(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nụ cười lập tức cứng đờ trên mặt tôi.
Tôi âm thầm nghiến răng.
Xe dừng trước vạch kẻ ngang chờ đèn đỏ, Cố Lân đưa tay gõ nhẹ vào trán tôi.
"Đừng nghĩ tôi không biết em đang nghĩ gì."
"Ăn kẹo rồi không còn bụng trống, sẽ không cần đi bệnh viện đúng không?"
"Em đã hứa với tôi, không được nuốt lời."
Ý định của tôi bị lộ, tôi lắc đầu và mím môi, giả vờ đùa giỡn:
"Tôi nói lời chúc ngủ ngon với vệ sĩ của tôi."
"Không phải hứa với anh."
Cố Lân cười nhẹ: "Được, tối về tôi sẽ đuổi con thỏ ch//ết tiệt đó, ném vào thùng rác."
Nói xong, đèn xanh bật lên, Cố Lân dừng lại, khởi động xe.
Khung cảnh ngoài cửa sổ xe liên tục trôi qua.
Tôi tắt nụ cười, nhìn xuống nhẹ nhàng nói:
"Xin lỗi, Cố Lân."
"Bây giờ không còn ai thắp hương và đặt hoa lên mộ tôi nữa."
Vụ chia mộ này, thực sự là Cố Lân chịu thiệt.
Nhưng Cố Lân dường như không quan tâm, mắt mỉm cười dịu dàng:
"Vậy thì cố gắng sống, sống thật rực rỡ."
"Sống tự do, không cần ai đặt hoa lên mộ, mộ chúng ta tự nở hoa."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");