Từ Tác Giả Thành Nữ Phụ

Chương 36




Lam Anh lẽo đẽo theo sau Liễu Chi và Hoa Thần cho đến khi bọn họ vào xe, cô cũng lật đật vào theo nhưng cơ thể cô xuyên qua xe, không ngồi vào được, chân tuy không chạm được đất nhưng cũng chả giúp ích được gì, cô nghĩ nếu như ma thực sự có năng lực như trong truyền thuyết và mấy bộ phim truyện hay nói thì cô hẳn là một con ma vô dụng nhất. Cô lướt bộ trên đất cũng thấy rất mệt mỏi.

Lam Anh thất thiểu quay trở về. Lương Cảnh Hàn vẫn đứng nguyên tại chỗ, hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt vô cùng tập trung.

“Ông xã, anh về phòng nghỉ ngơi đi.” Lam Anh đến gần nói, lại nhớ ra anh không thể nghe thấy, cô thở dài rồi cũng đứng yên lặng ngắm nhìn anh. 

“Ông xã anh gầy đi nhiều quá.”

“Ông xã anh thật ngốc.”

“Ông xã....” Cô lẩm bẩm, lải nhải bên tai anh rồi lại thở dài.

“Sinh rồi. Sinh rồi.” Giọng Dương Ngọc Vân truyền đến. Lam Anh vội vã đi đến cửa phòng sinh. Xuyên thẳng vào bên trong. Mẹ kiếp, ít ra có thể xuyên tường được, xem ra cũng có chút giống ma rồi. Nhìn thấy Đồng Ngân Vy và công chúa nhỏ của cô ấy đều bình an, cô nhoẻ miệng cười, vui mừng thay cho họ. Nếu cô cũng có thể như họ thì tốt quá. 

Cô xoay người lướt đến phòng hai bảo bối của mình. Lương Cảnh Hàn cũng đã đi đến đấy, bà nội Lương không biết đã đi đâu. Cô nghe thấy anh đứng gần nôi của hai đứa bé lẩm bẩm:

“Rồi gia đình bốn người chúng ta cũng sẽ hạnh phúc bên nhau giống như họ thôi.”

“Cảnh Hàn, Cảnh Hàn.” Cô quơ tay qua lại trước mặt anh. Cố gắng để anh cảm nhận được cô, nhưng vô dụng.

“Bà xã, em đang ở đây đúng không?” Anh dịu dàng nói. 

“Cảnh Hàn, em ở đây.” Lam Anh kích động, đưa tay bắt lấy anh, ôm lấy anh, nhưng cũng như cũ, tay cô xuyên qua người anh. Nhìn ánh mắt vô định của anh, cô thất vọng, hoá ra không phải anh nhìn thấy cô.

“Anh sẽ tìm cách để em trở lại nguyên vẹn như trước. Em tuyệt đối phải cùng anh cố gắng, không được bỏ cuộc đâu đấy.” Giọng anh vẫn trầm thấp đều đều. 

Lam Anh rơi nước mắt, từng giọt từng giọt từ hốc mắt thi nhau chảy xuống. Rơi ướt chiếc áo bệnh nhân trên người anh. Lương Cảnh Hàn cảm nhận sự ẩm ướt trên vai áo, anh ngạc nhiên, giọng kích động:

“Bà xã, em khóc sao?” Cuối cùng cũng cảm nhận được sự tồn tại của cô, hốc mắt anh cũng đỏ hoe.

Cô nghẹn lời, nước mắt càng thi nhau rơi rớt. 

“Bà xã, em đừng khóc, em khóc, anh rất đau lòng.”  Anh thâm tình nói.

“Lương Cảnh Hàn, mấy lời ngôn tình sến súa này anh học ở đâu vậy? Thật là...càng khiến người ta khóc nhiều hơn thôi. Mẹ kiếp, anh cố ý phải không?”  Cô vừa khóc vừa cười, vừa nghẹn ngào, vừa mắng chửi.

Bạn nhỏ tiểu Ngạn cũng tham gia náo nhiệt, khóc ré lên, Lương Cảnh Hàn nhíu mày, cảm nhận được nước mắt không còn rơi trên vai nữa, anh đi đến chỗ nôi của tiểu Ngạn buồn bực nói:

“Không được khóc, con xem, con là anh trai mà khóc nhiều hơn cả em gái của mình, con có phải đàn ông không?”

