Tù Tâm

Chương 42: Trên biển




Chương 42: Trên biển

Tắc Mông nhìn thấy nụ cười của Âu Dương Yên nhất thời ngây ngốc, thì thào nói, "Yên, nụ cười của ngươi có thể lấy mạng của ta."

Âu Dương Yên trừng mắt liếc Tắc Mông một cái, đưa tay cởi cúc áo hoàng kim trên người Tắc Mông, Tắc Mông có chút kinh ngạc, còn có chút thụ sủng nhược kinh, ngây ngốc nói, "Yên, làm cái gì?"

Âu Dương Yên nhìn ánh mắt của nàng mông lung mất hồn, mặt đỏ lên, nhẹ giọng hắng một câu, "Nghĩ gì thế? Trong đầu đều là ý xấu, ta chỉ muốn xem vết thương của ngươi mà thôi", nói là trách cứ, nhưng âm thanh lại nhẹ nhàng mềm mại, nghe vào trong tai làm Tắc Mông tê dại đến tận xương tủy.

Tắc Mông thẳng người chớp chớp mắt nhìn Âu Dương Yên, giơ tay lên, để nàng cởi áo cho mình. Âu Dương Yên ngồi sau lưng Tắc Mông, nhìn vết thương kia, vết thương không lớn, chỉ bằng một đồng tiền vàng, nhưng lại cháy nát làn da, lộ ra thịt non bên trong, Âu Dương Yên có chút đau lòng lên tiếng, "Đau không?"

Tắc Mông cố ý làm vẻ mặt đau khổ nói, "Đau". Âu Dương Yên nhíu mày lại hỏi, "Rất đau sao?"

"Uhm, rất đau!"

Âu Dương Yên có chút thở dài, "Làm sao bây giờ, không có thuốc", Tắc Mông quay đầu nhìn nàng, cười hì hì nói, "Hôn ta một cái, ta sẽ không đau."

Âu Dương Yên trừng mắt nhìn Tắc Mông, nhẹ nhàng đánh một cái vào vết thương nói, "Có lẽ là không phải là rất đau." Tắc Mông kêu đau một tiếng lại có chút ủy khuất, "Thật độc ác, đau chết."

Âu Dương Yên nghiêng đầu nhìn nàng, thấy sắc mặt nàng đau đến hơi trắng bệch, lại áy náy, nhớ đến Tắc Mông chưa từng nếm trải qua đau khổ như vậy. Vết thương này đối với Âu Dương Yên mà nói thì không coi vào đâu, nhịn một chút đã qua rồi, nhưng đối với nàng chắc là đau muốn chết, có chút xấu hổ nói, "Thật sự rất đau sao?"

Vẻ mặt Tắc Mông càng thêm ủy khuất, gật đầu không thôi. Âu Dương Yên có chút đau lòng nói "Vậy làm sao bây giờ đây?"

"Vậy hôn ta một chút", Tắc Mông lên tiếng trả lời, mặt Âu Dương Yên lập tức đỏ lên, do dự nửa ngày, cuối cùng cũng hạ môi hôn nhẹ lên vết thương một chút. Đôi môi mềm mại chạm lên lưng, Tắc Mông chỉ cảm thấy xương cốt đều tê dại, xoay người ôm Âu Dương Yên vào trong ngực, Âu Dương Yên phản xạ có điều kiện che miệng mình lại, rầu rĩ nói, "Không được."

Tắc Mông có chút buồn bực, "Vì sao? Chỉ là hôn một chút, được không?"

Một tay Âu Dương Yên che miệng của mình nói, "Sẽ để người khác nhìn thấy", Tắc Mông muốn kéo tay nàng xuống, Âu Dương Yên lại hờn dỗi nói, "Không được mà.". Tắc Mông cuối cùng vẫn là không dám, ủ rũ ôm nàng, không có hôn, chỉ ôn nhu nói, "Nghỉ ngơi đi, hôm nay đã mệt mỏi."

Âu Dương Yên mặc quần áo cho Tắc Mông xong, dựa vào trong ngực nàng, rất nhanh ngủ thật say. Âu Dương Yên cực kỳ mệt mỏi, Tắc Mông ôm nàng, nhìn gương mặt nàng ngủ say, trong lòng tràn đầy yêu quý, nhẹ nhàng vuốt tóc của nàng, hôn nhẹ lên gương mặt của nàng vài lần. Âu Dương Yên luôn luôn cảnh giác không biết là do quá mệt mỏi hay do đã buông lỏng lòng mình, mà một chút cũng không phát hiện.

