Tù Nô Tân Nương: Cải Tạo Tổng Tài Gay Của Giới Hắc Đạo

Chương 126




Nghe cô nói xong, nhìn vẻ mặt bình tĩnh không chút sợ hãi của cô, Khải Tư kích động trong lòng, ánh mắt của cô nói cho hắn biết, mọi chuyện cô vừa nói đều là thật.

Nếu cô nói dối, như vậy chứng minh cô diễn kịch quá hoàn mỹ, ngay cả hắn cũng không nhận ra điều gì.

Nhưng cuối cùng trong lòng vẫn bất an, bàn tay đổ đầy mồ hôi, nhưng Khải Tư vẫn cười lạnh lùng điên cuồng như trước, lạnh đạm nói: “Cô có chứng cớ gì chứng minh lộ tuyến trong tay cô mới là thật? Tiểu sư tử, đồ thật hay giả có lẽ cô còn rõ ràng hơn tôi.”

Sắc mặt các đổng sự phức tạp, nhìn hai thế lực lớn mạnh nhất trong công ty đang tranh chấp, nhất thời tất cả đều chú ý.

“Thật không?” Đào Chi Yêu thản nhiên cười nói: “Nếu tôi cho ngài xem? Người phụ trách tập đoàn dầu mỏ chủ tịch Ayama đã đích thân ký tên hợp tác cùng tập đoàn Đào thị? Hay là…” Mèo đêm tránh sang bên, để người đàn ông mặc âu phục phía sau tiến vào.

Bọn họ đặt túi hồ sơ lên bàn, bắt đầu lấy ra tư liệu và giấy tờ quyền sở hữu tài sản.

“Luật sư của tôi sẽ giải đáp những điều mọi người thắc mắc.” Đào Chi Yêu hờ hững nói.

Sau khi Đào Chi Yêu nói lời này ra, sắc mặt Khải Tư lại càng trắng. Thậm chí ngón tay giận đến run rẩy, nhưng vẫn im lặng.

Vẻ mặt luật sư không đổi, lấy ra từng chồng tài liệu, biểu tình nghiêm túc mà khô khan nói: “Đây là tập đoàn Đào thị đã mua của long lão đầu tập đoàn sắt Âu Mĩ Christ, 5% cổ phần. Đây là từ long lão đầu Raleigh từ tập đoàn vận chuyển Âu Mĩ 4% và từ tập đoàn phần mềm Âu Mĩ của long lão đầu Eve 4% cổ phần. À, đúng rồi…” Luật sư dừng lại một chút, lại nói tiếp: “Còn có phần quan trọng nhất, đây là phần lớn nhất của ngài chủ tịch Khải Tư, 15% cổ phần, Tất cả là văn kiện chuyển nhượng. Trong thời gian ngắn nhất chúng tôi sẽ hoàn thành việc thu mua tập đoàn đế quốc này. Mà lúc đó, tức là ba ngày sau, trong đại sảnh tập đoản đế quốc, chúng tôi sẽ tổ chức họp báo tuyên bố chính thức dưới sự có mặt của các phóng viên và nhà báo các tạp chí kinh tế nổi tiếng.”

Lời luật sư nói thật dứt khoát, khiến tất cả mọi người ở đây đều rơi vào chấn động, người đặc biệt bình tĩnh nhất, cao ngạo nhất lại bị chấn động nhiều nhất.

“Xin hỏi, mọi người ở đây, với thân chủ của tôi có ý hoặc với kế hoạch thu mua này có ý kiến gì không?” Luật sư thản nhiên hỏi. Thái độ dứt khoát khiến người ta không tìm ra kẽ hở.

“Tốt lắm, tôi nghĩ những điều tôi muốn nói luật sư của tôi đã nói cả rồi. Vậy thì, các vị, ba ngày sau gặp lại ở buổi họp báo.”

Đào Chi Yêu miễn cưỡng đứng dậy, thản nhiên, bình tĩnh.

Đào Chi Yêu đứng dậy chuẩn bị cùng hồ ly, mèo đêm, chồn tía rời đi, đi được vài bước, Đào Chi Yêu xoay người nói: “Lúc nãy quên không nói, Khải Tư đại nhân, hi vọng ba ngày sau, ngài sẽ có mặt.”

Khải Tư phẫn nộ đứng dậy, lạnh lùng nói: “Tiểu sư tử, cô muốn khiêu chiến với tôi sao? Cô nên biết động vào tôi sẽ phải trả cái giá gì?”

Đào Chi Yêu lần này không sợ hãi, không lùi bước, bóng ma trong lòng không còn, hai mắt nhìn thẳng Khải Tư, quá khứ, hắn là người cô sợ hãi nhất, nhưng giờ thì không còn nữa, lạnh lùng nói: “Khải Tư, ông cho lúc này, chúng tôi còn sợ ông ư? Ông cho ông vẫn là vua vương quốc này à?”

Ánh mắt Đào Chi ngạo nghễ, đủ để đánh bại bất kỳ ai, lúc này, giống như ở đây, cô mới đúng là vua chân chính.

Là người lãnh đạo cả thiên hạ.

Cô mới là người đứng đầu.

Nơi này, là vương quốc của cô, không phải của hắn.

Đào Chi Yêu hờ hững nói: “Khải Tư, nơi này, từ nay về sau, do tôi quản lý.”

Loại uy nghiêm trời sinh và cao quý này khiến mọi người chấn động toàn thân, cả phòng im lặng, không, càng im lặng cũng có nghĩa là đã bị khuất phục.