Tiểu Ngạn tròn mắt. Hoá ra đàn ông là không được khóc. Hoá ra cục thịt yên tĩnh kia là em gái của bé.

Tiểu Nghê lúc này mới biết, hoá ra cha nói ‘con gái’ hay ‘em gái’ chính là nói bé, bé trộm nghĩ, không có văn hoá thật đáng sợ, không biết phân biệt cả giới tính cơ đấy. Chính vì thế tiểu Nghê đã ném cho Lương Cảnh Hàn cái nhìn đầy khinh bỉ.

Lam Anh nghiến răng, tức đến nỗi muốn đập chết Lương Cảnh Hàn. Có người cha nào như anh không, suốt một tháng vẫn không rõ giới tính con mình.

Lương Cảnh Hàn không nhìn thấy Lam Anh nên không biết bà xã đang nổi giận, anh càng lầm tưởng ánh mắt khinh bỉ của tiểu Nghê thành ánh mắt uất ức khi bị đánh thức. Tình cha nổi lên, anh bước đến ôm lấy ‘con gái’, thấp giọng dỗ con ngủ. Tay anh vỗ nhẹ mông bé, miệng lẩm bẩm:

“Con gái ngoan, ngủ đi con.” Sau đó liếc mắt về phía tiểu Ngạn, giơ tay đưa nôi bé ,nói:

“Con trai là phải tự lập từ bé, con tự ngủ đi.”

Lam Anh lảo đảo, buồn bực ra khỏi phòng, cô đi xem mẹ con Đồng Ngân Vy, cô không muốn thấy cảnh tượng quỷ dị này nữa, hai đứa con trai của cô thật đáng thương.

Tiểu Ngạn cảm thấy cha nói rất đúng, con trai phải tự lập. Vì thế bé ngoan ngoãn nhắm mắt bắt đầu bài học đầu tiên: tự lập.

Tiểu Nghê cảm thấy sự nông cạn của Lương Cảnh Hàn thật sự không còn thuốc chữa nữa. Bé cũng lười so đo với cha. Vì thế cũng nhắm mắt ngủ. Trong lòng tự lẩm bẩm: Mình là con trai, con trai...

... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ....

Ba ngày sau, sức khoẻ Lương Cảnh Hàn đã tốt lên rất nhiều. Anh cao cao tại thượng ngồi trên giường bệnh, tuyên bố sẽ xuất viện, mọi người giải tán, ai về nhà nấy, anh sẽ mang hai đứa bé về nhà tự mình chăm sóc.

Trong phòng bệnh, trừ bệnh nhân thì có năm người, cha Lương và Hà Lỗi rất nhiệt liệt đồng ý hai tay, suýt nữa đã giơ cả hai chân để thể hiện sự tán thành. Bà nội Lương và mẹ Lương cùng một vẻ không đồng ý. Silvain im lặng. 

Bà nội Lương nói ra tiếng lòng của mẹ Lương:

“Cháu xuất viện hay không chúng ta không ý kiến, nhưng việc chăm sóc tiểu Ngạn và tiểu Nghê thì miễn đi, ta mang chúng về Hà Thành chăm sóc.”

"Không được.” Lương Cảnh Hàn và Cha Lương cùng lúc lên tiếng. Lương Cảnh Hàn biết, hai đứa bé ở đâu, Lam Anh sẽ ở đó, nhìn bề ngoài có vẻ như anh không có việc nhưng thật ra anh cũng không phải rãnh rỗi, không thể rời Sài Thành quá lâu được. Còn cha Lương là vì hai lý do: Một là vợ ông lo cho cháu mà bỏ bê ông; Hai là mẹ ông lo cho cháu mà dồn việc cho ông. Ông làm ông nội cũng không vui vẻ gì đâu. Thiệt nhiều hơn được đó.

"Tiểu Luân con nói xem.” Mẹ Lương vẻ mặt chờ mong nhìn Silvain.

“Con muốn về P.” Silvain thở dài. Lê Yên hiện tại rất hạnh phúc. Anh cũng không cần ở lại nữa.

“Không được.” Bốn người nhà họ Lương hiếm khi đồng lòng như vậy. Hà Lỗi im lặng, chân bắt đầu lui về phía cửa phòng, lặng lẽ ra ngoài. 

