Tư Mỹ Nhân

Chương 63




Thiên Mạch nhớ lúc đánh nhau với con Sơn Tiêu kia, sau đó, cô còn từng hỏi hắn có bị thương hay không, nhưng hắn nói không sao.

“Khi đó sao không nói!” Thiên Mạch vội la lên.

Thương Tắc lại không trả lời, nhắm mắt lại, dường đã không còn khí lực.

Thiên Mạch trong lòng lo lắng, biết nhất định phải mau tìm người trị liệu. Cô kéo thuyền nhỏ đến trên bờ buộc xong, nhìn sang xung quanh, thấy thuyền đánh cá bên cạnh có người, vội qua, nói huynh trưởng cô bị bệnh cấp tính, nơi này có người giỏi trị không.

Ngư nhân trên thuyền kia là một đôi vợ chồng, tâm địa không tệ, không chỉ nói cô trong ngôi miếu cách bờ không xa có Vu sư có thể trị thương, còn đồng ý giúp cô chăm sóc một lúc. Thiên Mạch cám ơn, lại lấy túi tiền từ trong ngực Thương Tắc, vội vàng chạy tới bờ.

Có tiền, Vu sư rất nhanh là được mời đến, nhìn bệnh tình Thương Tắc một lúc, nhíu mày.

“Thú độc xâm thể, nếu đến sớm tí là ổn.” ông ta nói.

Thiên Mạch biết cái gọi là thú độc, thật ra chính là móng vuốt con Sơn Tiêu kia có vi khuẩn, cào rách da dẫn đến nhiễm trùng, ở hiện đại, có kháng sinh có thể đối phó, nhưng nơi này không có.

“Xin Vu sư toàn lực trị liệu!” cô khẩn cầu.

Vu sư lại lắc đầu, “Tôi dù có thể hết sức, nhưng bệnh tình hắn quá nặng, dù làm dịu nhất thời, cũng khó qua.”

Thiên Mạch sắc mặt tái đi, đang định nói tiếp, ngư nhân một bên nói vào, “Tôi nghe nói Bá Lương thành đông, am hiểu nhất trị chứng nặng, người ta xưng Biển Thước sống.”

Vu sư lại nói: “Người này có phần cao ngạo, không dễ chữa bệnh cho người ta, lần trước trị liệu, cũng là đại ti thành trong công thự mở miệng nhờ.”

Đại ti thành tương đương thị trưởng một thành trì, Thiên Mạch nghĩ ngợm, hỏi, “Công thự ở đâu?”

“Ngay trên phố chính.” Ngư phụ kinh ngạc, “Cô hẳn là muốn đi gặp đại ti thành?”

Thiên Mạch không có trả lời, đưa ra chút tiền giao cho Vu sư và ngư phụ, xin họ hãy chăm sóc tốt cho Thương Tắc, quay người lại chạy vào trong thành.

Công thự rất dễ tìm, Thiên Mạch đi theo người chỉ điểm, rất nhanh là tìm được công thự trên phố chính. Nhưng cô đang muốn đi vào, lại bị thủ vệ bộc lệ ngăn cản.

“Chuyện gì?” họ hỏi.

Thiên Mạch sớm đã nghĩ ra ứng đối ra sao, nói, “Tôi là ti y ở Dĩnh Đô, muốn gặp đại ti thành.”

“Ti y?” Những bộc lệ kia đánh giá cô, thần sắc hồ nghi, “Ti y ở Dĩnh Đô, sao lại ở đây?”

“Tôi và huynh trưởng hồi hương, đi ngang qua Đan Dương, huynh trưởng thụ thương bệnh nặng.” cô nói, “Phiền dẫn tôi đi gặp đại ti thành, cứu huynh trưởng một mạng.”

Lời này nói ra, những người kia lại cười.

“Đã là người trong công thự, có tín phù không?” Bọn họ hỏi.

Thiên Mạch quẫn bách, lắc đầu, “Không mang trên người.”

“Xe ngựa tôi tớ cũng không mang?” Bộc lệ cười nhạo, “Ti y Dĩnh Đô, cũng sẽ chả lôi thôi, một mình đi bộ tới gặp đại ti thành. Cô gì ơi, huynh trưởng bệnh nặng thì đi tìm Vu sư mà xem, đại ti thành sự vụ bận rộn, không quản được nhiều thế!”