Đôi mắt thờ ơ này, cô gái ngây thơ thuần khiết này, không hiểu vì sao, mọi người đều sinh ra sự sùng kính.

Khải Tư nhìn tác phẩm hắn đắc ý nhất trong cuộc đời, nhìn tiểu sư tử một tay hắn dạy dỗ.

Cô lúc trước, là sư tử đang ngủ say, mà ngày nay, cô đã tỉnh dậy.

Sư tử thức tỉnh, vua của rừng rậm, khí phách vương giả này, ngay cả hắn cũng bị khuất phục.

Trong lòng Khải Tư lúc này là phức tạp và giận dữ, trong mắt là lạnh lẽo âm trầm.

Tiểu sư tử, nếu ta không thể thuần phục ngươi, vậy thì, dù thế nào, tự tay ta sẽ hủy đi ngươi! Khải Tư hờ hững nói trong lòng.

“Các vị, ba ngày sau gặp.” Sau khi Đào Chi Yêu rời đi, hồ ly quay đầu cười, ném ra một ánh mắt hút hồn.

Sau khi ra khỏi tập đoàn đế quốc, mọi người đến công ty trực thuộc tập đoàn Đào thị ở San Francisco.

Một khắc đẩy cửa vào, Đào Tiểu Đào đang ngồi trên ghế da trong văn phòng tổng giám đốc cười quỷ dị một tiếng, cầm điện thoại lặng lẽ nói: “Cha, mẹ và các dì đã quay lại, lát nữa nói với cha sau. Đúng rồi.” Đào Tiểu Đào không quên nghịch ngợm bổ sung thêm một câu: “Nhìn bộ dáng mọi người thuận lợi thăng quan tiến chức như thế, hình như đắc ý lắm. Con nghĩ mọi chuyện rất thuận lợi. Vậy đi, tạm biệt.”

“Mẹ……” Đào Tiểu Đào bỏ điện thoại vọt lên, ôm cổ Đào Chi Yêu, hôn lên má, “Con nhớ mẹ lắm.”

Đào Chi Yêu vô cùng dịu dàng, nữ vương cao ngạo lạnh lùng đã biến thành người khác: “Bảo bối, chờ lâu không, chắc đói bụng rồi, mẹ đưa con đi xuống, ăn mừng với các dì, sau đó đưa Tiểu Đào đi chơi một ngày được không?”

“Dạ……” Đào Tiểu Đào ngửi mùi thơm quen thuộc trên người mẹ, thật lâu không buông ra, thì thầm: “Mẹ, đã lâu chúng ta không ở cùng nhau rồi.”

Hai mắt Đào Chi Yêu rưng rưng, nghẹn ngào nói: “Bảo bối, không đâu, chỉ lần này nữa thôi. Ba ngày sau, chúng ta sẽ mãi mãi không xa nhau.”

“Mẹ, chúng ta đi thôi. Các dì đợi lâu rồi.” Đào Tiểu Đào buông cô ra, nhẹ nhàng kéo cô đi, Đào Tiểu Đào nhìn cô, cũng là người quan trọng nhất trong lòng nó, trong lòng man mác buồn.

Lông mi hơi hơi rủ xuống, Đào Tiểu Đào thu biểu tình lại, bọn họ ở cạnh nhau mãi mãi, còn thiếu một người, mà người đó là cha nó.

Nó không chỉ cần mẹ, còn cần cả cha, rõ ràng, bên cạnh mẹ cũng cần một người xuất sắc xứng với mẹ, bảo vệ mẹ, chăm sóc mẹ.

Người mẹ yêu còn có một người nữa, nó biết, là cha nó.

Hi vọng ngày nào đó khi mẹ biết, mẹ có thể tha thứ cho nó, đừng trách nó nhiều chuyện là tốt rồi.

Khóe miệng Đào Tiểu Đào gợi lên một nụ cười kỳ dị.

Mà Đào Chi Yêu lại không ngờ cô bị chính con mình tính kế.

“Con làm sao vậy, không đi ra à?” Đào Chi Yêu thấy vẻ mặt Đào Tiểu Đào hình như có chút kỳ quái, dịu dàng hỏi.

“Mẹ, có một câu rất là quan trọng, con đã nói với mẹ chưa?” Đào Tiểu Đào ngẩng đầu cười với Đào Chi Yêu. Nụ cười tuyệt đẹp, hai mắt hơi ướt.

“Nói gì?” Đào Chi Yêu thản nhiên hỏi.

Có lẽ từ tối hôm đó, cô nên nhìn nhận lại bảo bối của cô. Bảo bối của cô hình như vì muốn cô không lo lắng, nên giấu đi tính cách của mình.

Nhớ đến Tô Tiểu Vũ thường gọi nó là tiểu ác ma, cho đến giờ, Đào Chi Yêu mới dám chắc chắn, bảo bối của cô đóng kịch còn giỏi hơn cả thầy.

Nhưng, chuyện này có gì không tốt đâu, có một thiên sứ và một ác ma cùng tồn tại trong con, cô nên tự hào, không phải sao?

“Con yêu mẹ.” Đào Tiểu Đào ngả đầu vào lòng Đào Chi Yêu.

Đào Chi Yêu đầu tiên là sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn nó, nhìn con trai của cô. Tiếp theo, môi hơi hơi rung run run, thật lâu sau mới nhẹ giọng nói: “Mẹ cũng yêu con bảo bối.”

Ba ngày sau, cơn ác mộng này sẽ chấm dứt hoàn toàn, không phải sao?

Nghĩ vậy, Đào Chi Yêu thân thiết ôm bảo bối của cô chặt hơn, cười vui vẻ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.