Tư Mỹ Nhân

Chương 8




Editor: Tây An

Tác giả có lời muốn nói: Chương này đã sửa.

Đã lâu không viết văn theo kiểu này, thật sự là tốn không ít sức…

____

Thiên Mạch rốt cục về lại lều tranh của các nô lệ.

Lúc nhìn thấy Mang, cô cơ hồ cảm động đến bật khóc.

Nhưng Mang thấy cô, lại có một thoáng ngây người. Có lẽ bởi vì bộ dáng trước kia của Thiên Mạch thực sự quá lôi thôi, các nô lệ ngày trước quen biết cô nhìn thấy bộ dáng cô bây giờ, lại đều nhận không ra. Chỉ có mẹ con A Mỗ quen Thiên Mạch lâu hơn người khác, kịp phản ứng đầu tiên, cao hứng lôi kéo tay cô nói bô bô một tràng.

Mọi người đều giật mình, sau khi rốt cục nhận, nháo nhào vây cô. Bọn họ nói gì, Thiên Mạch mặc dù không thể nào nghe hiểu hết, nhưng biết họ cũng luôn lo lắng cho mình, trong lòng ấm áp, bỗng nhiên yên lòng vô cùng.

Dịch bệnh tái phát đương nhiên là giả, nằm trên chiếu rơm, chẳng qua là hai người bị cảm. Vệ binh đứng cạnh nhìn, Thiên Mạch cũng không trì hoãn, ra dáng dùng thảo dược Mang lấy ra để sắc nước, cho họ uống, sau đó, mình canh giữ ở bên.

Đêm đã khuya, mọi người dần dần tản đi. Thiên Mạch ngồi trên tảng đá, lại thấy Mang không đi.

Lúc trước quá nhiều người, họ không thể nói gì, bây giờ gặp mặt, hai người đều cười một tiếng.

“Mạch, cô thế này được lắm.” Mang nháy mắt mấy cái.

Thiên Mạch biết ý gã là cô trông rửa mặt sạch sẽ xong rất đẹp mắt, ngượng ngập. Hiện tại đã thế này, dù cô bôi mặt đen như đáy nồi, cũng sẽ không có hiệu quả gì.

“Mang, cảm ơn anh.” Thiên Mạch chân thành nói.

“Ồ… Không cần cảm ơn.” Mang tựa hồ có hơi ngại, gãi gãi đầu, “Chẳng qua tôi cùng những người kia nói lại có người bị bệnh thôi.”

Thiên Mạch mím mím môi. Hôm nay khi được biết phải đi hầu hạ Sở vương, cô đã cảm thấy chưa chắc có chuyện tốt, may sao, trong viện, nàng nhìn thấy một nô lệ đưa củi lửa đến nhà bếp, là đồng bạn trong đội cắt cỏ. Thiên Mạch cái khó ló cái khôn, lấy cớ quá mót, đi vào nhà bếp trong viện, tìm một miếng gỗ nhỏ, dùng than củi viết chữ lên trên, để nô lệ kia đưa cho Mang.

Mang nhìn xung quanh một hồi, móc miếng gỗ từ trong tay áo ra, đưa cho Thiên Mạch.

Ánh lửa chiếu rọi, trên đó viết rải rác mấy chữ nhỏ, “Giả dịch bệnh cứu tôi”. cô và Mang thường xuyên nửa nói nửa viết để giao lưu, nhận ra chữ viết của nhau, không ngờ tới đúng là có đất dụng võ.

Thiên Mạch nhìn, một lát sau, ném miếng gõ vào trong đống lửa tiêu diệt dấu vết. Nghĩ đến chuyện xảy ra chỗ Sở vương, Thiên Mạch vẫn có chút nghĩ mà sợ, nếu trễ thêm chút, mình có lẽ thật sự không biết kết thúc ra sao.

“May sao công doãn đồng ý nhanh.” Cô nói.

“Cũng không phải công doãn.” Mang lắc đầu, “Công doãn không đồng ý, là Ngũ đại phu vừa hay đi vào, mới lập tức đi tìm cô.”

“Ngũ đại phu?” Thiên Mạch sững sờ, nhớ tới người giải vây cho mình trước mặt Sở vương kia. Lúc trước, cũng là nhờ hắn ra mặt nói chuyện, công doãn mới cho phép cô chữa bệnh, không ngờ, hắn lại giúp mình lần nữa. Cô không khỏi hiếu kì, “Vị Ngũ đại phu này, có tên họ gì?”