Thiên Mạch vội vàng muốn giải thích, những người kia lại đuổi cô đi, “Đi đi! Còn quậy, sẽ không khách khí đâu!”

Thiên Mạch vừa tức vừa bực, lại không thể xông vào, lòng nóng như lửa đốt.

“Tôi thật sự là ti y!” cô nói, “Còn từng làm ở phủ Ti hội, từng tính tiền ở phủ khố Đan Dương!”

“Cô nói ti y?” Lúc này, một giọng nói từ phía sau truyền đến, “Ti y Dĩnh Đô?”

Thiên Mạch ngẩn người, quay đầu, thấy là một ngừi trên dưới năm mươi tuổi, ăn mặc bất phàm, đằng sau còn có tòng nhân xe ngựa đi theo.

Hơi động lòng, Thiên Mạch vội nói, “Đúng vậy.”

Những bộc lệ kia hiển nhiên đều nhận ra ông, liền vội vàng hành lễ, “Thượng khanh.”

Thượng khanh? Thiên Mạch ngẩn người.

Người kia lại nhìn cô, “Không biết tên họ ra sao.”

Thiên Mạch do dự một lúc, nói, “Lâm Thiên Mạch.”

Người kia khẽ động lông mày, một lát sau, mỉm cười.

“Ra quả thật là ti y, dư kính đã lâu.” Ông dứt lời, chắp tay thi lễ.

** ***

Người này, là Tư Đồ nước Phàn Du Đam Phụ.

Thiên Mạch lần đầu tiên nghe được tên ông, nhưng ông hiển nhiên biết Thiên Mạch.

Du Đam Phụ nói cô, ông phụng lệnh Phàn quân đi sứ nước Sở, trước đây không lâu mới đi khỏi Dĩnh Đô. Phàn quân thân có tật bệnh, Du Đam Phụ và Bá Lương là bằng hữu cũ, lần này đến nước Sở, nên tự mình đến nhà bái phỏng, muốn xin Bá Lương đi nước Phàn một chuyến.

Nghe được việc này, mắt Thiên Mạch sáng lên. Cô vội hỏi Du Đam Phụ, cô cũng muốn đi gặp Bá Lương, hỏi ông có thể dẫn đường không.

Du Đam Phụ cười cười, sảng khoái đáp ứng.

Ông phái người đi theo Thiên Mạch, đi đến bờ đón Thương Tắc.

Thương Tắc hai mắt nhắm nghiền, trán nóng đến dọa người, Thiên Mạch đi theo cạnh xe, thỉnh thoảng lại đổi khăn nóng cho hắn.

Du Đam Phụ ngồi ở phía sau xe, nhìn họ, như có điều suy nghĩ.

“Tư Đồ, ” tòng nhân nghi hoặc không hiểu, hỏi ông, “Đó thật là ti y gì? Sao lại nghèo túng như thế?”

Du Đam Phụ thần sắc bình tĩnh, liếc hắn một cái, “Lấy diện mạo để đánh giá, là vô lễ.”

Tòng nhân vâng vâng.

Du Đam Phụ lúc trước đã bái phỏng Bá Lương, trò chuyện vui vẻ. Người nhà thấy ông đến, cũng không ngăn, đều mời họ vào trong phủ.

Bá Lương cũng quả nhiên không dễ nói chuyện như trong truyền thuyết, ông ta nhìn thoáng qua Thiên Mạch, ngạo khí mười phần, “Ta không trị cho người từ sĩ trở xuống.”

*Phân cấp xã hội lần lượt là: Thiên tử, Chư hầu, Khanh đại phu, Sĩ, Thứ dân.

Du Đam Phụ vội nói: “Vị này là ti y ở Dĩnh Đô.”

“Ồ?” Bá Lương nhìn Thiên Mạch, kinh ngạc, cũng ra vẻ nghi ngờ như những bộc lệ kia.

Thiên Mạch mặc dù nóng vội, lại đành phải kiềm chế, nói, “Xin Biển Thước trị liệu cho huynh trưởng tôi, chi phí y dược, chúng tôi tất dâng lên đủ số.”

Bá Lương lại “Xùy” một tiếng.

