(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Nếu có bản lĩnh thì làm được như đã nói, đừng có về nhà nữa."
Lòng tôi tĩnh lặng như mặt nước ch//ết không thể gợn sóng.
Tôi gật đầu nhẹ cười: "Ừ, được rồi, nghe lời anh."
"Cái quái gì mà nghe!"
Bỗng nhiên, Cố Lân đứng bên cạnh tôi lạnh lùng lên tiếng.
Động tác rất nhẹ nhưng rất nhanh nhẹn, kéo cổ tay tôi lên bàn, đưa cho bác sĩ.
Sau đó anh ta đứng thẳng dậy, chắn trước mặt tôi, quay lại nhìn Lục Thanh Diêu.
Ánh mắt lạnh lùng, giọng nói chỉ có một từ:
"Cút."
Cửa phòng khám đóng lại.
Cố Lân kéo ghế ngồi xuống bên cạnh tôi.
Không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nhìn bác sĩ tháo băng.
Tôi nghiêng đầu nhìn anh ta, chủ động phá vỡ sự im lặng:
"Đưa hợp đồng chuyển nhượng cho tôi, tôi ký luôn."
Đỡ mất thời gian của anh ta, không cần phải đợi ở đây.
Nhưng Cố Lân không trả lời, ánh mắt lướt qua vết thương đẫm m.á.u trên cổ tay tôi.
Anh ta mím môi, ngước nhìn vào mắt tôi:
"Không phải em nói cần gấp sao? Sao lại nhường?"
"Nếu không về nhà, em đi đâu?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");