“Không biết được, ” Mang nói, cầm lấy một miếng trúc rộng ba ngón tay từ bên cạnh, dùng dao đá vót, “Chỉ biết là người khác gọi hắn là Ngũ đại phu.”

Thiên Mạch gật gật đầu. Nếu như ông nội ở đây, cũng có thể dựa vào ba chữ này mà biết đây là người nào, lai lịch ra sao thậm chí niên đại chính xác cũng rõ ràng. Đáng tiếc cô không có bản lĩnh này, những học vấn của ông, cô chẳng qua học được chút đỉnh, lên đại học lúc chọn chuyên ngành cũng hoàn toàn không liên quan đến lịch sử.

Cô không khỏi lại nghĩ tới Sở vương.

“… Ngươi tên Mạch?” y nhìn cô, ánh mắt sáng ngời.

Lòng lại bắt đầu có chút bất ổn, Thiên Mạch chỉ cảm thấy mình trải qua một chuyện lạ vô cùng. Người kia, rất có thể đã từng là đối tượng nghiên cứu của ông…

Nếu ông mà biết, có lẽ sẽ kích động vô cùng, lập tức mang một đống thành quả học thuật ra nói, hỏi y, những chuyện này đúng hay không?!

Đương thất thần, Thiên Mạch không khỏi cười lên. Lại nhìn về hướng vừa rồi, đêm tối mênh mông, có thể nghe thấy tiếng âm nhạc nơi gò núi. Ánh sáng mơ hồ lóe lên trên sườn núi, Thiên Mạch biết, đó chính là chỗ tòa nhà kia.

Qua hai ngày, thật giống như trong mộng lai có thêm một giấc mộng khác.

“Mạch, ” Mang bỗng nhiên thấp giọng nói, “Bọn họ nói, cô đi phụng dưỡng Sở vương rồi?”

Thiên Mạch không ngờ gã sẽ hỏi chuyện này, nói, “Cũng không tính phụng dưỡng… chỉ gặp một lát.”

Mang trầm mặc một hồi, “Hắn thế nào? Có mạnh không?”

Thiên Mạch kinh ngạc: “Mạnh? Anh nói chỗ nào?” cô thấy thần sắc gã không giống bình thường, nói, “Mang, sao thế?”

Mang cầm miến trúc nhỏ trong tay thổi thổi, thần sắc giữa lông mày trầm ngưng. Gã nhìn Thiên Mạch, nói thật nhỏ, “Mạch, nếu chúng tôi sắp phải đi, cô đi cùng không?”

Thiên Mạch lấy làm kinh hãi, vội vàng đánh mắt về bốn phía, trong bán kính vài mét không có ai khác.

“Đi?” Thiên Mạch hỏi, “đi thế nào?”

“Đến lúc đó sẽ biết, ” gã nói, “Cô đi theo tôi là được, tôi sẽ dẫn cô ra ngoài.”

Thiên Mạch nhìn qua gã, nhịp tim đập kịch liệt.

“Mang, ” cô nhìn chằm chằm vết thích trên trán gã, nhịn không được hỏi, “Rốt cuộc anh là người phương nào?”

Hai mắt Mang thâm đen, phản chiếu chút ánh lửa chớp động ẩn ẩn, một lát sau, lại hóa thành chút tự giễu, “Tôi ấy à, chẳng qua là một tên tù phạm.”

** ***

Sở vương thả Thiên Mạch lại Đồng Sơn, nhưng Tô Tòng không từ bỏ, cho người đem mười mấy cân sách tre đến trước mặt Sở vương, chồng lên một ngọn núi nhỏ.

“Xuân nay hồng thuỷ, bốn phía nguy hiểm. Sơn Nhung* vây Tây Nam, ít ngày nữa là đến núi Phụ. Rợ Dương Việt phía đông làm loạn, Đông Nam không ổn, Dương Khâu đã hạ, Tí Chi nguy rồi. Người Dung xúi giục các bộ, quân nhân ngo ngoe bất ổn, một khi khởi sự, Dĩnh Đô lâm nguy!” tay Tô Tòng cầm khuê, thần sắc nặng nề, “Loạn trong giặc ngoài, trong nước người người nóng lòng, đại vương lại cả tháng không về, chỉ lo đi săn uống rượu! Nếu làm hỏng việc nước, chúng ta đều là tội nhân!”

*Tên một bộ tộc

Cả giọng nói lẫn vẻ mặt ông đều nghiêm túc, chữ chữ vang âm, dọa đám người trên điện mặt sợ bay màu.