“Phí y dược?” ông ta nhìn Du Đam Phụ, trên khuôn mặt ngạo mạn lộ ra vẻ trào phúng, “Ngày trước có một thương nhân, mang theo mấy vạn đến nhà, muốn ta chữa trị cho hắn. Cũng nói như vậy, còn nói nếu không đủ, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Ta liền nói, trong phủ không thiếu của cải, không bằng mời hắn vào thành tìm Vu sư mà trị, hát rồi niệm rồi múa, lại cho chút thuốc thang, hẳn là đáng hơn chỗ ta đây!”

Ấy? Du Đam Phụ sửng sốt, lòng thấy không ổn.

Thiên Mạch lại biến sắc.

“Tôi nghe nói thầy thuốc, lấy việc chăm sóc người bị thương làm nhiệm vụ của mình, thường ôm lòng phụ mẫu, biết được hại của ốm đau, thương cảm nỗi lo thân nhân.” Ngữ khí cô phẫn nộ mà kích động, “Tôi vì huynh trưởng tìm kiếm hỏi han lương y, từng gặp ngư nhân ngoài thành và Vu sư trên phố, đều cứu giúp, tuy không cứu được khỏi cái chết, lại có cái thiệ của thầy thuốc. Bây giờ Biển Thước có thể cứu mạng người, lại lấy xuất thân mà bàn luận, người chết trước mắt mà không nhìn. Theo Biển Thước, hành động lần này chính là cao khiết, trong mắt của tôi, lại thực không bằng một Vu sư!”

Bá Lương nghe lời này ngữ điệu sục sôi, sửng sốt.

Du Đam Phụ nhíu mày, ánh mắt lại quắc thước.

“Biển Thước đã không chịu trị, chúng tôi thay người là được.” đoạn, Thiên Mạch lạnh lùng nói, “Cáo từ.”

Dứt lời, cô thi lễ với Du Đam Phụ và Bá Lương, quay người bèn đỡ Thương Tắc dậy từ trên giường.

Du Đam Phụ tỉnh táo lại, bước lên phía trước nói, ” ti y đi đâu?”

“Vào trong thành, ” Thiên Mạch dùng sức nâng Thương Tắc lên, hắn đã bệnh đến thoát lực, thân thể vừa nặng, Thiên Mạch hết sức giữ ổn định, “Đan Dương lớn như vậy, sẽ có người có thể trị!”

“Đan Dương chỉ có ta có thể trị.”

Bá Lương bỗng nhiên ngăn trước người cô.

Ông ta nhìn cô, sắc mặt bất định, đoạn, phân phó người ở, “Mang bệnh nhân vào trong phòng.”

** ***

Thương Tắc hôn mê một ngày, sáng hôm sau, mới tỉnh lại.

Nhìn thấy Thiên Mạch canh giữ ở bên, hắn hơi kinh ngạc.

Thương Tắc hôm qua bệnh tình rất gấp, theo Bá Lương nói, chậm một chút nữa là có thể chuẩn bị hậu sự. Thiên Mạch vốn nghĩ mình hết sức nỗ lực, thực sự không được cũng chỉ có thể phó thác cho trời, không ngờ, hắn đúng là đã tỉnh lại.

Cô lộ vẻ mừng rỡ, sờ trán của hắn, đã hạ sốt.

Ác nhân mạng lớn. Thiên Mạch cảm thấy thật là chân lý.

“… Đây là đâu?” Thương Tắc mở miệng, cuống họng lại khàn khàn, nhíu nhíu mày.

“Đan Dương.” Thiên Mạch nói, bưng một bát nước tới, “Anh ngủ mê đã lâu.”

Thương Tắc không nói, uống ục ục, “Thêm một chén nữa.”

Thiên Mạch trực tiếp đem bình nước tới, Thương Tắc uống liền mấy bát, mới thấy dễ chịu hơn chút.

Hắn nhìn qua bốn phía, “Đây là đâu?”

“Trong nhà thầy thuốc.” Thiên Mạch nói.

Thương Tắc nhìn cô một cái: “Cô tìm được công thự rồi sao?”

“Tìm được rồi.” Thiên Mạch mím mím môi, cười khổ, “Nhưng họ không nhận ra tôi, vào không được.”

Thương Tắc kinh ngạc: “Cô không có tín vật?”

