Edit: Phương Tu dung.
Beta: Tiên Thái Phi.
Kiến Chương cung.
Tên của tòa cung điện này từ trước đến nay vẫn luôn mang ý vị thần thánh, bởi vì nó chính là tẩm cung của Hoàng đế qua các triều đại. Hoàng đế cũng thường xuyên triệu kiến các đại thần thân cận ở đây để thể hiện sự vinh sủng. Điều này đã trở thành một loại dấu hiệu để nhận biết tâm phúc của Hoàng đế.
Vị Hoàng đế bệ hạ của đế quốc này đã ở trong tòa cung điện đó hơn ba mươi năm, nhân sinh dường như đã đi đến cuối đoạn đường. Hoàng thân quốc thích và các đại thần quỳ kín trong ngoài Kiến Chương cung, bọn họ đều vì phụng mệnh mà đến đây. Tất cả mọi người đều hiểu rõ, Hoàng đế đang muốn bàn giao hậu sự. Điều này có nghĩa một thời Hưng Trinh thịnh thế đã đến hồi kết thúc, một kỷ nguyên mới sắp bắt đầu mở ra.
Phần lớn đại thần chỉ có thể quỳ bên ngoài cửa cung, chỉ có vài người được quỳ trong điện. Thế nhưng chỉ có khoảng mười mấy người là được chân chính tiến vào tẩm cung của Hoàng đế, chân chính diện kiến thiên nhan, tiễn đưa vị Hoàng đế anh minh khai sáng một thời thịnh thế này đến đoạn đường cuối cùng.
Tẩm thất của Hoàng đế vốn không lớn, nay đã chật kín người quỳ gối. Các Hoàng tử tất nhiên là quỳ ở hàng đầu tiên, một bên là nhóm phi tần và Công chúa có địa vị cao, một bên là hoàng thân quốc thích đồng trang lứa và vãn bối của Hoàng đế, sau cùng mới là những quyền thần trên triều và tâm phúc của Hoàng đế.
Trong không gian chật kín người ấy, thời khắc này ngập tràn tiếng khóc nức nở. Bất luận là thật sự bi thống hay giả vờ bi thương, thì tất cả mọi người đều nhíu mày thật sâu, vẻ mặt lo lắng. Các phi tần, Hoàng tử và Công chúa thì lại càng nỗ lực hơn, tranh thủ rơi lệ, thấp giọng khóc thút thít.
Hoàng đế nằm trên long sàng đã rất lớn tuổi, hơn nữa còn vô cùng gầy yếu, trên gương mặt và cánh tay lộ rõ những vết đồi mồi. Mọi người thấy Hoàng đế như vậy thì đều vô cùng hoảng hốt, sao lại biến thành một lão nhân gầy yếu như thế? Hắn đã thống trị đế quốc này ba mươi ba năm, khai sáng một thời Hưng Trinh thịnh thế. Hắn bình định Hồ Nhung, đánh đuổi Bắc Mông, thống nhất vạn bang (nước nhỏ). Hắn đem lại cho đế quốc này một thời thái bình, phồn hoa bậc nhất.
Thái tử quỳ gối trước giường, nhẹ nhàng nắm lấy tay Hoàng đế, khóc đến mức đôi mắt sưng đỏ cả lên, giọng nói khàn khàn: "Phụ hoàng, phụ hoàng..."
Hoàng đế gắng gượng mở đôi mắt hơi đục ngầu, nhìn thê tử và nhi tử cách mình gần nhất, hoảng hốt một hồi mới nhận ra đây là Hoàng hậu và Thái tử. Sau đó hắn lại quay đầu như muốn tìm kiếm gì đó, đôi tay già nua gầy yếu rút ra khỏi bàn tay của Thái tử, đưa về một hướng khác: "Tiểu Tứ..."
