Trước cửa nhà họ Thẩm đã có một đống người đứng chờ, vừa thấy xe bò chở đám người Thẩm Nghị đến, Thẩm Phong liền gọi tiểu nhị đến giúp đỡ chuyển đồ đạc này nọ.
Tranh nhi ló đầu ra, cố gắng nhìn ngó, thấy Diệu nhi trong lòng Thẩm Nghị thì mặt mũi sáng ngời, chạy ngay đến, “Diệu nhi, ngươi đã về rồi!”
Liêu thị bế Khâm nhi hô một tiếng, “Tranh nhi, con chạy chậm thôi!” Thấy nó không ngã xấp xuống mới yên lòng.
Diệu nhi được Thẩm Nghị ôm xuống từ xe bò, cười ha ha ôm lấy Tranh nhi, “Tranh nhi!” Quan hệ của hai đứa trước kia vốn đã rất tốt, gần một năm không thấy mặt, hai đứa đều rất vui.
Hâm nhi theo cha mẹ trở về, đã được Tranh nhi kể qua về Diệu nhi, trong cuộc gặp mặt này cũng ngó ngó nghiêng nghiêng đi sau Tranh nhi xem mặt, thấy hai người kia ôm chặt lấy nhau cười đùa vui vẻ, liền ủy ủy khuất khuất túm lấy áo Tranh nhi, “Ca ca…”
Tranh nhi vội giới thiệu với Diệu nhi, “Đây là Hâm nhi, con của nhị thúc, đệ đệ của ta.” Lại quay ra nói với Hâm nhi, “Đây là đệ đệ của tứ thẩm, của ta… Của ta…” Hắn đột nhiên nhớ tới phải bảo Hâm nhi gọi là thúc thúc, lại nhìn Diệu nhi vẫn không cao bằng mình, thì không được tự nhiên nói với Hâm nhi, “Dù sao thì đệ gọi hắn là Diệu nhi là được rồi.”
Tuy rằng Hâm nhi cũng lớn hơn Diệu nhi, nhưng tuổi tác cũng không chênh lệch nhau là mấy, hai đứa rất nhanh đều bắt đầu cười đùa, Diệu nhi đắc ý khoe với bọn chúng, “Ta nuôi được mười con gà con, mười con đó! Các ngươi đã từng nuôi chưa? Tuy rằng chết mất bốn con, nhưng vẫn còn sáu con a, chiều nào cũng có trứng gà cho ta ăn đó… Các ngươi nhất định là chưa từng nuôi chứ gì…”
Tranh nhi năm nay đã mười một tuổi, đã hiểu biết thêm nhiều, nhưng thật ra vẫn cố phối hợp với Hâm nhi không ngừng sợ hãi kêu to, Diệu nhi còn muốn lập tức lấy Đại Minh Tiểu Minh của nó cho bọn chúng xem.
Hỉ nhi ngăn Diệu nhi lại, cười tủm tỉm nói với ba đứa nhỏ, “Ba vị thiếu gia, bên ngoài lạnh rồi, chúng ta vào nhà rồi nói. Gà của thiếu gia nuôi, chút nữa đợi nô tỳ thả ra thì hãy đi xem nhé?”
Thẩm Nghị đỡ Trinh nương xuống xe, gật đầu chào tất cả mọi người, Thẩm Phong vỗ lưng Thẩm Nghị cười nói, “Đi thôi, vào nhà nói chuyện. Nhị ca, tam ca đều đã trở lại, người cuối cùng là đệ cũng đã trở về đông đủ rồi, ha ha, tốt! Tốt!”
Vừa rồi có nhìn thấy đại ca đại tẩu, nhị ca nhị tẩu ở cửa, nhưng không thấy có tam ca Thẩm Huy và Hoa Đào, Trinh nương còn tưởng hai người họ không trở lại, giờ nghe thấy đại ca nói bọn họ có về, trong lòng vô cùng vui vẻ, nói không nên lời.
