Từ Nhỏ Ta Đã Là Một Công Chúa Không Được Yêu Thương

Chương 8




70.

Lúc từ biệt, Trần tiểu công tử sầu não nhìn ta.

Tiếc là ta chẳng còn thời gian diễn cảnh chia ly với hắn.

Ra khỏi cổng thành, ta lập tức phi ngựa về hướng biên quan.

Sau đó mới nhận ra, hình như đây là lần đầu tiên ta ra khỏi kinh thành.

Với cả, hình như ta…bị lạc đường rồi.

Mẹ ơi, ông ngoại ơi, con phải làm thế nào bây giờ?

Phía bên này, ta vẫn còn đang luẩn quẩn như con gà mất đầu không biết đi đâu về đâu thì mẫu thân đã đến được biên quan từ lâu.

Quân doanh Hứa gia giờ đây hoàn toàn mất đi sĩ khí.

Tướng quân mất tích, không có chút tin tức nào. Đa phần mọi người đều cho rằng ông ngoại ta lần này lành ít dữ nhiều, chỉ có một số người vẫn kiên trì tiếp tục tìm kiếm.

Thất cữu cữu bị trọng thương, đến giờ vẫn chưa có biến chuyển.

Thi thể của bảy vị cữu cữu còn lại đã được đặt trong quan tài, tạm thời chưa an táng, không khí tràn ngập thê lương.

Lúc mẫu thân đuổi đến nơi, quân doanh đang nháo nhác hơn bao giờ hết. Bởi vì chủ soái không ở đây nên những người còn lại bắt đầu không an phận.

Đa số phân thành hai phe của Mã phó tướng và Vương phó tướng. Vương phó tướng từ trước đến nay trung thành với ông ngoại nên Thất cữu cữu đến giờ vẫn được ông ấy chăm sóc chu toàn.

Ông nói ta không đủ kinh nghiệm dẫn binh, ta nói ông võ công không bằng ai mà đòi lên mặt. Hai bên không ai chịu nhường ai, tình hình vô cùng căng thẳng.

Đúng lúc này, mẫu thân ra vén rèm bước vào trong.

“Cãi nhau nửa ngày trời rồi, không bằng để ta làm chủ soái xem sao?”

71.

Mã phó tướng trừng mắt, thanh đao trong tay chĩa thằng vào mẫu thân ta đang cải trang thành nam giới: “Ngươi là ai? Sao dám trà trộn vào đây?”

Mẫu thân không nhanh không chậm đáp: “Con trai thứ chín của Hứa Hào tướng quân, A Chiêu.”

Mã phó tướng và Vương phó tướng ngơ ngác nhìn nhau.

Cũng may quân doanh còn có con trai của các cữu cữu ta, bọn họ vừa nhìn thấy mẫu thân ta thì kinh ngạc trợn mắt, miệng suýt chút nữa thì gọi “tiểu cô cô”.

Biểu huynh lớn nhất của ta tuổi tác cũng chẳng kém mẫu thân ta là mấy, lúc nhỏ bọn họ còn chơi đùa với nhau.

Lúc này mà giả chết cũng không được, biểu huynh bị đám huynh đệ xung quanh đẩy mạnh một cái, đành phải đứng dậy, nhắm mắt nhắm mũi lên tiếng: “Tham kiến tiểu thúc thúc.”

A Chiêu là cái tên mà mẫu thân ta thường dùng để cải trang thành nam giới lúc còn chưa vào cung.

Vương phó tướng là người đi theo ông ngoại nhiều năm, tuy chưa từng gặp mẫu thân ta nhưng cũng biết rõ Hứa gia chỉ có tám người con trai và một khuê nữ duy nhất đã vào cung làm phi tần.

Theo suy nghĩ của bọn họ, một nương nương trong cung sao có thể từ bỏ vinh hoa phú quý mà chạy đến nơi khỉ ho cò gáy thế nào. Hơn nữa, Hoàng thượng sao có thể cho phép được?

Mã phó tướng lên tiếng: “Sao có thể? Ai cũng biết Hứa gia chỉ có tám người con trai, bỗng dưng ở đâu lại lòi ra thêm một người nữa là thế nào? Trông ngươi nam không ra nam, nữ không ra nữ, chắc chắn là đồ giả!”

Mã phó tướng càng nói càng thấy mình có lý: “Người đâu, mau đem tên lừa đảo này ra ngoài!”

“Khoan đã!”