Thiên Mạch lắc đầu. Đồ vật trên người cô, đến thuyền của Mang liền mất hết, bây giờ là quả thực là một thân một mình.

Thương Tắc muốn nói gì đó, lúc này, bên ngoài có một số người đến, là Bá Lương và Du Đam Phụ.

Đối với chuyện Thương Tắc có thể chuyển biến tốt đẹp nhanh như vậy, Bá Lương cũng giật mình. Ông ta kiểm tra cho Thương Tắc một phen, “Chậc chậc” sợ hãi thán phục, nói ông ta chữa cho nhiều người như vậy, mạng lớn giống Thương Tắc chính là lần đầu gặp được. Ông ta hai mắt phát sáng, hỏi Thương Tắc, có thể để ông ta cắt một vết thương nữa, thử một chút thuốc khác.

Mọi người nghe được lời này, đều quýnh lên.

Thấy trong mắt Thương Tắc hàn quang chợt hiện, Bá Lương vội luôn miệng nói không được thì thôi, một mặt tiếc nuối.

Thiên Mạch dở khóc dở cười, thấy Thương Tắc nhìn chằm chằm Du Đam Phụ, vội giới thiệu, nói đây là Tư Đồ nước Phàn.

“Là Tư Đồ ra tay tương trợ, mang anh đến phủ Biển Thước.” Thiên Mạch nói.

Thương Tắc nghe vậy, lập tức đứng lên, đoan chính thi lễ với Du Đam Phụ, “Ơn của Tư Đồ, Thương Tắc ghi khắc!”

Du Đam Phụ mỉm cười, tự tay đỡ hắn dậy, “Tiện tay mà thôi, tử cần gì đa lễ.”

Vì để tránh phiền phức, Thiên Mạch luôn không nói thân phận Thương Tắc cho Du Đam Phụ, vẫn nói hắn là huynh trưởng. Du Đam Phụ cũng ôn hòa, nói an ủi vài câu hoà thuận, bảo hắn nghỉ ngơi cho tốt, cùng Bá Lương rời đi.

Thiên Mạch đi theo ra, nghĩ ngợm, đi đến trước mặt Bá Lương, thi lễ với ông, “Đa tạ ân cứu mạng của Biển Thước.”

Bá Lương tựa hồ tâm tình không tệ, nói, “Ân thì miễn, cô nói mà, thầy thuốc lấy việc chăm sóc người bị thương làm nhiệm vụ của mình.”

Thiên Mạch thẹn, vội đưa tiền ra, nói, “Biển Thước vất vả, đây là tiền thuốc giao trước, nếu là không đủ, tôi…”

Bá Lương lại biến sắc.

“Tiền thuốc?” ông ta khinh bỉ nhìn những số tiền kia một cái, “Ta chữa bệnh, là vì tiền thuốc à?” Dứt lời, mau chóng phẩy tay áo bỏ đi.

Thiên Mạch sững sờ đứng đơ, không biết sao ông ta đột nhiên trở mặt.

Du Đam Phụ cười lên, nói, “Bá Lương chính là tính tình như vậy đấy, chỉ sợ người khác cho là ông ta chữa bệnh vì tiền.” Ông nhìn Thiên Mạch, “Ti y nếu muốn tạ ơn, đợi khi lệnh huynh khỏi bệnh, nói mấy lời hay, Bá Lương sẽ cao hứng hơn cả.”

Thiên Mạch mỉm cười, mình thật sự là gặp gỡ toàn quái nhân.

Cô thu hồi tâm tư, thi lễ với Du Đam Phụ, “Đa tạ Tư Đồ chỉ điểm.”

Du Đam Phụ hỏi: “Không biết ti y có tính toán gì không? Lệnh huynh sau khi khỏi bệnh, sẽ trở lại Dĩnh Đô chứ?”

Thiên Mạch nghĩ ngợm, nói, “Thật sự nghĩ vậy.”

Du Đam Phụ mỉm cười: “Dư cũng phải trở lại nước, đi qua Dĩnh Đô, nếu ti y không ngại, có thể mang ti y đi một đoạn đường. Xe ngựa thuyền bè dư đều đầy đủ, cũng thuận tiện cho lệnh huynh tĩnh dưỡng.”