Tứ Hoàng tử nghe thấy giọng nói quen thuộc, ngẩng khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy lên. Còn Thái tử thì thất hồn lạc phách quỳ trên mặt đất, nhìn vị phụ hoàng mà hắn vẫn luôn ngưỡng mộ, không biết phải nói điều gì. Hoàng hậu thì thẫn thờ nhìn trượng phu của mình, gương mặt không chút biểu tình.
"Phụ hoàng..." Tứ Hoàng tử lết gối đến trước giường Hoàng đế, cầm lấy bàn tay khô ráp của Hoàng đế nhẹ nhàng áp lên khuôn mặt của mình, nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
Hoàng đế nhìn nhi tử mà hắn yêu thương nhất, rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười yếu ớt, trong giọng nói già nua khản đặc vẫn đầy sự sủng nịnh trước sau như một: "Đừng khóc, thân thể con không tốt, đừng vì phụ hoàng mà bi thương..."
Sắc môi của Tứ Hoàng tử tái hơn một chút, hốc mắt tràn đầy tơ máu. Hoàng đế bị bệnh không phải là ngày một ngày hai, Tứ Hoàng tử cho rằng mình đã chuẩn bị tâm lý xong, chuẩn bị sẵn tinh thần mất đi phụ hoàng. Nhưng mà, vì sao khoảnh khắc này, hắn vẫn đau lòng đến mức không thở được như vậy, giống như trái tim không còn đập nữa.
Hoàng đế nhẹ nhàng vuốt ve gò má Tứ Hoàng tử, nhẹ giọng nói: "Tiểu Tứ, phụ hoàng vẫn luôn mơ thấy mẫu hậu con. Ở trong mộng, mẫu hậu con vĩnh viễn ngồi đó cười ôn nhu với trẫm. Thế nhưng, bất luận trẫm có nói gì với nàng, thì nàng đều không trả lời. Dân gian có một cách nói thế này, nếu một người đã mất nói chuyện với ngươi trong mơ, thì có nghĩa là người đó muốn dẫn ngươi đi theo. Mẫu hậu con nhiều năm rồi mà vẫn cứ im lặng như vậy, chính là không nỡ dẫn phụ hoàng đi đấy..."
Đôi mắt già nua đục ngầu của Hoàng đế từ từ chảy ra hai dòng lệ. Hắn thong thả nở nụ cười, mang theo vài phần thư thái: "Tiểu Tứ, hôm qua phụ hoàng lại mơ thấy mẫu hậu con. Trẫm nói trẫm rất nhớ nàng, nàng trả lời là nàng cũng rất nhớ trẫm."
"Đây là lần đầu tiên mẫu hậu con nói chuyện với trẫm trong mơ. Trẫm biết, trẫm phải đi, phải đi gặp mẫu hậu con. Nàng đã đợi trẫm nhiều năm như vậy rồi, trẫm thật sự rất nhớ nàng."
Cuối cùng Tứ Hoàng tử cũng khóc không thành tiếng: "Phụ hoàng... Mẫu hậu..."
Người quỳ bên dưới cũng khóc theo, trong lòng mỗi người lại có tính toán riêng. Quả nhiên là Hoàng đế đối với Nguyên Liệt Hoàng hậu tình cảm sâu đậm. Cho dù Thái tử có kế vị, e là Hoàng đế cũng đã sớm lưu lại đường lui, chắc chắn có thể bảo vệ Tứ Hoàng tử một đời bình an.
Hoàng đế không nhìn ai khác, chỉ nhìn nhi tử mà mình sủng ái nhất, lên tiếng nói: "Tiểu Tứ, cả đời này trẫm không vui vẻ một chút nào. Thời niên thiếu, hoàng tổ phụ của con không thích trẫm. Lúc trung niên, cuối cùng thì trẫm cũng gặp được nữ nhân mình ái mộ và thương yêu, chính là mẫu hậu con. Nhưng mà, tiểu Tứ, cho dù mẫu hậu con đã ở bên cạnh chăm sóc trẫm những năm đó, nhưng trẫm cũng không vui vẻ. Bởi nữ nhân trẫm yêu không phải là thê tử của trẫm..."
