Tù Tâm

Chương 7: Hiếp bức




Chương 7: Hiếp bức

Nàng lạnh lùng phát ra mệnh lệnh: "Ngăn nàng lại cho ra, không được để cho nàng rời đi."

Thị vệ ngoài cửa lập tức ngăn cản Âu Dương Yên, Âu Dương Yên cưỡng chế tức giận, đứng ngoài cửa. Tắc Mông lại lên tiếng, "Lại đây, ngồi xuống, dùng cơm tối với ta."

Âu Dương Yên đứng ngoài cửa không hề cử động, nàng lớn như vậy vẫn chưa từng bị người nào vênh mặt hất hàm sai khiến như thế. Nàng cũng có kiêu ngạo của nàng.

Tắc Mông ngồi trước bàn ăn, nhìn ánh nến trên bàn, chậm rãi nói với Âu Dương Yên, "Ngươi là hạ thần của ta, ngươi không thể cự tuyệt mệnh lệnh của ta."

Âu Dương Yên thở dài, xoay người đi đến, ngồi đối diện với Tắc Mông, Tắc Mông lại tươi cười, "Ngươi có biết ta đặc biệt gọi đầu bếp trên thuyền của ngươi vào cung, chỉ vì để làm đồ ăn cho mình ngươi không."

Bữa tối thực phong phú, hơn nữa đều là đồ ăn Trung Quốc, Tắc Mông giơ đũa vui vẻ nói với Âu Dương Yên, "Ngươi nhìn xem, ta đã học được cách dùng đũa ăn cơm rồi nè."

Mặt Âu Dương Yên không chút thay đổi ngồi nơi đó, cầm đũa lên bắt đầu dùng cơm, không nói câu nào, ăn xong rất nhanh, Âu Dương Yên đứng dậy lên tiếng, "Bệ hạ, ta đã ăn xong, xin cho ta rời đi."

Sắc mặt Tắc Mông lại chìm xuống một lần nữa, nàng để đũa xuống, ngẩng đầu nhìn lên Âu Dương Yên, "Tối nay, ngươi không được rời đi, ở lại bồi ta." Nếu dịu dàng là vô ích, Tắc Mông dùng quyền lực ép buộc nàng. Sắc mặt Âu Dương Yên nhíu lại, "Không thể!", cự tuyệt vẫn rõ ràng như cũ.

Cô gái này, chẳng lẽ không thấy rõ tình cảnh của bản thân sao? Dám cự tuyệt mệnh lệnh của nàng như vậy. Lần này Tắc Mông có chút tức giận, đứng dậy, nhìn thẳng Âu Dương Yên, "Đây là mệnh lệnh, ngươi không có tư cách cự tuyệt."

Gò má bóng loáng như đồ sứ của Âu Dương Yên hiện lên quật cường, "Ta phải rời khỏi!" Nói xong, nàng xoay người đi ra cửa lần thứ hai, nếu nàng muốn đi, ở đây có ai có thể giữ nàng ở lại được?

Phía sau truyền đến một âm thanh vang giòn, Tắc Mông đem ly rượu bằng kim loại ném xuống mặt đất, nàng là thẹn quá hóa giận, nói với thị vệ, "Không được để nàng rời đi."

Âu Dương Yên xoay người nhìn Tắc Mông, quật cường lên tiếng, "Ta muốn rời đi, ai có thể ngăn cản được?"

Tắc Mông ngây ra một lúc, có chút không kiềm chế được tức giận, "Ngươi dám làm trái ý của ta?"

Âu Dương Yên không thỏa hiệp một chút, nhìn Tắc Mông chằm chằm, "Là ngươi ép người quá đáng."

Tắc Mông thở gấp một cái, cảm xúc bắt đầu kích động rõ ràng hơn, "Ta bức ngươi? Ngươi cảm thấy ngươi có tư cách cự tuyệt yêu cầu của ta sao? Có lẽ ta nên cho ngươi thấy một ít lợi hại."