Vừa mới đi vào đại sảnh, liền thấy một phụ nhân mang thai kích động chạy lại muốn ôm lấy Trinh nương, “Trinh nương…”
Trinh nương còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Nghị đã túm lấy người nàng, “Hoa Đào tỷ…” Trinh nương có chút kinh ngạc. Sắc mặt của Hoa Đào so với lần trước gặp chỉ hồng lên một chút, nhưng mà dáng người thì mập mạp lên nhiều, bụng đã rất to. Thẩm Huy đứng phía sau ngăn nàng lại, toàn thân lạnh lẽo, vẻ mặt tức giận.
“Tam ca, tam tẩu…” Thẩm Nghị vừa kêu một tiếng liền chợt thấy Thẩm Huy tức giận gầm nhẹ một tiếng.
“Nàng có thể an ổn một chút hay không? Đang mang thai đứa nhỏ! Chạy cái gì mà chạy!” Bị động tác của Hoa Đào dọa cho đổ mồ hôi lạnh, Thẩm Huy nghĩ lại càng thấy bực, sắp lâm bồn rồi, nàng còn không có chút ý thức tự giác nào.
Hoa Đào ủy khuất bĩu môi, “Ta chỉ là thấy Trinh nương nên cao hứng chút thôi…”
Trên mặt Thẩm Huy nổi đầy gân xanh, hít sâu một hơi áp chế lửa giận và sợ hãi trong lòng, một tay cầm lấy tay Hoa Đào, một tay đỡ lấy thắt lưng nàng. Nhìn THẩm Nghị và Trinh nương gật đầu, lại đỡ lấy nàng đi về phòng, “Trở về là tốt rồi, vào nhà ngồi đi.”
Thẩm Phong nhìn thấy hết thảy, bất đắc dĩ lắc đầu, dẫn mọi người vào nhà ngồi.
Hiện tại, Thẩm gia vô cùng náo nhiệt, bốn huynh đệ tề tụ đông đủ, Tranh nhi, Hâm Nhi và Diệu nhi thì chụm đầu vào một chỗ nói nhỏ, không biết là tán gẫu cái gì, ngẫu nhiên lại hi hi ha ha cười ra tiếng.
Khâm nhi trong lòng Liêu thị bất an xoay đến xoay đi, một lòng muốn chui vào chỗ mấy ca ca chơi. Thược nhi trong lòng Trương thị thì có vẻ nhu thuận, ghé vào lòng mẫu thân, không khóc cũng không nháo, chỉ mở to mắt nhìn mọi người.
Hỉ nhi vào nhà còn cũng không chịu nghỉ ngơi, vội vàng chạy lại châm trà cho mọi người, sau khi dâng trà xong liền đi thu dọn mấy thứ đồ dùng mà toàn gia Thẩm Nghị mang về.
Thẩm Phong nhìn bụng Hoa Đào đã khá to, lại nhìn bụng Trinh nương có hơi chút nhô lên, không khỏi cười to, “Trong nhà càng ngày càng náo nhiệt.” Lại nhắc nhở Thẩm An và Thẩm Huy, “Hai năm trước các đệ đều không về, trong nhà thực sự rất lạnh lẽo. Lão nhị là vì chuyện đứa nhỏ, cũng có thể tạm châm chước cho qua, Vậy còn lão tam thì sao? Bên ngoài có cái gì tốt, mà hai năm cũng không thèm trở lại.”
Thẩm Huy thỉnh thoảng lại nhìn Hoa Đào, Hoa Đào có động đậy một chút là hắn liền nhỏ giọng hỏi, nghe thấy đại ca oán giận, cười nói, “Bên thư viện có nhiều chuyện quá, đệ nhất thời cũng không dứt ra được, nên mới không trở về.”
Thẩm Phong bất mãn oán giận vài câu, “Thư viện nhiều tiên sinh như vậy, thiếu một mình đệ thì có làm sao! Được ở lại đây bao lâu?” Tuy nói là giận, nhưng nhìn thấy một nhà tề tụ đông đủ, trong lòng hắn vẫn rất vui vẻ.
Thẩm Huy nhìn bụng Hoa Đào, trong mắt không giấu nổi lo lắng, “Chờ nàng ở cữ xong thì đi, bên kia không có ai giúp đỡ, đệ rất lo lắng.”
Thẩm Phong gật gật đầu, “Đứa nhỏ đầu lòng tất nhiên là nên cẩn thận một chút.” Ở đây, tất cả mọi người đều biết khúc mắc trong lòng Thẩm Huy, Tôn thị đã từng vì khó sinh mà mất, cũng không trách Thẩm Huy lại lo lắng cho Hoa Đào đến vậy.