Thiên Mạch nghe được lời này, lại có chút do dự.

Du Đam Phụ mặc dù giúp một đại ân, lại rốt cuộc là người xa lạ, cô không dám tùy tiện nhờ vả.

“Đa tạ Tư Đồ.” Cô nói, “Việc này tôi chưa dám làm chủ, còn cần thương lượng cùng huynh trưởng.”

Du Đam Phụ cũng không ép buộc, gật đầu: “Ti y tự nhiên.”

** ***

Thiên Mạch trở lại trong phòng, thấy Thương Tắc đã đứng dậy, vội nói, “Biển Thước nói, anh còn phải nằm yên tĩnh.”

“Nằm lâu, xương cốt đều cứng cả.” Thương Tắc lơ đễnh.

Thiên Mạch bưng cháo tới, đưa cho hắn, ngồi một bên nhìn hắn ăn.

“Có lời gì à?” Thương Tắc bỗng nhiên nói.

Thiên Mạch biết đây là người tinh ý, cũng không ậm ừ, nói, “Sau khi anh khỏi bệnh, có tính toán gì không?”

Thương Tắc lại không trả lời, nói, “Cô thì sao? Có tính toán gì không?” Hắn nhìn Thiên Mạch, “Cô không có tín vật, người công thự lại không biết được cô.”

Thiên Mạch nói: “Du Đam Phụ trở lại nước Phàn, ông ta đi ngang qua Dĩnh, có thể tiễn tôi một đoạn đường.”

Thương Tắc trầm ngâm, nói, “Vị Du Đam Phụ này, cô thấy thế nào?”

Thiên Mạch kể chuyện cô đi công thự xin giúp đỡ một lần, nghe tới chỗ Du Đam Phụ chủ động hỗ trợ, Thương Tắc chân mày hơi nhíu lại.

“Ông ta biết cô?”

Thiên Mạch gật đầu, “Ông ta nói ông ta mới từ Dĩnh Đô tới.”

“Như vậy ông ta nên biết chuyện cô và Sở vương.”

“Tôi cũng nghĩ như vậy.”

“Cô tới chỗ này, có người công thự tìm tới không?”

“Không.”

Thương Tắc ý vị thâm trường: “Nói cách khác, ông ta cũng không nói cho công thự. Sở vương đang tìm cô, nếu ông ta ra mặt báo với đại ti thành, cô về Dĩnh Đô chính là chuyện tuỳ cô. Nhưng ông ta không thế, lại còn muốn mình đưa cô về Dĩnh Đô, ý muốn thế nào?”

Thiên Mạch cũng cân nhắc vấn đề này, do dự không quyết. Du Đam Phụ nhiệt tâm như vậy, nhưng mục đích phía sau sự nhiệt tâm này lại khiến cô nghi hoặc. cô cũng không cảm thấy ông ta có ác ý, hai người cô và Thương Tắc, một người yếu một người bệnh tình nguy kịch, ông ta ra tay là dễ như trở bàn tay, nhưng ông ta không có. Nhưng nếu nói không có dự tính, cô cũng không tin.

“Nơi đây không nên ở lâu.” Sau một lát, Thương Tắc khẳng định nói, “Đợi khi bên ngoài ít người một chút, chúng ta liền rời đi.”

Tim Thiên Mạch thót lên, vội nói, “Nhưng thương thế của anh…”

“Tổn thương càng nặng hơn ta cũng đã trải qua.” Thương Tắc không nhịn được nói, “Thuyền ở đâu?”

“Ở bờ nước, ” Thiên Mạch nói, “Tôi nhờ một hộ ngư nhân trông giúp.”

Thương Tắc gật đầu.

Thiên Mạch nhìn hắn, “Anh muốn đưa tôi đi Dĩnh Đô?”

“Không phải như thế nào thì thế nào? Tự cô đi à?” Thương Tắc hỏi lại, “Cô biết đường không?”

“Nhưng anh…”

“Ta muốn làm gì tự ta biết, cô chớ quan tâm.”

Thiên Mạch bĩu môi, nghĩ đến thế này quả thực không thể tốt hơn, không nói thêm lời.

** ***

Sở vương suốt đường từ Câu Phệ mà đến, vào thành rồi, đầu tiên là đến công thự.