“Hà Lỗi cháu....nó đâu rồi.” Bà nội Lương nhíu mày.

“Lão nhị, tại sao lại muốn về P” Cha Lương nghiêm túc hỏi.

“Không có lý do.” Silvain nhàn nhạt nói.

“Tiểu Luân con đi suốt hơn hai mươi năm, hai mươi năm không một lần về thăm mẹ, giờ lại muốn đi nữa sao?” Mẹ Lương uất ức.

“Mẹ, chả phải cách vài tháng ba mẹ sẽ chạy đến P một lần sao?” Silvain thở dài.

Thì ra người đàn ông này mới là bảo bối của nhà họ Lương...Lương Cảnh Hàn thật là một đứa trẻ đáng thương. Lam Anh vẫn đứng một bên, âm thầm cảm thán.

"Mẹ không cần biết, về rồi thì đừng nghĩ sẽ đi.” Khí thế con gái nhà Dương tướng hiện rõ trong câu nói này.

"Lão nhị, nếu con không thích Yeah Sii thì cứ về Lương thị cũng được.”  Cha Lương không từ bỏ cơ hội lôi kéo. Con trai ông không tiếp nhận Lương thị vậy con trai lão Đường phải chịu khổ thôi. Cha Lương âm thầm xin lỗi với người anh em quá cố của mình. Nhưng nghĩ lại, Lương thị được như ngày nay cũng là nhờ cha Đường tận tuỵ hết lòng vì ông, cho nên để tiểu Luân gánh vác cũng không quá đáng. Nghĩ đến đây ông lại thở dài, một tập đoàn lớn mạnh, vạn người mơ bị hai tên nhóc này đá qua đá lại không chút hứng thú. Chục năm trước còn lo lắng chúng tranh giành đấy. Tâm lý bọn chúng thật lệch lạc. Nhân cách bọn chúng thật vặn vẹo. Sao một người hoàn hảo như ông có thể dạy ra hai thằng con như vậy?

"Cha, cha là muốn tranh người?” Lương Cảnh Hàn híp mắt.

“E hèm, tôi vẫn còn sống.” Bà nội Lương hắng giọng. “Vả lại, Silvain họ Đường, không phải họ Lương. Silvain à, chúng ta là cùng họ Đường, cháu biết phải theo ai chứ?”

“Hoá ra năm đó mẹ một mực để họ Đường cho tiểu Luân là vì chuyện này. Còn nói cái gì mà hương khói Đường gia.” Cha Lương trợn mắt, không thể tin mẹ mình lại cài bẫy lâu đến vậy. 

“Trách con quá ngu ngốc.” Bà Lương khinh thường con trai mình.

Silvain??? Người này là Silvain? Trùng tên sao? Nhưng mà, ‘họ Đường’, ‘tiểu Luân’? Đường Á Luân? Không phải trùng hợp đến vậy chứ? Lam Anh lướt vòng ra sau lưng Silvain, nhìn chăm chăm vào bóng lưng anh. Giống. Trừ khí chất, khuôn mặt và màu da ra thì rất giống tên khốn Silvain kia. Khí chất người này lãnh ngạo. Khuôn mặt lãnh khốc. Màu da không phải quá trắng như tên trai bao quốc tế kia.

“Cảnh Hàn, Silvain này thật sự là Silvain khốn kiếp kia sao? Hay chỉ trùng hợp thôi?” Lam Anh suy nghĩ một chút lại đi đến chỗ Lương Cảnh Hàn, nhỏ giọng hỏi anh. Cô quên mất, anh không nhìn thấy cô càng không nghe được cô. Cô tủi thân đi sang một góc, tiếp tục hóng chuyện.

"Bà nội, ba, mẹ, con muốn về P.” Silvain vẫn không thay đổi.

Ba người bị điểm danh cảm thấy rất bất đắc dĩ.

“Gần mực thì đen mà, lúc trước lão nhị rất vâng lời, nhìn đi, nhiễm bệnh của tiểu Hàn rồi.” Cha Lương than thở.

Lương Cảnh Hàn nhíu mày không vui, anh là mực sao?

"Thất tình chạy trốn, con không có cái bệnh đó.” Lương Cảnh Hàn giễu cợt.