“Ta nói sức khỏe của ta rất tốt, có thể ăn có thể ngủ, không phải chỉ là chuyện sinh đứa nhỏ thôi sao, có gì mà phải khẩn trương như thế…” Hoa Đào bất mãn nói thầm, sau thấy Thẩm Huy liếc mắt trừng mình, nàng mới cúi đầu không nói gì nữa.
“Tứ đệ muội sức khỏ hiện tại tốt chứ? Còn nôn nữa không? Tam đệ muội mời bà đỡ chưa? Chưa mời thì mời luôn đi, cũng sắp rồi.” Trương thị ôm Thược nhi, vẫn thẳng thắn như trước.
Liêu thị vô vỗ Khâm nhi đang ngọ ngoậy trong lòng mình, cười nói, “Đều mời rồi, là bà đỡ Tống tốt nhất trấn trên. Tam đệ muội có chút động thái liền gọi đến ngay.”
Trinh nương cũng cười trả lời, “Sức khỏe cũng khá lên rồi ạ. Lúc trước đại tẩu gửi cho ít mơ muối, ăn ngon lắm.”
Liêu thị liền cười xòa, “Chỗ mơ muối đó cũng là nhà bà đỡ Tống làm, nhà nàng vẫn bán mấy thứ mơ muối này. Tam đệ muội lúc trước nghe nói bị nôn nghiêm trọng. Ta nghe nói rất nhiều phụ nữ mang thai đều nói mơ muối này ăn được liền mua thử một chút đưa tới, không ngờ muội cũng thích ăn. Nói cũng kỳ quái, ta và nhị muội khi hoài thai cũng không khó khăn lắm, vậy mà muội và tam muội lại khổ sở như vậy.”
“Ai ô ô, đại tẩu chắc đã quên rồi. Lúc trước khi ta mang thai Hâm nhi cũng khổ sở không kém a. Nói cho cùng cũng chỉ có đại tẩu là có phúc, hai đứa nhỏ đều không làm khổ tẩu.” Trương thị cười đùa nói.
Thẩm Phong nghe xong một lát liền quay ra hỏi Thẩm Nghị, “Khoa thi đã mở, đệ đừng lo nghĩ nhiều, cứ chăm chỉ đọc sách. Tứ muội đã có chị dâu đệ chăm sóc rồi.” Lại hỏi Thẩm Huy, “Đệ có thi không?”
Thẩm Nghị gật đầu đáp dạ, Thẩm Huy không chút do dự trực tiếp cự tuyệt, “Đệ không thi.”
Không đợi Thẩm Phong nói tiếp, Thẩm An liền cau mày hỏi, “Năm nay vẫn không thi sao? Đệ định ở lại Tùng Nhân viện cả đời hay sao?”
Thẩm Nghị cũng khuyên, “Tam ca, chuyện đã trôi qua, hiện tại đều đã tốt. Người đọc sách chúng ta đọc sách không phải vì thi lấy công danh hay sao?”
Thẩm An thở dài, “Tất cả các giai cấp đều bị khinh thường, chỉ có duy nhất người đọc sách là quý. Sĩ nông công thương, ta và đại ca đều không dễ dàng mới kiếm được cái ăn. Tam đệ, lấy tài hoa của đệ, thi được công danh không phải là chuyện khó. Đệ có muốn suy nghĩ lại hay không?”
Thẩm Phong cũng nhìn Thẩm Huy.
Trên mặt Thẩm Huy một mảnh trầm tĩnh, hoàn toàn không vì mấy lời khuyên của huynh đệ mà thay đổi, “Chí của đệ không phải ở làm quan, có thi cũng vô ích. Đọc sách cũng không phải hoàn toàn là vì muốn lấy công danh, các huynh không cần khuyên nữa, đệ chí không ở nơi này, ở thư viện tốt lắm rồi.”
Thẩm Phong còn định khuyên nữa, lại bị Liêu thị dùng ánh mắt ngăn lại. Thẩm An thở dài không nói gì. Tính tình của Thẩm Huy quá mức cố chấp, đã nhận định chuyện gì là không dễ dàng thay đổi, nếu hắn nói không thi, thì dù có ai ép hắn cũng vô dụng.