Người lên tiếng là Vương phó tướng: “Không thấy người nhà họ Hứa đều gọi hắn là thúc thúc rồi à? Mã phó tướng sao phải vội vàng thế?”

Vương phó tướng rõ ràng là người đọc sách nhiều hơn Mã phó tướng kia, nói chuyện cũng dễ nghe, cho nên mọi người đều rất tin tưởng ông ấy.

“Ngươi nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?”

Mã phó tướng sốt ruột nhìn về phía biểu huynh ta.

Biểu huynh thầm kêu lên một tiếng trong lòng.

Ta không biết nói dối, làm sao bây giờ? Cứu với, ta phải trả lời thế nào đây?

Tuy nhiên, không một ai giúp đỡ được biểu huynh.

Cũng may, con người khi bị ép vào đường cùng thì chuyện gì cũng nói ra được. Cho nên, biểu huynh nhăn nhó nặn ra một câu: “Là con riêng của ông ngoại.”

Xung quanh bỗng xôn xao hẳn lên.

72.

Mẫu thân ta tự tin đối diện với ánh mắt của tất cả mọi người, trong lòng chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ chơi một trận ra trò. Thế nhưng chẳng bao lâu sau bà đã bị Mã tướng quân đánh cho ngã sóng soài trên võ đài.

Biểu huynh biết rõ rằng cô cô của mình có thân phận tôn quý như thế nào nên chỉ đành kêu gào bảo bà ấy mau rời khỏi.

Chủ yếu là vì công phu của mẫu thân ta tuy rằng thích hợp đánh giáp lá cà, chiêu nào cũng độc nhưng bà lại hay mềm lòng, sao có thể đấu được với lão tướng đã tôi luyện trên chiến trường nhiều năm, thua cũng là lẽ thường tình.

Thế nhưng rời khỏi võ đài đồng nghĩa với việc tự nhận mình vô dụng.

Lúc biết tin ông ngoại xảy ra chuyện, mẫu thân không khóc, mà lúc này, bà lại khóc đến gió thảm mưa sầu.

Các biểu huynh của ta đều đến an ủi mẫu thân, kết quả ai nấy đều vụng miệng chẳng nói được một lời ra hồn.

“Bà cô của tôi ơi, cháu quỳ xuống thế này đã được chưa!”

Mẫu thân nghe xong thì thấy hơi ngượng ngùng, dù sao bà cũng là bậc trưởng bối, không thể mất mặt trước tiểu bối như vậy được.

Mẫu thân lấy tay quẹt nước mắt, sau đó bảo biểu huynh dẫn đến nơi đặt quan tài của các cữu cữu.

Những người nằm trong đó đều là những người từng yêu thương chiều chuộng bà nhất trên đời.

Mẫu thân không kìm nổi mà quỳ sụp xuống đất khóc thảm thiết.

Biểu huynh cũng không nỡ nhìn, vươn tay vỗ vỗ lên lưng mẫu thân ta an ủi, cũng may, Thất cữu cữu vẫn còn sống.

Mẫu thân ta lúc này mới bừng tỉnh, phải rồi, vẫn còn một người còn sống!

Thất cữu cữu lúc này đã tỉnh lại, vì bị một đao đâm vào ngực nên lúc này chỉ cần thở thôi cũng thấy đau.

Thất cữu cữu vốn đang khó nhọc uống thuốc, nhìn thấy mẫu thân ta bước vào thì miệng há hốc không khép nổi, thuốc chảy đầy xuống vạt áo.

73.

Mẫu thân ta muốn hỏi rõ đầu đuôi sự việc, Thất cữu cữu chỉ nói bọn họ bị người của nước Kim đánh úp, có lẽ trong quân doanh có nội gián, trong ứng ngoài hợp nên bọn họ không kịp trở tay.

Nhị hoàng tử của nước Kim lên ngôi còn chưa được một năm đã chết bất đắc kỳ tử. Tam hoàng tử là người bạo ngược có tiếng, không phải người thuộc phái hòa hảo như Nhị hoàng tử, một ngày không giết vài người thì không thấy thoải mái.

Ông ngoại cũng vì trúng tên của hắn mà ngã ngựa, sau đó thì không thấy tung tích.

Mẫu thân ta nghiến răng, thù này không đội trời chung!

Không lâu sau đó, ta cũng lê lết được đến biên quan.

Vừa nhìn thấy mẫu thân, nước mắt của ta đã trào ra.

Bà ấy vừa nhìn đã mắng ta tự dưng lại chạy đến đây làm gì?