Đại ti thành nghe nói Sở vương giá lâm, liên tục dẫn chúc lại không ngừng ra ngoài nghênh đón. Còn chưa tới trước cổng chính, Sở vương đã phong trần mệt mỏi đi đến.

Thần sắc y sốt ruột, như là đi đường đã lâu, trên trán hiện ra ánh mồ hôi.

“Lâm Thiên Mạch có từng đến đây không?” Không đợi thụ lễ, y hỏi ngay.

Lâm Thiên Mạch? Đại ti thành khuôn mặt mờ mịt, nhìn chúc lại, bọn họ cũng không rõ.

Sở vương vội vã không nhịn nổi, “Lâm Thiên Mạch! Từng nhận chức ti y, nữ quan phủ Ti hội, nàng có từng tới không?!”

Bọn Đại ti thành đều bị hù một cái, hai mặt nhìn nhau.

“Bẩm đại vương, chúng thần chưa từng nghe nói.” Đại ti thành cẩn thận từng li từng tí nói.

Sở vương sắc mặt đột biến.

Lúc này, sau lưng bỗng nhiên truyền tới một giọng nói, “Bẩm… Bẩm đại vương…”

Sở vương nhìn lại, thấy là mấy bộc lệ giữ cửa, bọn họ quỳ phục trên mặt đất, thần sắc lo sợ. Một người nơm nớp lo sợ mở miệng, “Hôm qua, từng có một nữ tử đến công thự, tự xưng là ti y…”

Ánh mắt Sở vương sáng lên: “Nàng ở đâu!”

“Cô ấy…” Người kia lúng túng, ” Tư Đồ nước Phàn mang cô ấy đi, nói muốn đi tìm Bá Lương, chữa bệnh cho huynh trưởng cô ấy…”

** ***

Chạy cần thời cơ. Thiên Mạch tìm được bút mực và độc phiến trong phòng, viết một phong thư, chuẩn bị kể với Bá Lương và Du Đam Phụ lòng cảm kích, định để nhắn lại.

Buổi chiều, cô mượn cớ ra ngoài lấy quần áo hong khô, xem xét bốn phía.

Gia trạch Bá Lương rất lớn, lại là buổi chiều dễ mệt mỏi, cũng không có ai.

Thiên Mạch đi qua hành lang, muốn tìm vài đường, chợt nghe một số giọng người truyền đến, vội co lại đến sau tường.

Mà khi thấy rõ người bên cạnh Du Đam Phụ, Thiên Mạch giật mình!

Vị Giả đến Đan Dương đến đốc xúc chuyện xây thành, nghe được Du Đam Phụ ở ngay trong phủ Bá Lương, tự mình đến nhà bái phỏng.

Lúc Du Đam Phụ ở Dĩnh Đô, hai người có chút qua lại. Nghe nói Vị Giả đến, Du Đam Phụ cũng kinh ngạc, vội đi ra ngoài nghênh đón.

Bá Lương cũng biết Vị Giả, lại không thích ứng phó những thượng khanh này cao cao tại thượng, cùng Vị Giả khách sáo một phen trên sảnh, nói thác còn có bệnh nhân, tự rời đi, để Vị Giả lại cho Du Đam Phụ.

Du Đam Phụ bất đắc dĩ, đành phải tự mình chiêu đãi Vị Giả, ngồi một lát, đến hậu viên bên tản bộ.

“Bá Lương ở Đan Dương đã lâu, nhớ năm đó, tiên vương từng bảo ông ấy đến Dĩnh, ông ấy cũng từ chối.” Vị Giả nói, ” đã nhiều năm như vậy rồi, ông ấy vẫn cứ tính tình như vậy.”

Du Đam Phụ cười cười, nói, “Bá Lương không kiêng nể, vào Dĩnh khó tránh khỏi xã giao nhiều mặt, quả thực không nên vào công thự.”

Vị Giả hỏi: “Ta nghe nói Bá Lương chữa bệnh bắt bẻ, không biết ai đến cầu y?”

Du Đam Phụ ánh mắt khẽ động, nói: “Nghe nói là dân quê, bị dã thú gây thương tích.”

Vị Giả gật đầu, không có hỏi nhiều nữa.

