Tú Nương - Cửu Niên

Chương 14




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 22.

Trận thiên tai này cuối cùng cũng đã qua.

Trong cung tổ chức yến tiệc, giờ ta với tư cách là Nhu Gia huyện chủ, tự nhiên có tư cách vào cung tham dự yến tiệc hoàng gia.

Ta đi theo Lâm Nguyệt cùng vào cung, chưa kịp đến đại sảnh, đã bị Vinh Vương trực tiếp chặn lại.

Bên cạnh hắn còn có một cô nương dung mạo xinh đẹp tuyệt trần.

Nhìn cách ăn mặc, chắc hẳn là Ngũ công chúa.

Công chúa đích xuất con của Hoàng hậu, là huynh muội ruột với Vinh Vương. Vì thân phận cao quý, trước đây không bao giờ coi những tỷ muội thứ xuất ra gì.

Giờ đây lại biết ca ca của mình vì một nữ tử mà thần hồn điên đảo, nên không ngừng đeo bám muốn đến tận nơi xem thử.

Vừa đến đã phát hiện ra nữ tử trước mắt này không chỉ khiến ca ca của mình thần hồn điên đảo, lại còn được đồn đãi là người mà Tiểu hầu gia đang ái mộ.

Mà Ngũ công chúa ái mộ tiểu hầu gia, là người nọ đã nói cho ta biết.

Thấy Lâm Nguyệt không để ý đến ca ca nhà mình, thậm chí còn có chút chán ghét, Ngũ công chúa lập tức không kiềm chế được, chắn ngay trước mặt Lâm Nguyệt, nói với giọng mỉa mai:

"Một nữ nhi thứ xuất của Thừa tướng, chẳng bằng thân phận của vị Nhu Gia huyện chủ bên cạnh ngươi, hoàng huynh của ta có thể nhìn trúng ngươi, đó là phúc khí của ngươi."

"Phúc khí đó, cho ngươi có muốn hay không?"

Lâm Nguyệt từ trước đến nay cũng không phải là người để bản thân chịu thiệt, lập tức đáp trả lại.

Hai người suýt nữa đã động thủ, may mà Chu Sở Chi đến kịp thời, lập tức dẫn Lâm Nguyệt rời đi.

Ta theo sau, quay đầu nhìn Ngũ công chúa vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Trong mắt công chúa tràn ngập hận thù, lại duỗi tay vẫy gọi một cung nữ tới, không biết định làm gì.

23.

Rất nhanh.

Ta liền hiểu hết được mọi thứ.

Những thủ đoạn dơ bẩn trong cung đình, chỉ đơn giản là khiến người ta bắt quả tang kẻ thông dâm trên giường, hoàn toàn hủy hoại sự trinh tiết của một nữ tử.

Nhưng cũng như ta đã lường trước.

Lâm Nguyệt chắc chắn sẽ không dễ dàng bị hủy hoại, Chu Sở Chi kịp thời mang người đến, cứu Lâm Nguyệt đang trúng mê hương.

Sau đó, dùng thủ đoạn như sấm chớp để thẩm vấn những cung nữ xung quanh.

Rất nhanh, Ngũ công chúa đã bị khai ra.

Cung nữ vì được Ngũ công chúa sai bảo, nên đã dẫn Lâm Nguyệt đến tẩm điện để nghỉ ngơi, giờ đang quỳ trên đất run rẩy.

Còn về việc liệu có phải Vinh Vương đứng sau âm mưu này hay không, thì không ai biết được.

Chu Sở Chi cướp lấy thanh kiếm từ tay thị vệ, chĩa về phía Ngũ công chúa, nhưng cuối cùng không đ.â.m xuống, mà quay ngược lại g.i.ế.c c.h.ế.t cung nữ dẫn đường.

"Nếu Ngũ công chúa đã vươn tay quá dài, thì bản hoàng tử này cũng không ngại giúp ngươi chặt đứt cái tay đó!"