Ta nói, dù sao phụ hoàng cũng chẳng dám đến đây bắt người. Một người cũng là chạy, hai người cũng là chạy, sao ta nỡ lòng để một mình mẫu thân chịu khổ được?

Mẫu thân ta cảm động vỗ mạnh lên lưng ta, khiến tim gan phèo phổi ta như muốn bay ra ngoài.

Sau khi đến gặp các biểu huynh, mẫu thân dẫn ta đến doanh trại của Thất cữu cữu.

Thất cữu cữu nhìn thấy ta, miệng lại há hốc khiến thuốc chảy đầy xuống áo.

Ông ấy nghĩ thầm, hai mẹ con nhà này đang cố ý không muốn cho mình uống thuốc tử tế phải không?

74.

Quân doanh xuất hiện thêm một nhân vật lớn, người đó là con riêng của Hứa đại tướng quân, lại còn có thể chống đỡ được mấy chiêu của Mã phó tướng, tuy rằng trông nam không ra nam, nữ không ra nữ nhưng chắc chắn bản lĩnh không tầm thường.

Không lâu sau lại xuất hiện thêm một tiểu tử mặt đen, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra thế này?

Cũng may bọn họ đã chấp nhận chuyện ông ngoại ta có con riêng nên cũng chẳng lạ gì chuyện mẫu thân ta cũng có thêm một đứa con riêng nữa.

Có người còn lén đánh giá: “Con riêng của con riêng, người nhà này đúng là dây mơ rễ má.”

Sau đó bị ta đánh cho nằm sấp trên mặt đất. Đúng là vô dụng!

Mẫu thân ta giờ đang đóng quân ở doanh trại quân xung phong, nói trắng ra thì là đội cảm tử.

Nhưng bà ấy không oán trách lấy một lời.

Tuy rằng tuổi tác ta còn nhỏ, nhưng quân doanh là nơi không phân biệt tuổi tác, cho nên ta cũng bị điều đến đội cảm tử.

Ngày nào cũng huấn luyện từ sáng đến tối, ta gần như quên mất bản thân đến đây để làm gì.

Cũng chẳng biết vận khí của ta tốt hay không tốt, vừa đến được mấy ngày thì hai quân đã bắt đầu giao chiến với nhau.

Thất cữu cữu lo lắng đến độ muốn xông ra ngoài ngăn chúng ta lại, tiếc là thân thể ông ấy còn yếu ớt, chỉ có thể nằm trên giường hò hét trong vô vọng.

Biểu huynh lại càng không ngăn cản được chúng ta.

Mẫu thân thâm trầm nhìn ta: “Tiểu Vũ, chiến trường là nơi tàn khốc, không phải nơi mà con có thể chịu được đâu. Con là con gái ta dứt ruột đẻ ra, ta không nỡ nhìn con đi vào chỗ chết.”

Ta đáp: “Mỗi lần lên chiến trường, ông ngoại có bảo các cữu cữu đứng ở đằng sau không? Ông ngoại có bảo các biểu huynh đừng đi đánh trận nữa không? Trên người con là dòng máu của Hứa gia, cho dù có bỏ mạng trên chiến trường đi nữa, phụ hoàng còn có nhiều con cái như vậy, chẳng thiếu một đứa như con!”

Mẫu thân rưng rưng nước mắt vỗ vai ta: “Đúng là con gái ta! Được, là mẫu thân nghĩ nhiều rồi!”

75.

Lúc còn nhỏ, ta vẫn thường nghe mẫu thân kể về những sự tích của ông ngoại và cữu cữu trên chiến trường.

Ta cứ nghĩ anh hùng chỉ cần có bản lĩnh, thêm chút may mắn nữa là được.

Đến giờ mới biết là ta nghĩ quá đơn giản.

Hai quân giáp mặt nhau, đầu tiên là một trận mắng nhiếc chửi rủa nhau đến nỗi ta chỉ ước rằng mình bị điếc.

Đây là lần đầu tiên ta chứng kiến cảnh tượng hoành tráng như thế này.

Lúc mới bắt đầu ta bị dọa cho mất hồn mất vía, may mà có mẫu thân kéo ta tránh khỏi một đao của đối phương.

Các biểu huynh vừa chiến đấu vừa phải trông chừng hai mẹ con chúng ta, qua một lúc, tam biểu huynh đã bị đối phương chém một nhát vào lưng.

Ta nhìn thấy máu nhuộm đỏ cả y phục.

Không thể tiếp tục hèn nhát như vậy được!

Tam biểu huynh gào lên: “Không đánh được thì nằm xuống giả chết đi! Muốn ta đau chết hả?”