Hoàng hậu đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt sưng đỏ nhìn chằm chằm vào Hoàng đế, vẻ mặt cứng đờ.
Hoàng đế không nhìn Hoàng hậu, cũng không quản người khác có phản ứng gì, chỉ chú tâm đến chuyện của mình, xúc động nói tiếp: "Tiểu Tứ, con biết không, phụ hoàng thật sự đã từng muốn phế Hoàng hậu, sau đó lập mẫu hậu còn làm Hoàng hậu, muốn quang minh chính đại tuyên bố với thiên hạ rằng trẫm yêu nàng... Nhưng mà không được, phụ hoàng không thể làm như thế. Vương Hoàng hậu hiền lương lại có con cái, gia pháp tổ tông không cho phép, triều đình không cho phép, trẫm không thể làm như vậy..."
Tứ Hoàng tử nhắm chặt đôi mắt đã chảy đầy lệ, lắc đầu nói: "Phụ hoàng, không quan trọng, đều không quan trọng. Mẫu hậu yêu người, cho nên không sao cả..."
Nước mắt Hoàng đế chảy qua khóe mi, thấm vào tóc mai: "Sau đó, khi mẫu hậu con mất, bên cạnh trẫm chỉ còn những hài tử thân sinh và đế quốc to lớn này. Thế nhưng phụ hoàng vẫn không vui vẻ như trước, bởi vì nhi tử trẫm yêu nhất không phải là Thái tử, không phải là người thừa kế cơ nghiệp của đế quốc lâu đời này..."
Những lời trước đó là Hoàng đế hoài niệm về Nguyên Liệt Hoàng hậu. Tuy không hợp với lẽ thường, nhưng ngoại trừ Hoàng hậu và Thái tử ra, thì người khác nghe một chút cũng không sao. Dù sao Nguyên Liệt Hoàng hậu đã qua đời, hơn nữa cũng đã truy phong thành Hoàng hậu, cho dù trong lòng Hoàng đế có nhớ nhung nhiều đến thế nào thì cũng nên buông xuống rồi. Nhưng mà câu này vừa nói ra, trong lòng mọi người đều cả kinh!
Đây là câu nói liên quan đến lợi ích của tất cả mọi người. Sắc mặt Thái tử vẫn không thay đổi, hay nói cách khác là hắn đã quá hiểu sự bất công của phụ hoàng. Còn ngực Hoàng hậu thì không ngừng phập phồng, giống như muốn nổ tung.
Tứ Hoàng tử sửng sốt một chút. Mặc dù hắn luôn tranh đấu với Thái tử, nhưng hắn lại không đoán nổi tâm tư của phụ hoàng. Hắn vẫn luôn cho rằng phụ hoàng tuyệt đối sẽ không để điều gì làm dao động đến vị trí thừa kế của đích trưởng tử, nhưng không ngờ rằng, thì ra phụ hoàng đã từng vô số lần muốn để hắn kế vị.
Tứ Hoàng tử cúi đầu cười khổ một tiếng, nước mắt càng chảy ra nhiều hơn: "Phụ hoàng, phụ hoàng... không sao đâu. Bởi vì nhi thần cũng rất yêu người, cho nên không sao cả, không sao cả..."
Hoàng đế nhìn khuôn mặt tái nhợt ốm yếu của Tứ Hoàng tử, đột nhiên nắm chặt lấy tay Tứ Hoàng tử. Thậm chí Hoàng đế nắm chặt đến mức khiến Tứ Hoàng tử cảm thấy đau đớn, làm người khác không thể tưởng tượng nổi trong thân thể già yếu của một ông lão sắp chết lại có sức lực lớn như vậy.