Duy nhất thần sắc không đổi, lại là Sở vương.

Y ngồi trên giường nhỏ, tay đặt trên tay vịn, ngón tay chậm rãi gõ lên, nghe giọng ông cao vút, không nói tiếng nào.

“Làm hỏng việc nước?” Đợi khi Tô Tòng nói xong, y không nhanh không chậm nói, “Đại phu nói quá rồi.”

Tô Tòng lạnh lùng nói: “Đã vậy, để tiểu thần tự thân đọc công văn cho đại vương!” Dứt lời, tiến lên cầm một quyển sách tre, liền cao giọng đọc, đám hầu thần bốn phía thấy thế, đều hai mặt nhìn nhau.

Ngũ Cử thấy cảnh này, nói với Tiểu Thần Phù, “Việc này, chỉ sợ đại vương không muốn để người khác thấy.”

Tiểu Thần Phù biết họ phải thương lượng chuyện cơ yếu, vội vẫy tay với đám người, dẫn bọn họ rời ra ngoài điện.

Người không có phận sự đã đi, Sở vương nhìn vẻ mặt cố chấp của Tô Tòng, bất đắc dĩ cười cười.

“Ý của khanh, quả nhân biết, không biết thượng sách gì.”

Tô Tòng buông sách tre xuống, thi lễ  với Sở vương, đạo, “Đại vương không có lựa chọn nào khác, chỉ có một đánh trận!”

Sở vương nhìn thẳng ông, khóe môi mím thẳng, hai mắt nặng nề.

** ***

Mặc dù Thiên Mạch cũng coi như từng phục thị Sở vương, nhưng bây giờ đã bị đánh về nguyên hình, cô nhất định phải làm việc giống trước kia.

Các nô lệ đã tích đủ cỏ tranh, nhân khi thời tiết sáng sủa, bắt đầu dựng nhà tranh. Ồn ã, cỏ trần cũ trên nhà tranh bị lột xuống, lộ ra nóc nhà kết cấu bằng gỗ đơn sơ.

Thiên Mạch đi theo người khác, dùng dây thừng buộc chặt cỏ tranh, giao cho người trên nóc nhà. Tự mình động thủ dựng nhà, đối với người thời đại này mà nói, là chuyện cực kỳ bình thường. Ngoài Thiên Mạch, mọi người làm việc đều mười phần thành thạo. Ngay cả một cô gái nhỏ như A Ly vậy, cũng biết làm sao bện ép cỏ tranh và thanh tre.

Cô nhìn vòng quanh, đành phải giúp đỡ một chút xíu, trói chặt cỏ tranh đưa cho người trên nóc nhà, ôm bình nước đưa nước cho mọi người.

Thiên Mạch không bẩn thỉu giống lúc trước, quần áo trên người cũng đã gọn gàng, rất nhiều người thấy cô, đều không nhận ra cô, cho cô một ánh mắt kinh diễm, có nam tử to gan hơn chút, sẽ còn chạy đến trước mặt cô, đĩnh đạc nhìn cô, cười với cô.

Sửa chữa và dựng nhà tranh, thoải mái hơn so với đi đào quáng, các nô lệ hiếm khi được thả, tâm tình cũng không tệ.

Tâm thần Thiên Mạch lại có chút không tập trung.

Tối hôm qua, lời Mang nói với cô, luôn quanh quẩn trong lòng.

Mặc dù nhịn không được chờ mong, nhưng Thiên Mạch cũng rất lo lắng. họ muốn chạy trốn, nhưng nơi này binh sĩ cũng không ít, một trận xung đột là chuyện khó tránh khỏi.

Chuyện này... Hẳn có thể tính là khởi nghĩa trong truyền thuyết nhỉ? Thiên Mạch cố gắng tìm kiếm tư liệu lúc trước cô từng đọc qua về núi Đồng Lục, lại không nhớ rõ có chỗ nào nói chuyện nô lệ phản kháng không.

Lúc cô đi đưa nước khắp nơi, nhìn thấy rất nhiều nô lệ vụng trộm chuẩn bị vũ khí. Dùng thanh tre chế thành cung tiễn, còn có búa đá, đao đá, mặc dù đơn sơ, nhưng cũng sắc bén cực kì, đâm một lỗ thủng trên thân thể người thì không thành vấn đề.

Đám A Mỗ hiển nhiên cũng biết, mỗi lần không có ai, họ sẽ nhỏ giọng nói chuyện. Thiên Mạch có thể nghe rõ, họ mong trở lại Dương Việt.