Buổi sáng tỉnh lại, An Liệt đã chờ các nàng, Tắc Mông viết xong thư, đưa cho An Liệt, An Liệt xem qua một lúc, đem thư đặt trên một tản đá, sau đó áp hai người tiếp tục đi. Dọc đường đều có người theo dõi bọn hắn, là người của Tắc Mông. An Liệt để thư trên tản đá, đi không lâu sau thì đã có người ra lấy.

An Liệt không phải đứa ngốc, nghe Âu Dương Yên nói chuyện, vẫn nửa tin nửa ngờ, nhưng thanh danh của Mạnh Nhất Giang quá nổi tiếng. Tuy rằng hắn không biết, nhưng tên Ninja bên cạnh hắn lại biết, đối với kho báu của Mạnh Nhất Giang đã từng nghe qua. Lúc này An Liệt mới quyết định mang theo các nàng đi tìm. Sau khi quyết định, hắn phái người truyền tin cho Dạ Tái Nhĩ, muốn hắn tìm một đám thủy thủ đợi sẳn ở bến tàu Ngư Tầm.

Từ Lai Nhãn đến bến tàu Ngư Tầm mất nửa tháng, An Liệt vì muốn nhanh đến, cơ bản không dừng lại nghỉ ngơi nhiều, đến khi trời tối đen không thể thấy đường mới dừng lại. Âu Dương Yên bị tổn thương quá mức mệt nhọc mà đi cực kỳ chậm, Tắc Mông cũng bị tra tấn gầy hết một vòng, ánh mắt màu lam to tròn cũng đen lại. Âu Dương Yên nhìn thấy bộ dáng của nàng thực sự rất đau lòng, dọc đường đi đều nói nhỏ nhẹ với nàng, nàng muốn thế nào cũng không đành lòng cự tuyệt. Lần này cùng nhau đi, đối với Tắc Mông mà nói, quả thực như đang ở trong mộng ảo.

Chán ghét duy nhất chính là An Liệt, ngay cả hiện tại hắn cần Âu Dương Yên dẫn đường cho hắn, vẫn cứ tìm cơ hội tra tấn các nàng, nhìn thấy bộ dạng thống khổ của các nàng liền thỏa mãn cười to. Nhưng lần trước bị Âu Dương Yên dùng củi gỗ đâm thủng bàn tay, hắn cũng có chút e ngại, không dám làm quá mức.

Quân đội Lai Tạp Cầm một mực tìm cơ hội nghĩ cách cứu Tắc Mông, nhưng tên Ninja Đông Doanh kia cực kỳ cảnh giác, dọc đường đều phòng bị rất chặt chẽ, quân đội sợ 'ném chuột vỡ bình' cũng không dám động thủ.

Dạ Tái Nhĩ cũng đến, hắn hóa trang thành thủy thủ, đứng xen lẫn trong đám thủy thủ, cùng An Liệt tiến lên thuyền. Như Tắc Mông đã đoán, bọn hắn biết Tắc Mông bị bắt, lập tức yêu cầu quân đội lui binh, cắt trả lại mấy ngàn dặm đất, hơn nữa còn yêu cầu chuẩn bị ngựa cho bọn hắn. Nhưng Y Thụy Kha dựa theo lời Tắc Mông, chỉ đáp ứng ngưng chiến, lui binh ra, những điều kiện khác đều không đồng ý.

Dạ Tái Nhĩ không làm được gì, nghe được tin An Liệt đưa đến, muốn đem hy vọng ký thác vào số kho báu này. An Liệt và Dạ Tái Nhĩ, bất quá chỉ vì lợi ích mà trở thành đồng minh. Phụ thân của An Liệt mới là chỗ dựa vững chắc của Dạ Tái Nhĩ, hắn thông qua phụ thân của An Liệt mà lấy được lệnh bài cầm quân, nhưng phụ thân của An Liệt cũng liên kết chặt chẽ với số quân đó, đó cũng là nguyên nhân mà trước đây Tắc Mông không động đến Ai Lặc Tư.

Hiện tại quan hệ của Dạ Tái Nhĩ và An Liệt vẫn như cũ lợi dụng lẫn nhau, Dạ Tái Nhĩ khởi binh cũng không được dân chúng ủng hộ, mà Ai Lặc Tư trong hoàng cung lại có uy danh rất lớn, nhờ vậy hắn mới tranh thủ được ủng hộ một chút.

