Từ Nô Tỳ Đến Mẫu Nghi Thiên Hạ

Chương 42: Chương 42




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hơn nữa khi ta mới vào Thành Quốc công phủ, chủ nhân đặt tên cho ta là Tiểu Mãn. Cái tên này đã theo ta hơn hai năm, thời gian cũng gần bằng lúc vào Đông cung.

Lúc này xác định có thai, có lẽ là duyên phận đã định sẵn cũng nên.

Hài tử mới hai tháng, bụng còn phẳng, chưa thấy thai, nhưng chỉ cần nghĩ đến trong bụng có một sinh mệnh nhỏ, ta lập tức ngồi đứng không yên, sợ bất kỳ hoạt động nào cũng có thể làm tổn thương nó.

Thái tử cũng như vậy, rõ ràng hắn không tin Phật, sau khi ta có thai, vẫn tắm gội trai giới bảy ngày, cầu phúc cho ta và hài tử.

Hắn nói trước đây vì lật đổ Thái hậu mà đã nguyền rủa ta và hài tử, sợ hài tử biết được sẽ không muốn đầu thai vào nhà này, nên đến trước Phật tổ sám hối xin tội, tự tay chép kinh cúng ở Bạch Mã tự.

Ta cũng muốn chép kinh để được an tâm, nhưng hắn không cho, không muốn ta mệt nhọc, bèn chép thay cả phần của ta.

Trong cung, Hoàng đế, Quý phi đều ban thưởng không ít đồ, ngay cả Thái hậu ở xa tận Giang Nam cũng có ban thưởng.

Đây là đứa con đầu tiên của Thái tử, dù là nam hài hay nữ hài đều rất tôn quý, cũng sẽ được phụ thân và tổ phụ hết mực thương yêu.

Trong lòng ta vẫn mong sinh được nữ nhi, nếu là nhi tử, sẽ là thứ trưởng tử. Ta xuất thân quá thấp, ở triều trước lại không có thế lực, con ta tuyệt đối không có khả năng trở thành Thái tử.

Nhưng thân phận trưởng tử quá nhạy cảm, huống hồ ta lại được sủng ái, khó tránh khỏi có người muốn nhân cơ hội theo rồng lật thân, xúi giục con ta tranh đoạt ngôi vị Thái tử. Một khi đến ngày đó, mẹ con ta đều sẽ c.h.ế.t không có chỗ chôn.

Hai tỳ thiếp ở Lưu Phương viện bị Thái tử lạnh nhạt đã lâu nhân cơ hội này thường đến bên cạnh ta xum xoe. Hôm nay thêu giày tất cho trẻ nhỏ, ngày mai đến trò chuyện giải buồn với ta, chỉ mong có ngày gặp được Thái tử, lọt vào mắt Thái tử.

Chủ mẫu có thai nâng đỡ tỳ thiếp hầu hạ chủ quân cũng là chuyện thường tình, hai người họ trên danh nghĩa cũng là nữ nhân của Thái tử, về lý ta không nên ngăn cản Thái tử sủng hạnh họ, nhưng ta không muốn.

Tại sao ta vất vả mang thai, sau này còn phải chịu đau đớn sinh nở, Thái tử lại có thể trái ôm phải ấp, hưởng thụ tề nhân chi phúc?

Hơn nữa trong lòng ta cũng không muốn hắn thân cận với nữ nhân khác. Tương lai khi có Thái tử phi thì không có cách nào, Thái tử phi chưa đầy một năm nữa sẽ vào cung, nhưng hiện tại là thời gian cuối cùng ta được ở riêng với Thái tử, không muốn bất kỳ ai chen vào.

Hai muội muội ở Lưu Phương viện lại đưa điểm tâm tự làm đến cho ta, lời nịnh hót ta câu này nối câu kia, ngồi hơn một canh giờ vẫn không muốn rời đi, cuối cùng cũng đợi được Thái tử đến.

"Thiếp bái kiến điện hạ." Hai mỹ nhân phúc thân thi lễ.

"Thiếp bái kiến điện hạ." Ta nằm nghiêng trên giường nghiêng người: "Thiếp đang có thai, e rằng không thể đứng dậy thỉnh an điện hạ được, xin điện hạ tha tội."

"Các ngươi lui xuống trước đi." Thái tử nói, hai tỳ thiếp rất không nỡ, nhưng cũng đành phải rời đi.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!

📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Thấy Thái tử đến gần, ta nhường chỗ, hắn cởi áo ngoài ngồi trên giường: "Chỉ nói với ta một câu, đã ghen như vậy sao?"

"Thiếp không dám, thiếp có thai, không tiện hầu hạ điện hạ, may còn có hai muội muội chia sẻ, thiếp nên thấy vui cho điện hạ mới phải."

"Nếu nàng đã rộng lượng vậy, gọi hai người họ quay lại hầu hạ ăn bữa trưa, được không?"

"Không ăn!"

"Đến giờ rồi, sao có thể không ăn?"

"Không đói!"

"Dù nàng không đói, cũng phải nghĩ cho hài tử chứ, để đói bụng sao được?"

"Ngài chỉ quan tâm đến hài tử, không hề quan tâm đến ta!"

Vừa rồi trên mặt Thái tử đã treo nụ cười, nghe câu này càng cười to hơn: "Lại đến mùa ăn cua rồi, ta đặc biệt chuẩn bị loại ngon nhất cho nàng."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.