“Thấy chưa, đã bảo về Lương thị đi, cứ cố ở lại Yeah Sii của nó làm gì, nó cười trên sự thất bại của con đấy.” Cha Lương thương tiếc nhìn Silvain. Cố sức truyền thông điệp: Hãy về với đội ta. Mẹ Lương cũng chờ mong nhìn về Silvain, cái nhà to đùng có mỗi ba người già, thật chán. Silvain về sau này cưới vợ sinh con sẽ náo nhiệt hơn, bà cũng đã tìm được vài mối hôn sự để giới thiệu cho Silvain rồi.

"Silvain cháu không được cảm tính. Ở lại Sài Thành. Còn việc đến Yeah Sii hay không tuỳ cháu.” Bà nội Lương nghiêm túc nói.

Lam Anh cảm thấy, vẻ mặt hiền lành như phật di lặc của bà, đã biến mất không để lại chút tăm hơi. Đây mới là cao thủ sống bùng binh chân chính.

... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ....

Cuối cùng, phần thắng vẫn thuộc về sếp tổng. Ai bảo anh nắm quá nhiều nhược điểm của bọn họ.

Xuất viện, Lương Cảnh Hàn mang hai bé về nhà, tất nhiên, Lam Anh cũng lướt về cùng họ. Phòng ngủ và các vật dụng cần thiết đều đã được chuẩn bị từ trước. Trừ buổi tối, thời gian còn lại, anh ‘gửi’ hai bé cho Dương Ngọc Vân. Sau đó lẽo đẽo đi theo Hoa Thần. Lam Anh vô cùng không tình nguyện xa con cả ngày như vậy nhưng Lương Cảnh Hàn dùng đủ mọi cách, nói đủ mọi lý do để thuyết phục cô đi cùng anh đến chỗ ‘phiên dịch viên’.

Bên ngoài bắt đầu râm ran rất nhiều tin đồn. Nổi bật như là: Hai đứa trẻ của sếp tổng có phải là do cựu ảnh hậu sinh? Hay là tin: Cựu ảnh hậu nối lại tình xưa với Hoa Thần, bỏ con mới sinh, sếp tổng ngày ngày đi theo đòi lại vợ; Hoặc là: Vợ chồng sếp tổng đã ly hôn, cựu ảnh hậu đau buồn bỏ đi mất. Sếp tổng quay sang yêu tình địch.... Vô số tin đồn thất thiệt cứ thế truyền đi, nhưng chỉ là một vài tài khoản trên các mạng xã hội đăng tải theo dạng cá nhân, tuyệt nhiên không một tờ báo dám công khai đăng tải tin tức. Họ cũng không muốn đóng cửa toà soạn sớm vậy đâu.

Tin đồn thì mặc tin đồn, Lương Cảnh Hàn vẫn cứ bám theo Hoa Thần. 

Trong một góc khuất ở phim trường.

“Vợ chồng hai người có thể buông tha cho tôi không?” Chả biết tại sao mà vợ chồng nhà này ngày nào cũng có chuyện nói với nhau. Nổi giận không thể đuổi được, Hoa Thần đành hạ giọng.

“Không thể.” Vợ chồng sếp tổng rất đồng thanh.

"F*ck!!!.” Hoa Thần giơ ngón giữa. Dạo gần đây, cứ về nhà là cô gái chết tiệt kia cứ nhìn anh bằng ánh mắt ý vị sâu xa.

“Chú ý hình tượng, chú ý hình tượng.” Lam Anh tốt bụng nhắc nhở.

"Hình tượng của tôi mấy ngày nay đều bị hai người làm mất sạch rồi.” Hoa Thần oán giận.

“Vợ tôi vừa nói gì thế?” Lương Cảnh Hàn không để vẻ tức giận của Hoa Thần vào mắt, thản nhiên hỏi.

“Nói anh đi về đi.” Hoa Thần nén giận nói.

Lam Anh liếc mắt nhìn Hoa Thần khinh bỉ: “Cậu nói dối không sợ bị đau trứng à?”

Lương Cảnh Hàn im lặng giây lát lại nói: “Vợ tôi từng nói: nói dối sẽ bị đau trứng đấy. Cậu nên nhờ lão Hà kiểm tra giúp một chút.”

Hoa Thần tức giận xoay người, cậu phải cân bằng cảm xúc để nhập vai. Nếu còn đứng đây nữa thì sẽ thật sự bị đả kích đến đau trứng.