Đi đến biển, bọn hắn cũng nới lỏng giám sát với Tắc Mông và Âu Dương Yên một chút, bởi vì biển rộng mênh mông, hai người các nàng có muốn chạy trốn, cũng không có đường đi.

Thuyền trên biển đã là ngày thứ mười. Tắc Mông và Âu Dương Yên đứng trên boong, hai tên lính gác trông coi các nàng, ngồi phía sau bàn neo sau lưng các nàng. Âu Dương Yên nhìn biển khơi bao quanh, hít một hơi thật sâu, nhắm hai mắt lại, lẳng lặng cảm thụ được hơi biển. Tắc Mông đứng bên cạnh nàng, nhìn nàng hoàn mỹ nghiêng mặt, cùng biểu tình hưởng thụ, tâm lại rung động lên, nhẹ nhàng hôn lên mặt nàng một chút.

Thương tổn của Âu Dương Yên hiện tại đã tốt lắm, bất quá bởi vì thân thủ phi phàm của nàng, nên ngay cả trên thuyền, An Liệt cũng không dám xem nhẹ nàng, vẫn còng tay chân nàng như trước. Theo đường biển, Âu Dương Yên nói cho An Liệt biết, nơi này sẽ đi qua một đảo nhỏ, trên đảo có nước ngọt, có thể bổ sung nước ngọt ở đây.

An Liệt sai người lên đảo, trên đảo có một rừng hoa cỏ, nước ở sâu bên trong. Âu Dương Yên dẫn đường cho bọn hắn, đưa bọn hắn đến suối, Tắc Mông một mực đi bên cạnh nàng, Âu Dương Yên nhìn thấy bọn hắn dùng thùng gỗ vận chuyển nước ngọt, thì kéo Tắc Mông đến bên bụi hoa cỏ.

Lần đầu tiên Tắc Mông được Âu Dương Yên chủ động đưa tay lôi kéo, nhất thời có chút thất thần, ngây ngốc nhìn Âu Dương Yên, vẫn tùy ý đến nàng kéo mình đi về phía trước. Tay Âu Dương Yên có chút khô, lòng bàn tay chịu qua tổn thương có để lại vết sẹo, Tắc Mông nắm vào có chút nhám, nhưng Tắc Mông vẫn cảm thấy được thực thoải mái.

Đi sau các nàng An Liệt an bày bốn tên nam nhân tráng kiện, luôn luôn theo sát nhất cử nhất động của các nàng. Âu Dương Yên kéo Tắc Mông đến bụi hoa, ngắt rất nhiều hoa, đưa lên mũi ngửi ngửi, gió biển phất qua, hoa nhẹ nhàng lay động, lộ ra kiều diễm làm mê hoặc lòng người. Tắc Mông nhìn nàng, không khỏi nhớ đến lần đầu tiên gặp nàng.

Tắc Mông nhẹ nhàng lên tiếng, "Yên, ngươi biết không, ta đối với ngươi là 'nhất kiến chung tình', lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã bị ánh mắt của ngươi mê hoặc, ta chưa từng gặp người có ánh mắt trong suốt sáng ngời như vậy, giống như hắc bảo thạch tỏa sáng, khi đó ta đã muốn nhất định phải đem ngươi làm của riêng."

Âu Dương Yên ngắt rất nhiều hoa lá, thần sắc có chút bất đắc dĩ, "Cho nên ngươi liền đối đãi với ta bá đạo như vậy?"

Tắc Mông nhún nhún vai, "Có thể là quen với thuận lợi, nên ta không chấp nhận chuyện ngươi cự tuyệt ta, hơn nữa, Yên, ta quá mức để ý ngươi, ta rất sợ bỏ qua ngươi, sẽ không tìm được người nào, để chính mình cô độc."

Âu Dương Yên quay lại nhìn Tắc Mông, nheo mắt, "Tắc Mông, chẳng lẽ ngươi thực sự luôn cô độc sao?"

Tắc Mông lại nhún vai, mở hai tay ra, "Đối với ta mà nói, địch nhân rất nhiều, ta chỉ có thể đem lòng mình giấu đi, chỉ có ngươi, ta mới có thể nhìn được suy nghĩ từ ánh mắt của ngươi, không cần phải khổ tâm đi đoán." Tắc Mông ngưng một hồi lại bổ sung thêm, "Trừ tình cảm của ngươi đối với ta ra."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.