Du Đam Phụ nhìn hắn, nói, “chuyện dư rời Dĩnh Đô, công doãn bận rộn, không được cáo từ. Không ngờ hôm nay, lại gặp công doãn ở Đan Dương.”

Vị Giả cười khổ, nói, “Đúng vậy, gần đây thanh nhàn một chút.”

Nhớ tới chuyện hồi trước, quả nghĩ lại mà kinh. Mục phu nhân khư khư cố chấp muốn giết Lâm thị, Sở vương trở về là giận dữ, người tham dự đều bị hỏi tội. Vị Giả mặc dù vì ra sức bảo vệ Lâm thị và xét xử Tử Doãn mà được miễn, nhưng vẫn có thể cảm giác được thái độ Sở vương, y trước kia xuất chinh, đều sẽ gọi hắn đến nghị sự. Thế nhưng lần này xuất chinh đến Đường, Vị Giả ngay cả một tin cũng không có.

Hắn buồn rầu mười phần, đành phải mượn chuyện xây thành đến Đan Dương, một là giải sầu một chút, hai là hi vọng làm tốt việc này, trước mặt Sở vương cũng vãn hồi chút mặt mũi.

Hai người đang nói chuyện, một người hầu của Vị Giả vội vàng mà đến, thì thầm với Vị Giả vài câu.

Du Đam Phụ ở một bên nhìn, thấy Vị Giả sắc mặt chợt biến đổi.

“Thật chứ?!” Hắn hỏi.

Người hầu vội nói: “Xác thực không sai, đã đến công thự ạ!”

Du Đam Phụ kinh ngạc: “Chuyện gì?”

Vị Giả đang định nói chuyện, lại nghe bên ngoài truyền đến vài thanh âm truyền lời.

Người nhà Bá Lương vội vàng chạy đến, thần sắc kích động, “Công doãn, Tư Đồ! Chủ nhân bảo tiểu nhân báo hai vị, đại vương đến phủ, mời hai vị đến sảnh!”

Hai người đều biến sắc, đối mặt nhau, đều không thể tin!

Vị Giả không dám trì hoãn, lập tức vội vàng đi đến sảnh.

Du Đam Phụ theo sát phía sau, đi chưa được mấy bước, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, trầm thấp phân phó tòng nhân, “Nhanh chóng đến Thiên viện, mời ti y đến sảnh!”

Tòng nhân không rõ cho lắm, lại lập tức đáp, đi thiên viện.

Còn chưa tới sảnh, hai người đã thấy Sở vương vội vàng mà đến, đằng sau là Bá Lương ánh mắt phức tạp đi theo.

Vị Giả đang định hành lễ, bỗng nhiên nghe Sở vương khẩn cấp hỏi, “Thiên Mạch ở đâu!”

Trong lòng hắn giật mình, kinh ngạc ngẩng đầu, thấy Sở vương nhìn chằm chằm Du Đam Phụ.

Du Đam Phụ ngờ tới y hẳn là đã biết được, không chút hoang mang thi lễ, mỉm cười nói, “Đại vương, phu nhân ở ngay bên trong thiên viện.”

Sở vương vui mừng nhướng mày, đang định tiến đến, mới thấy phía trước có một tòng nhân vội vàng chạy tới.

“Tư… Tư Đồ!” Hắn thở hồng hộc, sắc mặt khó coi, “Mới… Mới rồi tôi đến thiên viện, vị nữ tử kia và bệnh nhân… Đều… Đều không biết đi đâu rồi!”

Nghe được lời này, mọi người khẽ giật mình, tiếp sau biến sắc.

Sở vương không nói lời gì, đẩy tòng nhân kia ra liền chạy về phía trước.

Trong thiên viện, một mảnh yên tĩnh.

“Thiên Mạch!” Sở vương chạy vào, chỉ thấy bốn phía rỗng tuếch, mảy may vết tích cũng không có. Hắn gấp đến độ cơ hồ phát cuồng, tức hổn hển quay đầu, quát hỏi đám người vẻ mặt không biết làm sao, “Nàng ở đâu? Ở đâu?!”

Bá Lương nhíu mày, gọi người làm việc vừa rồi ở canh đó hỏi thăm, một vú già nói, “Mới rồi tôi từ ngoài trở về, thấy nữ tử kia đỡ nam tử, đi về bờ sông bên kia…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.