Thẩm Nghị nghe mà cảm thấy trong lòng trống rỗng, mơ hồ, đối với tương lai có chút mờ mịt. Mấy ca ca đều có chuyện cần làm, vậy còn chính mình? Mình đọc sách thi khoa cử là vì cái gì? Vì chức vị sao?
“Thôi thôi, không nói chuyện này nữa. Tứ đệ và tứ muội đi về cũng đói bụng rồi, chúng ta dọn cơm ăn đi.”
Trong phòng có bốn nữ nhân thì hai người đều ở trong giai đoạn đặc thù, Hỉ nhi thì đang ở trong bếp không đến được, Liêu thị đành bảo Tranh nhi trông Khâm nhi, bảo Trương thị ở bên cạnh để ý bọn chúng, tự mình đi xuống phòng bếp hỗ trợ.
Người một nhà lại hàn huyên một lúc, cơm cũng đã làm xong.
Lúc ăn cơm rất náo nhiệt. Ba đứa nhỏ ngồi cùng một chỗ, líu ríu không chút yên tĩnh. Khâm nhi và Thược nhi nhìn không khí náo nhiệt cũng ngây ngô cười theo.
Nhìn đám nhỏ, mấy huynh đệ Thẩm Phong cũng thấy vui vẻ, đơn giản cũng không chú ý tới chuyện ăn cơm không được nói chuyện, kệ bọn chúng ầm ĩ.
Hỉ nhi ở bên cạnh hỗ trợ hầu hạ ba đứa nhỏ, Liêu thị và Trương thị thì quản hai đứa còn lại. Thẩm Nghị và Thẩm Huy hêt sức chuyên chú chăm sóc hai tiểu nương tử đang mang thai nhà mình.
Trong phòng có thêm mấy đứa nhỏ, còn có hai nữ nhân đang mang thai cần chăm sóc, nhìn Hỉ nhi hiện tại một ngày xoay như chong chóng, Liêu thị liền thương lượng cùng Thẩm Phong chuyện mua thêm một nha hoàn.
“Lại mua một người giống như Hỉ nhi đó, thành thật, lại chịu khó, nương tử của lão tam lão tứ đều sắp sinh rồi, nhiều nha hoàn cũng có thể giúp đỡ không ít chuyện.” Liêu thị tính toán.
“Được thôi, tùy nàng quyết định.” Thẩm Phong đối với loại chuyện nhà này không có ý kiến gì.
Tộc trưởng bên này cũng không có ý kiến. Liêu thị lại thương lượng với Trương thị. Dù sao Trương thị ở Chu Châu cũng thường sai sử đám ma ma nha hoàn, loại chuyện này nàng có vẻ có kinh nghiệm.
Trương thị vừa nghe liền cười, “Đại tẩu, mua một ma ma thì tốt hơn, vừa có thể giúp mình làm việc, cũng có kinh nghiệm nữa. Lại không sợ về sau to gan rồi lại leo lên giường chủ tử.”
Liêu thị nghe thấy liền nhíu mày, “Nha đầu lớn thì đưa đi lập gia đình là được, nếu mua ma ma… lớn tuổi, kinh nghiệm cũng nhiều, sợ là có lắm tâm tứ, không phục quản giáo.”
Trương thị liền cười nói, “Nếu không đại tẩu đi tìm người môi giới hỏi một chút trước đã, sắp tới cuối năm rồi, mua người bây giờ không phải là thời điểm tốt. Chờ năm sau đi, đầu năn, người môi giới cũng nhiều, có thể chọn tốt hơn. Hiện giờ mấy đứa nhỏ cũng lớn rồi, cũng tự lo được rồi. Cho dù cần lo thì còn cha mấy đứa nhỏ mà, để bọn họ đau đầu chút đi. Tứ muội cũng còn lâu nữa mới sinh, giờ cứ để Hỉ nhi tới chăm sóc tam muội trước, đây mới là chuyện quan trọng nhất.”
Liêu thị nghe thấy cũng vừa ý, liền đơn giản gật đầu đồng ý với ý tưởng của Trương thị.