"Tiểu Tứ, con phải thề với trẫm! Thề phải đối xử tử tế với huynh đệ, đối xử tử tế với tam ca con! Bằng không phụ hoàng và mẫu hậu con có ra đi thì cũng không thể được an nghỉ! Con phải thề!" Giọng nói già nua khản đặc của Hoàng đế vang vọng trong tẩm điện nhỏ hẹp, làm tất cả mọi người đều hoang mang.
Tứ Hoàng tử sững sờ tại chỗ, trợn tròn mắt nhìn phụ hoàng: "Phụ hoàng..."
Hoàng đế vẫn nhìn Tứ Hoàng tử chằm chằm như cũ, hai tay Hoàng đế nắm tay của Tứ hoàng tử rất chặt.
Thái tử đã mất đi toàn bộ khí lực, cả người tê liệt ngồi dưới đất. Hắn vẫn luôn sợ ngày này, nhưng khi thời điểm này thật sự đến, hắn lại cảm thấy cuối cùng cũng tới rồi sao, cảm giác thật thoải mái. Từng là nhi tử thân cận với phụ hoàng nhất, Thái tử biết rất rõ thái độ của phụ hoàng đối với mình. Lúc hắn còn chưa thấy rõ ngày này, thì vận mệnh của hắn đã được định sẵn rồi.
Hoàng hậu ngây ngốc hồi lâu mới có phản ứng, mới hiểu được ý tứ trong lời của Hoàng đế. Đối xử tử tế với huynh đệ sao? Đối xử tử tế với tam ca sao? Ngoại trừ việc ngươi sẽ là người kế vị ra, thì còn ai cần Hoàng đế dặn dò như vậy nữa?
"Hoàng thượng! Hoàng thượng! Chẳng lẽ người không có trái tim sao? Không có trái tim sao?!" Hoàng hậu điên cuồng gào thét, giọng nói khàn khàn vang vọng khắp tẩm điện. Thanh âm tuyệt vọng bi thống này gần như truyền cả ra bên ngoài điện, như thét ra máu.
Trần Hỉ đứng một bên hơi phất tay, liền có một tiểu thái giám tiến lên kéo Hoàng hậu ra ngoài. Các đại thần quỳ trên mặt đất sợ hãi dịch ra hai bên tránh đường, sau đó nghe thấy thanh âm chói tai ấy dần dần nhỏ đi, cho đến khi mất hút.
Hoàng đế vẫn nắm chặt tay của Tứ Hoàng tử, đợi Tứ Hoàng tử tuyên thệ. Tứ Hoàng tử từ từ ngẩng đầu lên, lệ rơi đầy mặt: "Được, nhi thần xin thề, thề rằng sẽ đối xử tử tế với huynh đệ, đối xử tử tế với tam ca. Bằng không... bằng không phụ hoàng và mẫu hậu... có mất cũng không được an nghỉ."
Hoàng đế nghe được lời thề mình mong muốn, cuối cùng cũng mất hết khí lực, buông tay Tứ Hoàng tử ra, thanh âm trống rỗng hư vô: "Cả đời này của trẫm, cuối cùng cũng làm được việc mà mình muốn làm rồi."
Coi như đây là sự tùy hứng, coi như là trước khi lâm chung hoàn thành tâm nguyện cuối cùng đi. Thường nhi... ta đã bỏ qua gia pháp tổ tông. Có lẽ ta đã mở ra một khởi đầu ác liệt, có lẽ ta đã tạo ra ngày tháng gió tanh mưa máu sau này vì tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, nhưng ta đã bảo vệ được hài tử của chúng ta, bảo vệ được tưởng niệm vinh quang về nàng sau khi chết. Thường nhi, ta tới gặp nàng đây.
Trần Hỉ đứng bên cạnh nâng lên hai đạo thánh chỉ màu vàng sáng, một là phế Thái tử, một là lập tân Thái tử. Sau khi tuyên đọc thánh chỉ xong, rốt cuộc Hoàng đế cũng mất đi ý thức, lâm vào hôn mê. Ba ngày sau, Hoàng đế băng hà, tân hoàng kế vị.