Âu Dương Yên xoay người đi về phía cửa, bọn thị vệ ngăn cản nàng, trong đó có một người nói với nàng, "Đội trưởng, xin ngài đừng khó xử chúng ta, ngài cũng biết chúng ta chỉ là tiểu nhân phụng mệnh hành sự." Âu Dương Yên là đội trưởng, trong đội Hoàng binh uy tín cũng rất cao, bọn thị vệ đều rất rõ ràng, ở đây không ai là đối thủ của Âu Dương Yên.

Âu Dương Yên quay đầu nhìn bọn họ, lại quay đầu nhìn Tắc Mông, sau đó vẫn đi ra ngoài. Bọn thị vệ đưa tay đến muốn bắt nàng, Âu Dương Yên xoay người, phóng lên cây cột, sau đó nhảy lên nóc nhà rời đi. Bọn thị vệ há hốc mồm đứng đó, trong điện lại truyền đến tiếng của Tắc Mông, "Truyền Y Thụy Kha đến tìm ta!"

Tắc Mông không ngừng đi qua đi lại trong phòng ngủ, tâm trạng rất bất an. Y Thụy Kha đứng ở một bên, không dám nói lời nào, Tắc Mông lại lớn tiếng kêu lên, "Nàng dám có thể đối với ta như, nàng lại có thể đối với ta như vậy!"

Tắc Mông đi đến trước mặt Y Thụy Kha, "Ta muốn bắt toàn bộ người nhà của nàng lại, ta muốn cho nàng biết hậu quả khi làm trái ý ta.", vì cảm xúc quá mức kích động, nên Tắc Mông vừa nói vừa có chút thở gấp.

Y Thụy Kha nhún vai nhìn Tắc Mông, "Được lắm, ngươi là Nữ Vương, hoàn toàn có thể làm như vậy, hẳn là nên cho nàng thấy được một chút lợi hại."

Tắc Mông thở ra, cố gắng bình tĩnh một chút lại nói, "Nàng quá quật cường, không một chút e ngại đối với ta, cô gái như thế, chẳng lẽ không nên cho nàng chút trừng phạt sao?"

Y Thụy Kha lại khẳng định, "Đó là đương nhiên!"

Tắc Mông nhìn Y Thụy Kha, ánh mắt có một chút nghi ngờ, "Nhưng mà nàng quật cường như vậy, có thể làm cho nàng hận ta hơn không?"

Y Thụy Kha thở phào một cái, rốt cục ý nghĩ của Tắc Mông cũng trở lại bình thường. Y Thụy Kha mới nói tiếp, "Rất có khả năng này, ngươi càng cường ngạnh sẽ càng làm nàng cứng rắn hơn mà thôi, làm như vậy sẽ đẩy lòng nàng đi xa ngươi hơn."

Tắc Mông uể oải ngồi vào ghế sa lon, cuộn hai chân lên, nheo mắt nhìn Y Thụy Kha, "Ta không muốn làm thành như vậy, ta thực sự vô cùng yêu nàng, nhưng mà....", Tắc Mông dừng lại một hồi, mới tiếp tục nói, "Ngươi nói ta nên làm cái gì bây giờ?"

Y Thụy Kha nhìn Tắc Mông cười nói, "Kỳ thật không cần trực tiếp bắt người nhà của nàng. Ngươi có thể áp dụng với Ba Siết. Ngươi biết không? Cô Mèo Ba Tư kia đang yêu đương với hắn, đã bàn đến chuyện gả cho."

Tắc Mông nghe lời của Y Thụy Kha nói, có chút nghi ngờ, "Lý do?"

Y Thụy Kha nở nụ cười, nói với nàng, "Tỷ tỷ thân ái, chẳng lẽ ngươi đã quên, hắn và Hoàng thân thúc thúc Ai Lặc Tư của ngươi qua lại rất nhiều lần. Ngươi nói thúc thúc ngươi có tâm muốn đoạt vương vị, vậy có đáng nghi hay không?"

Hoàng thân Ai Lặc Tư là thúc thúc của Tắc Mông, là người thừa kế hàng đầu tiên, vì Tắc Mông không có huynh đệ hay tỷ muội.

