(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thái độ này cũng khiến nàng ta hài lòng, còn mời ta cùng ngắm hoa đăng, ta nhớ lại những bài thơ cổ đã thuộc, chọn một câu ngâm nga vào thời điểm thích hợp: "Tiếp hán nghi tinh lạc, y lâu tự nguyệt huyền. Biệt hữu thiên kim tiếu, lai ánh cửu chi tiền."
Văn tiểu thư lộ vẻ ngạc nhiên: "Không ngờ Lý Trắc phi cũng có tài như vậy, là ta xem thường rồi."
"Cũng là lúc Thái tử rảnh rỗi thỉnh thoảng chỉ điểm, không thể sánh với Văn tiểu thư, cha và tổ phụ đều là danh gia, văn tài tất nhiên hơn ta xa." Ta có thể nhường nhịn cấp trên, nhưng cũng phải thể hiện năng lực và giá trị của mình, không thể để cấp trên nghĩ ta yếu đuối dễ bắt nạt.
"Điện hạ được danh sư dạy dỗ, chỉ điểm vài phần cũng là điều khó có được. Tuy nói nữ tử không tài chính là đức, nhưng ta cho rằng, nữ tử nên tài đức vẹn toàn, đặc biệt là người bên cạnh điện hạ, từng lời nói cử chỉ càng phải cẩn thận giữ lễ, tuyệt đối không thể vì lợi ích cá nhân mà làm tổn hại đến danh tiếng của điện hạ."
"Nghe một lời nói, hơn hẳn mười năm đọc sách, lời chỉ dạy của tỷ tỷ muội muội xin khắc ghi trong lòng." Ta hành một lễ thiếp với Văn tiểu thư, nàng ta không từ chối.
"Muội muội có sự giác ngộ như vậy, là phúc của Thái tử điện hạ, càng là phúc của lê dân bách tính."
Cảnh này rơi vào mắt một số người, không biết truyền thế nào đến tai Thái tử, hắn có phần không hài lòng vì Văn tiểu thư chưa đại hôn đã ra vẻ Thái tử phi, nhưng rốt cuộc cũng không nói gì nhiều, chỉ là trong lòng nghĩ thế nào thì không ai biết được.
Điều này đúng như ta mong đợi, nếu Thái tử và Thái tử phi phu thê hòa thuận, ân ái mỹ mãn, thì còn đâu phần của một Trắc phi nói chuyện?
Nhất định phải để họ bằng mặt không bằng lòng, ta mới có cơ hội tranh sủng, Thái tử phi cũng sẽ thể hiện thiện ý lôi kéo ta.
Hai đại boss của Đông cung đều giao hảo với ta, phúc khí lớn biết nhường nào.
17
Thái tử rất thích mã cầu, ngay cả Hoàng đế cũng cho đặt cát cầu trong Ngự hoa viên, quần thần bắt chước theo, chỉ trong nửa năm hai môn thể thao này đã lan rộng khắp kinh thành.
Mùa đông giá rét, không thích hợp ra ngoài, đến lập xuân, những công tử trẻ tuổi bắt đầu lác đác xuất hiện đánh mã cầu ở các trường ngựa ngoại ô kinh thành.
Trước sau tiết Thanh minh, Khang Vương phi tổ chức hội đánh mã cầu, gửi thiếp mời Thái tử và ta, đến nơi ta mới biết việc này của Khang Vương phi chỉ để tạo cơ hội cho Thái tử và Văn tiểu thư gặp mặt, mời ta cùng đi cũng chỉ để che mắt.
Khang Vương phi dẫn ta nghỉ ngơi trong trướng, Thái tử, Văn tiểu thư cùng mấy vị công tử, tiểu thư trong tông thất đánh mã cầu bên ngoài.
Giờ đây môn mã cầu cũng đã có quy tắc sân đấu, còn do chính Hoàng đế ban hành, một lần thi đấu chia làm hai hiệp, khoảng nửa canh giờ.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Nào ngờ, chưa đầy một khắc, Mậu Minh vội vã đến, nói Thái tử triệu ta đến.
Trên đường hỏi Mậu Minh mới biết ngựa của Thái tử và Lâm Tiểu Tướng quân suýt đ.â.m vào nhau, may mà Lâm Tiểu Tướng quân kỹ nghệ cao siêu, giữ vững được tình thế.
Nào ngờ Thái tử chưa kịp nói gì, Văn tiểu thư đứng bên cạnh xem đã lên tiếng trách mắng Lâm Tiểu Tướng quân trước, kèm theo mấy người con cháu tông thất trên sân cũng bị mắng luôn.
Sắc mặt Thái tử lập tức không được tốt, lấy cớ mệt mỏi về trướng nghỉ ngơi, Văn tiểu thư còn định theo sau thỉnh tội, bị Mậu Minh dẫn người ngăn lại.
Không ngăn Văn tiểu thư lại, để nàng ta chọc giận Thái tử, người bị phạt sẽ là bọn họ.
Ta càng nghe càng nhíu chặt mày, Văn tiểu thư có ý gì? Trước mặt ta ra vẻ Thái tử phi cũng được, sao trước mặt Thái tử cũng thế này.
Nhiều người trong giới văn nhân coi tông thất là bao cỏ vô dụng, coi võ tướng là kẻ nuôi mầm họa, coi hậu cung là hồng nhan họa thủy, chỉ có họ mới là trụ cột triều đình. Văn tiểu thư xuất thân từ danh môn, đời đời là thanh lưu, có lẽ đã nhiễm độc từ tư tưởng này khá sâu.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");