Tiếng hét của tam biểu huynh cuối cùng cũng khiến ta bừng tỉnh.

Ta vung kiếm trong tay, một nhát diệt gọn tên địch trước mặt.

Hóa ra lên chiến trường là cảm giác như thế này, ta cảm thấy bản thân như biến thành một cỗ máy giết giặc.

Hoặc có thể, dòng máu Hứa gia trời sinh đã có cảm giác đặc biệt với máu.

Tam hoàng tử nước Kim ngồi trên ngựa hung hăng chém giết, người chết dưới tay hắn như ngả rạ.

Hắn đắc ý hét lớn: “Con riêng của Hứa Hào ở đâu? Mau đến đấu một trận với ta! Ông già ngươi đã chết dưới tay ta, hôm nay ta phải nhổ cỏ tận gốc!”

Nói xong hắn ngửa mặt lên trời cười to.

Không biết là do trùng hợp hay ông trời cũng ngứa mắt trước bộ dạng của hắn.

Một con chim đúng lúc bay qua, một bãi phân rơi đúng vào miệng của hắn.

76.

Mẫu thân ta giương cao cờ hiệu có thêu chữ “Hứa”, hiên ngang đứng thẳng, trên mặt còn vương máu:

“Ta còn tưởng rằng ai đang gọi, hóa ra là cái thùng phân chim! Có bản lĩnh thì đến đây, hôm nay ông đây sẽ cho ngươi nếm mùi!”

Tam hoàng tử vội nhổ bãi phân chim trong miệng ra, tức giận nhìn người vừa lên tiếng. Thấy bộ dạng của kẻ đứng trước mặt, hắn lập tức tỏ vẻ khinh thường:

“Chỉ bằng một tên nam không ra nam, nữ không ra nữ như ngươi? Ông đây một đao cũng có thể băm ngươi thành tám mảnh!”

Nói xong, hắn thúc ngựa lao thẳng về phía mẫu thân.

Mấy vị biểu huynh của ta thấy thế thì hoảng hốt vội vàng lao ngựa đến, nhưng quân giặc quá đông, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tam hoàng tử nước Kim vừa gào lên vừa lao đến.

Mẫu thân ta vốn đã mang thù hận trong lòng, nay lại được chính mắt nhìn thấy tên hung thủ đã khiến bà tan cửa nát nhà, sao có thể lý trí được nữa!

Nhưng ta cũng hiểu rõ, bà ấy ở trong cung bao nhiêu năm như vậy, sao có thể trong vài ngày ngắn ngủi đã khôi phục bản lĩnh như trước kia?

Mẫu thân ta có sở trường đánh giáp lá cà, mà tên Tam hoàng tử kia lại ngồi trên ngựa, mẫu thân ta căn bản không hề có cơ hội ra tay.

Mắt thấy hắn sắp đến gần mẫu thân, không biết dũng khí từ đâu ta, ta vung kiếm chém chết tên giặc trước mặt rồi phi kiếm hướng thẳng về phía Tam hoàng tử nước Kim.

“Chết đi!”

Thực ra, mục đích ban đầu của ta chỉ là muốn hắn phân tâm, hoặc khiến hắn vì tránh mũi kiếm của ta mà ngã ngựa thì càng tốt, như vậy mẫu thân ta có thể phát huy sở trường của mình.

Nhưng ta không ngờ rằng, vận may của tên này lại tệ hại đến mức độ như vậy.

Đến cung thủ còn không bắn trúng hắn, vậy mà hắn lại bị thanh kiếm của ta đâm trúng cánh tay.

Tam hoàng tử gào lên: “Đồ chơi đểu!”

Nói xong thì ngã ngựa lăn quay trên đất.

Mẫu thân mừng như được mùa vội vàng xông đến. Cơ hội tốt như vậy mà không tận dụng thì quả là có lỗi với ông trời.

78.

Mẫu thân ta đúng là mừng đến phát điên rồi. Hết chém trái rồi chém phải, đao nào cũng chí mạng.

Tam hoàng tử nhảy câng câng, trốn chạy khắp nơi.

Người của nước Kim cũng điên cuồng dồn về hướng này, muốn cứu giá cho Tam hoàng tử.

Thế nhưng sao có thể để chúng có được cơ hội đó?

Các biểu huynh của ta nhanh chóng bao vây xung quanh Tam hoàng tử, mối thù này không trả thề không làm người!

“Họ Hứa kia! Đã nói là một đấu một, sao ngươi còn giở trò chơi xấu?”