Mà hắn cũng là người có dã tâm bừng bừng, điều này không ai không biết, Tắc Mông tự nhiên cũng rất rõ ràng. Nhưng địa vị của hắn trong cung đình không thể dao động, nên nàng cũng chưa nghĩ ra cách. Tắc Mông nheo mắt, ý vị thâm trường nhìn Y Thụy Kha, "Đường muội thân ái, ta không phát hiện, thì ra ngươi cũng rất có tâm kế."

Y Thụy Kha nở nụ cười, nói với nàng, "Nữ Vương bệ hạ của ta, ngươi phải biết, ta chỉ tinh thông cảm động tâm mỹ nhân nhân như thế nào mà thôi."

Hết thảy đều bị nắm trong lòng bàn tay, ngay cả khi Âu Dương Yên chưa có trở về, nàng cũng không thoát khỏi vận mệnh bị nắm trong tay.

La Vũ đến yết kiến Nữ Vương, hy vọng có thể cầu tình cho Ba Siết đang bị bỏ tù. Tắc Mông nhiệt tình tiếp đãi nàng, còn nghiền ngẫm nói cho nàng biết, chỉ cần Âu Dương Yên trở lại, có lẽ Tắc Mông sẽ nghiêm túc suy nghĩ lại.

Quả nhiên, Âu Dương Yên trở lại, nhìn Tắc Mông đang mỉm cười trước mắt mình, nàng không biết là phẫn nộ hay là bất đắc dĩ, chỉ lên tiếng, "Nữ Vương bệ hạ, xin ngài nói cho ta biết, ta nên làm thế nào, thì ngài mới thả Ba Siết?"

Tắc Mông thở ra, thỏa mãn nhìn Âu Dương Yên, "Ngươi phải biết, Yên của ta, để ta yêu ngươi, chỉ như vậy thôi!"

Âu Dương Yên trầm mặc đứng đó, không nói gì, Tắc Mông lại đứng lên, đi đến ôm nàng vào ngực, ngửi mùi hương của nàng, nhẹ giọng nói, "Yên, ngươi phải biết, người nhà của ngươi, bằng hữu của ngươi đều ở đây, ngươi nhẫn tâm để bọn họ bị tra tấn, thậm chí là mất đi sinh mệnh vì ngươi sao?"

Âu Dương Yên không rời khỏi ngực Tắc Mông, chỉ lẳng lặng đứng đó, ánh mắt tràn đầy không cam lòng, nhưng nàng nên làm như thế nào đây? Dù võ công, tài trí của nàng đều tuyệt đỉnh, nhưng sao nàng có thể chống lại cả một quốc gia? Tắc Mông hôn tóc nàng, mang theo hơi thở nhè nhẹ, dịu dàng nói bên tai Âu Dương Yên, "Yên, ta chỉ muốn ngươi chấp nhận tình yêu của ta, không có chuyện gì khác."

Lần này Âu Dương Yên đẩy nàng ra, Tắc Mông có chút sợ hãi, nàng nghĩ Âu Dương Yên lại không chịu khuất phục, nhưng lúc này Âu Dương Yên lại lên tiếng, "Ngươi đáp ứng ta một điều kiện, ta muốn chờ La Vũ và Ba Siết thành thân xong, mới có thể đem mình giao cho ngươi."

Thần sắc của nàng mang theo kiên nghị, nhưng trong tình huống như vậy, kiên nghị này của nàng lại làm cho Tắc Mông đau lòng, bởi vì, Âu Dương Yên kiên nghị nhìn nàng, giống như đang nhìn địch nhân của mình.

Tắc Mông nhìn Âu Dương Yên, yêu cầu này cũng không quá đáng, nhưng nàng nghe thấy lại cực kỳ không thoải mái, mới lên tiếng hỏi, "Vì sao?"

Âu Dương Yên chỉ nói, "Ta hy vọng có thể nhìn thấy nàng hạnh phúc."

La Vũ! Tắc Mông lập lại cái tên này trong lòng, cô mèo Ba Tư này, không thể nghi ngờ, chính là đại tình địch của nàng!

...........


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.