Tư Nguyên - Thiên Cách

Chương 3




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ồ, 1.

Đ*ch m* 1.

[Nguyên: Cảm ơn anh.]

Thở phào nhẹ nhõm, tôi thoát ra.

Đang định gỡ WeChat thì điện thoại lại rung mấy lần:

[Lục Gia Gia: Chị, em xin lỗi... em sẽ bảo bố mẹ và các anh về ngay.]

[Lục Gia Gia: Anh cả bận công việc, đừng làm phiền anh ấy.]

[Anh ba: Về cái đ*t!]

[Anh ba: Làm trò này chẳng phải vì hôm nay là sinh nhật cô, mà bọn tôi đưa Gia Gia đi dã ngoại sao?]

[Anh ba: Đã nói sẽ về vào buổi tối, Lục Tư Nguyên cô còn muốn gì nữa?]

[Anh ba: Phải kéo cả nhà vào chuyện này cô mới hài lòng sao? Một ngày không diễn kịch cô chịu không nổi à?]

Ngực tôi đột nhiên nhói lên.

Tôi mím môi, cười khổ:

[Nguyên: Có chứ, chẳng phải tôi sắp ch//ết đây sao?]

Lục Gia Gia, người mà bố mẹ nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi ba năm sau khi họ vô tình làm mất tôi.

Để mang lại niềm vui và xoa dịu nỗi nhớ và sự áy náy đối với tôi.

Theo lý, cô ấy là người thay thế tôi.

Nhưng từ ngày trở lại gia đình Lục, tôi đã luôn ghen tị với cô ấy... người có thể trở thành ánh sáng kéo cả gia đình ra khỏi bóng tối.

Không giống tôi, mang theo hậu quả sau khi bị bán và bị ngược đãi:

Thiếu học, nhút nhát, quê mùa, ...

Khiến họ luôn cảm thấy áy náy đồng thời cũng có phần xa lánh, dè dặt với tôi.

Lịch sự đến mức tôi như khách thường trú trong nhà này.

Không giống như Lục Gia Gia, có thể cười nói, nũng nịu, vui đùa với họ.

Những năm qua, tôi luôn cố gắng để gần gũi họ, hòa nhập vào gia đình này.

Muốn xóa bỏ sự xa cách do bảy năm thiếu vắng mang lại.

Muốn họ... yêu thương tôi.

Nhưng dù tôi cố gắng thế nào, họ vẫn luôn thiên vị Lục Gia Gia hơn.

Thậm chí dần hiểu lầm rằng tôi đang ghen tị, bắt nạt, cố tình tranh giành sự yêu thương với Lục Gia Gia.

Ngày càng ghét bỏ tôi.

Cho đến ngày đó, hoàn toàn tan vỡ:

"Chúng tôi đã kiểm tra rồi, trong lọ thuốc của cô chỉ là vitamin!"

 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.