Kế hoạch trốn thoát, đều là Mang một tay thiết kế. thời gian gã ở Đồng Sơn, cơ hồ lâu hơn tất cả mọi người, biết nơi nào yếu kém nhất, thời cơ nào tốt nhất.

Đáng tiếc gần đây Sở vương giá lâm Đồng Sơn, mang đến rất nhiều binh sĩ, rất bất lợi.

May sao, một ngày sau, xa giá Sở vương cùng đại đội binh sĩ đột nhiên rời Đồng Sơn. Theo như người làm việc trong công thự nghe ngóng, Sở vương quay trở về Dĩnh.

Mặc dù không ai nói, nhưng Thiên Mạch biết, thời cơ không còn xa.

** ** **

Thời tiết rất đẹp.

Sở vương ngồi trên thuyền, hai mắt nhìn qua phương xa. Rời Đồng Sơn một ngày, cảnh sắc khắp nơi cũng chẳng có thay đổi bao nhiêu, sương mù tan đi, núi rừng đầm nước, thu hết trong mắt.

Y nhắm mắt dưỡng thần, các loại chuyện liền kéo về. Nhung di khắp nơi, các quốc gia, còn cả quý tộc các phương trong nước…

“… Xã tắc giang sơn, giao hết cho con…” lời phụ thân dặn dò trước khi lâm chung còn bên tai.

“… Thành vương giết anh đoạt vị, là chính thống; tiên vương giết cha đoạt vị, cũng là chính thống. Cho thấy chính thống, chỉ thuộc bên thắng.” Hai năm trước, lời công tử Tiếp từng nói với y lúc nào cũng lặp lại.

“Hùng Lữ! Ngươi lạm sát đại thần, há không có ác báo!”

Gió thổi tới, chuông đồng buông thõng trên hiên gỗ ngoài khoang thuyền nhẹ vang lên.

Sở vương mở mắt ra, lúc này mới phát hiện mình ngủ thiếp đi. Y uống một ngụm nước, ném quyển sách tre luôn cầm trên tay lên trên bàn, bỗng nhiên, nghe thấy một thanh âm rất nhỏ, giống như có ngân châm rơi xuống đất.

Y cúi đầu, thấy trên boong thuyền, một thứ đồ vật màu đen nhỏ bé nằm trên.

Sở vương nhặt lên, nhìn một hồi, lúc này mới nhớ tới, là trang sức mình lấy xuống từ trên tóc công thiếp Mạch kia.

Đầu óc bỗng nhiên có tinh thần một chút.

Y nhớ tới cô gái kia, đôi mắt khẩn trương nhìn chằm chằm y, cứ như y là hồng thủy mãnh thú.

Đêm đó kết cục huyên náo như thế, Sở vương bất ngờ. Sau khi giao cô cho người của công doãn Đồng Sơn, y cũng không tiếp tục hỏi đến. là quân vương một nước, bị một công thiếp cự tuyệt, còn phải đi tự mình hỏi chuyện tiếp sau, là một chuyện không có mặt mũi cho lắm.

Nhưng về đó, tự nhân Cừ nói y biết, công thiếp Mạch này có khả năng xuất thân từ Lâm thị, là người Trung Nguyên.

Sở vương rất là kinh ngạc. Nếu thật là thế sao cô lại lưu lạc ở Dương Việt? Một người Trung Nguyên, sao lại hiểu cách đối phó chướng dịch mà người phương nam cũng cảm thấy khó giải quyết?

Y nhớ tới gương mặt xinh đẹp trắng nõn của cô, còn cả lúc mình tra hỏi, khẩu âm lắp ba lắp bắp.

Một công thiếp…. toàn thân là những câu đố

Sở vương nhìn vật trang sức trong lòng bàn tay, sau đó, cũng ném lên trên bàn.

Khi mặt trời lặn, đội tàu cập bờ nghỉ trọ. Sở vương cùng Ngũ Cử, Tô Tòng thương lượng một chuyện, bỗng nhiên có cấp báo.

“Tư Mã Vị Giả nói, đất Quỳ sắp đến ngày oi bức, địa khí trọc ác, chướng dịch hoành hành, đại quân xuất chinh, chỉ sợ bất lợi.” Sứ giả nói.

Ngũ Cử nghe vậy, kinh ngạc, lại nhìn về Sở vương, thấy lông mày y giật giật.

“Chướng dịch?” y chậm rãi nói, cũng không có vẻ buồn rầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.