôn nhu hỏi: "Thần thiếp thấy tinh thần Hoàng thượng không tốt lắm, có phải còn phiền lòng chuyện gì không? Cung nữ gác đêm hầu hạ người không tốt sao?"

Hoàng đế chậm rãi lắc lắc đầu, hai mắt nhìn vô định, khẽ nói: "Chuyện trẫm phiền lòng quá nhiều. Thường nhi, nàng nói xem, con người có phải vì quyền lực thì sẽ không màng tất cả không?"

Vừa dứt lời, Hoàng đế lại nở nụ cười: "Lời này trẫm không nên hỏi nàng. Nàng ấy mà, chắc chắn sẽ nói một đống đạo lý lớn đạo lý nhỏ, hệt như mấy lão nhân thế gia vậy."

Tuy Hoàng đế nói là lão nhân, nhưng giọng nói rõ ràng có chút kính trọng.

Trước kia hắn cảm thấy thế gia cổ hủ, hiện giờ lại thấy đó là chuyện tốt. Dù là nam nhân hay nữ nhân, xuất thân thế gia cũng không giống nhau.

Hiện giờ trong triều đã bắt đầu rối loạn, bên ngoài đều nói hi vọng Hoàng thượng dưỡng bệnh thật tốt, sớm ngày khang phục, nhưng thật ra đã sớm tranh đấu gay gắt, ba vị Hoàng tử đều có người ủng hộ mình, mấy huynh đệ như hổ rình mồi, không chừng vài vị lão Vương gia nhiếp chính cũng bắt đầu có động tĩnh.

Chỉ có thế gia, trình tấu chương thỉnh lập người kế vị.

Tuy lời nói không dễ nghe nhưng đều là những câu của thần tử vì quân, vì nước, vì dân.

Tuy Hoa Thường không hiểu chính sự nhưng cũng cảm giác được đây là thời điểm nhạy cảm. Hoàng đế đã nói ra lời này thì chắc chắn đây không phải là tin đồn vô căn cứ.

"Những lời Hoàng thượng nói, thần thiếp không hiểu. Thần thiếp chỉ biết hiện tại Hoàng thượng đang bị bệnh, không thể quá ưu tư. Người phải dưỡng bệnh thật tốt, giữ tinh thần thoải mái."

Hoàng đế cười nhạo một tiếng: "Thường nhi, tâm tư nàng đơn thuần cho nên chỉ hy vọng trẫm tốt lên. Thế nhưng không có nghĩa là người khác cũng vậy, chỉ sợ có một số người còn mong trẫm mau chết sớm một chút đấy."

Hoa Thường lập tức nhíu mày, che miệng Hoàng thượng lại, khẽ trách cứ: "Hoàng thượng nói lung tung gì vậy, không may mắn gì hết."

Hoàng đế nhẹ nhàng quay đầu nhìn nữ nhân gầy ốm trước mặt, đau lòng nhưng không biết làm sao, lẩm bẩm nói: "Nếu trẫm băng hà, nàng phải làm sao bây giờ?"

Vành mắt Hoa Thường đỏ lên, lúc này Hoàng đế đã bắt đầu suy xét chuyện hậu sự còn có thể nghĩ tới nàng, làm nàng cảm thấy chua xót: "Hoàng thượng đừng nói những lời như vậy. Thần thiếp chỉ là một nữ nhân nên không hiểu chuyện đại sự, nhưng thần thiếp biết tỷ muội trong cung đối với Hoàng thượng tình sâu nghĩa nặng, các nàng luôn ngóng trông Hoàng thượng khoẻ mạnh hơn. Hoàng thượng người không biết đâu, trước khi thần thiếp đi hầu bệnh, Thục phi tỷ tỷ còn quỳ gối trước mặt thần thiếp cầu xin thần thiếp chăm sóc Hoàng thượng thật tốt. Tỷ tỷ còn đang mang thai, chẳng lẽ Hoàng thượng không muốn nhìn thấy hài tử của mình ra đời, lớn lên, thành gia lập thất sao?"

Hoàng đế nghe tới Thục phi, tinh thần hoảng hốt một chút, hồi lâu mới mở miệng nói: "Đương nhiên trẫm muốn, chỉ là không biết ông trời có nguyện ý hay không."

Hoa Thường nắm chặt tay Hoàng đế, kiên định gật đầu: "Nhất định có thể, Hoàng thượng là thiên tử, là con của trời, chắc chắn sẽ che chở cho người."

Hoàng đế nhìn Hoa Thường, đôi mắt nàng mông lung đẫm lệ nhưng khuôn mặt vẫn đang mỉm cười như cũ, lòng hắn cảm thấy đau xót. Đúng, hắn không thể chết được, hắn còn có Thường nhi, còn có Thục phi, có hài tử chưa được sinh ra, chưa được lớn lên, còn có giang sơn của hắn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.