Lương Cảnh Hàn thấp giọng lẩm bẩm: “Bà xã, lúc trước em nói đau trứng hay nhức trứng nhỉ?”

“......”

Buổi khuya, lúc Hoa Thần từ đoàn phim trở về. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Liễu Chi giúp cậu hâm lại thức ăn, dọn cơm khuya, rồi định đi về phòng mình. Hoa Thần bất mãn, gọi cô lại, Liễu Chi ngoan ngoãn kéo ghế ngồi đối diện, nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy ý vị sâu xa. Hoa Thần buông đũa. Híp mắt nhìn cô.

“Anh ăn xong rồi hả?” Liễu Chi nhướng mày hỏi.

Hoa Thần vẫn im lặng, tiếp tục híp mắt nhìn cô. Liễu Chi lại tiếp tục ngồi im, nhìn cậu. Dù sao cô vừa ngủ dậy, hiện giờ cũng chưa buồn ngủ. Nhưng Hoa Thần mệt mỏi cả ngày, cuối cùng cũng chịu thua, vẻ mặt lạnh lùng, hừ lạnh, bỏ về phòng.

Liễu Chi nhìn theo bóng lưng cậu thở dài nghĩ: Rốt cuộc cũng trở lại bình thường như trước, cũng có cảm giác với đàn ông rồi. Cô nên mừng cho cậu hay nên buồn cho tình yêu của mình đây? 

... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .........

Buổi tối, Lam Anh và Lương Cảnh Hàn cùng đến nhà Hà Triết đón hai bé. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy một người đàn ông chậm rãi đẩy xe nôi đôi, trong nôi là hai em bé mới hơn tháng tuổi, vô cùng đáng yêu.  Từ lúc biết cô không ngồi xe được cũng không có năng lực bay tới bay lui như truyền thuyết được. Lương Cảnh Hàn liền chuyển sang đi bộ, xa cách mấy anh cũng đi bộ cùng cô. Lam Anh cảm động không thôi, người đàn ông này sao lại yêu cô đến thế chứ?

‘Bà xã, thật ra như vậy mãi cũng không sao, chỉ cần anh biết em vẫn ở bên anh là được.’ Lương Cảnh Hàn tận đáy lòng thầm nói. Dù anh luôn nói với cô là sẽ có một ngày cô nguyên vẹn ở cạnh anh nhưng anh cũng biết điều đó thật mong manh, anh tìm hiểu, nghiên cứu tất cả các thông tin liên quan đến vấn đề tâm linh nhưng thật sự rất mù mịt. Anh hy vọng gì đây? Hiện tại anh chỉ hy vọng cô có thể mãi mãi ở bên cạnh anh là đủ rồi...

... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ....

{Nói về chuyện gửi con, nói cho thấy lịch sự là ‘gửi’ nhưng thực chất Lương Cảnh Hàn không nói không rằng đã ném hai bé cho Dương Ngọc Vân, từ lúc biết tiểu Nghê cũng là bé trai, vẻ mặt tràn đầy ‘tình cha’ không còn xuất hiện trên mặt sếp tổng nữa. Hà Triết vì chuyện bị hai đứa bé chiếm vợ mà giận đến nghiến răng, nhưng biết sao được dù sao cũng là cháu anh, hơn nữa bà xã anh rất thích trẻ con, anh đi làm, cô ở nhà cũng sẽ không thấy nhàm chán, hận nhất là lúc anh không đi làm cô cũng hề rời hai đứa bé. Oán khí trong lòng Hà Triết còn chưa kịp tan thì vào một ngày đẹp trời, khi tiểu Hân tức là Dương Kỳ Hân nhà Dương Kỳ Phong tròn một tháng. Dương Kỳ Phong cũng rất coi trọng nhà Hà Triết mà giao cả tiểu Khả lẫn tiểu Hân, lý do là sợ Đồng Ngân Vy buồn phiền vì chuyện Lam Anh dễ bị trầm cảm sau sinh nên Dương Kỳ Phong phải đưa vợ đi du lịch cho khuây khoả đầu óc. Hà Triết thật sự rất bi phẫn tột độ, anh cũng sắp bị trầm cảm đến nơi rồi. Cứ mãi giữ con hộ người khác thế này thì biết đến bao giờ Hà Triết anh mới có con của mình đây?}


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.