Mẫu thân ta chẳng quan tâm chơi đẹp hay xấu, chỉ điên cuồng vung kiếm chém về phía hắn.

Vương phó tướng nghệt mặt ra nhìn.

Hóa ra tên Tam hoàng tử này lại dễ bắt như vậy.

Hay nói cách khác, đầu óc tên này cũng chỉ đến thế thôi?

“Tha cho hắn một mạng!”

Vương phó tướng lớn giọng.

Tam hoàng tử nước Kim chạy trong vòng vây thì gà mắc thóc.

Tam biểu huynh của ta vì bị chém vào lưng, không còn sức lực, nhưng kẻ thù đang ở trước mắt, tam biểu huynh chỉ đành dùng miệng chiến đấu cho hả nỗi giận. Đúng lúc tam biểu huynh đang định cắn vào cổ hắn thì bị Vương phó tướng chặn lại.

Người nước Kim thấy bộ dạng của Tam hoàng tử thì mất sạch sĩ khí, chẳng bao lâu sau đã thảm bại rút lui.

Vương phó tướng và Mã phó tướng cảm thấy thật kỳ diệu.

Đánh trận, lại có lúc dễ dàng thế ư?

70.

Sau trận này, người nước Kim gần như đã sợ mất mật.

Tam hoàng tử bị bắt sống, những người còn lại cũng chẳng làm nên được trò trống gì.

Hay nói cách khác, nếu như có thể sống yên ổn qua ngày thì ai lại muốn gây chiến làm gì.

Mẫu thân ta trong chốc lát trở thành anh hùng trong quân doanh.

Đi đâu cũng thấy binh lính một câu Hứa tiểu tướng quân, hai câu Hứa tiểu tướng quân.

Chuyện con riêng sớm đã bị mọi người cho vào dĩ vãng.

Dù sao cũng đâu phải ai cũng có đứa con riêng tài giỏi được như thế?

Còn ta, sau khi ném thanh kiếm về phía Tam hoàng tử, bởi vì trong tay không có vũ khí nên đã bị đối phương đâm cho một nhát. Lúc đó không cảm thấy đau lắm, nhưng đến khi được khiêng về mới đau đến chết đi sống lại.

Lúc đó mẫu thân ta còn đang mải mê chém tên kia, hơi sức đâu mà để ý đến ta.

Nếu không phải có Tam biểu huynh kịp thời đến cứu, sợ rằng ta đã chẳng nhìn thấy mặt trời nữa rồi.

Bởi vì thân phận đặc thù nên các biểu huynh không cho phép thái y trong doanh trại đến chữa trị cho ta.

Đao đâm vào lưng, muốn chữa trị thì phải cởi áo.

Nếu ta là nam nhân thì chẳng sao, đằng này ta lại là nữ nhi, sao có thể cởi được?

Cũng may ta có một mẫu thân chuyện gì cũng biết làm, sau khi băng bó vết thương cho ta xong, mẫu thân im lặng ngồi bên giường ta.

Ta hỏi bà ấy sao vậy.

Không ngờ rằng mẫu thân lại òa khóc nức nở.

“Là lỗi của ta, ta không nên vứt con ở lại, càng không nên đưa con đến chiến trường. Con còn trẻ, thanh xuân còn dài như vậy… Là lỗi của ta, ta làm mẹ mà lại để thù oán che mờ con mắt…”

Ta cũng òa khóc theo, một phần vì sợ hãi, một phần vì đau đớn.

“Là con tự muốn đến mà, con cũng muốn báo thù cho ông ngoại và các cữu cữu! Bị thương là do con sơ ý, mẫu thân đừng khóc, đều là con không tốt, hu hu hu…”

“Giỏi lắm! Giỏi lắm! Không hổ là nòi giống của Hứa gia. Trai hay gái đều đầu đội trời chân đạp đất! Con gái ta, cháu gái ta trước giờ chưa từng thua kém đấng nam nhi!”

Giọng nói quen thuộc từ đâu vang lên. Người còn chưa thấy đâu, ta và mẫu thân đã nín bặt.

“Sao thế? Không nhận ra ta nữa rồi à?”

Vẫn là dáng vẻ vạm vỡ oai phong đó, ông ngoại ta vén rèm bước vào trong.

Vẫn là gương mặt đó, đến thần thái cũng y hệt, nhìn thế nào cũng không giống đang mơ.

Có lẽ do quá kích động, mẫu thân ta lập tức ngất ngay tại chỗ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.