Chỉ g.i.ế.c một cung nữ mà thôi.

Vừa có thể giải tỏa cơn phẫn nộ của Chu Sở Chi, cũng có thể dùng để đe dọa Ngũ công chúa.

Một mũi tên trúng hai đích.

Hoàng đế tự nhiên sẽ không nói gì thêm, vì đây vốn là lỗi của Ngũ công chúa, nhưng nữ nhi của mình thì làm sao có thể nhẫn tâm trách mắng.

Vậy nên chỉ có thể chuyển cơn giận sang trên người cung nữ dẫn đường.

Chỉ là một cung nữ thôi mà.

Chết thì chết, ai sẽ quan tâm chứ? Cũng giống như phu quân của ta lúc trước, chẳng qua cũng chỉ là công cụ để người khác trút giận mà thôi.

Sẽ không có bất luận kẻ nào để ý tới.

Nhưng chính vì thế, càng không phục. Nên khi trò hề này kết thúc, t.h.i t.h.ể của cung nữ kia cứ như thế nằm trên mặt đất.

Hoàng đế ra lệnh cho Nhị hoàng tử Chu Thượng Chi xử lý cung nữ đó.

Dù sao cũng là ngày tốt lành.

Thấy m.á.u không tốt, trực tiếp sai người ném đi bãi tha ma là được rồi.

Không phải sao?

Mỗi bước mỗi xa

"Huyện chủ sao không rời đi?"

Chu Thượng Chi cũng như ta, nhìn chăm chú vào t.h.i t.h.ể của cung nữ trước mắt, rồi quay sang nhìn những người đã rời đi, hạ giọng hỏi: "Có quen biết nàng ta sao?"

Ta lắc đầu.

Chỉ là trong lòng có nhiều cảm khái.

Hóa ra những người không có địa vị này, ngoài phu quân của ta, tiểu cung nữ trước mắt cũng vậy.

Đã làm sai điều gì?

Chỉ là nghe lệnh sai bảo đi dẫn đường, thậm chí chưa từng tham gia vào bất kỳ âm mưu quỷ kế nào.

Nhưng lại bị giết.

Đơn giản là vì chủ tử phía sau có quyền cao chức trọng, người khác không thể động đến chủ tử, cũng chỉ có thể nhắm vào những người không liên quan.

Quá nực cười.

Ta chậm rãi ngồi xổm xuống, đặt khăn lên mặt cung nữ.

Nàng ta thật sự quá sợ hãi.

Nên đến giây phút cuối cùng trước khi chết, mắt cũng không thể nhắm lại.

Cũng giống như phu quân của ta, c.h.ế.t mà không nhắm mắt.

"Nếu có thể, phiền Nhị hoàng tử vất vả một chút, hãy thay ta an táng nàng ấy cho đàng hoàng."

Chu Thượng Chi ừ một tiếng, coi như đồng ý.

Hai bọn ta vừa chuẩn bị nói chuyện khác.

Bỗng nhiên phía sau vang lên tiếng động, Chu Thượng Chi dù sao cũng là người luyện võ nhiều năm, âm thanh rất nhỏ cũng có thể nghe được rõ, lập tức bắt được người đó.

Cũng là một tiểu cô nương xinh đẹp.

Mặc trang phục cung đình tinh xảo hơn cả những cung nữ bình thường, có thể thấy ở trong cung cũng có chút địa vị.

Nói không chừng là một đại cung nữ của một cung nào đó.

Cung nữ bị kéo ra thậm chí chưa kịp sợ hãi, đã thấy những vết m.á.u loang lổ trước mặt.

Ta vốn tưởng rằng nàng ấy đang sợ hãi.

Nhưng lại phát hiện nàng ấy không ngừng khóc.

"Ngươi... có quen biết cung nữ này ư?"

Câu hỏi giống nhau, lần này đổi lại là ta hỏi người trước mặt này.

Cung nữ kia nghe thấy.

Chậm rãi ngẩng đầu nhìn ta.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.