Tư Mỹ Nhân

Chương 60




Thiên Mạch đợi Mang thật lâu, mãi cho đến khi tối trời, gã cũng không về.

Cô đành phải giống trước kia, một mình dùng bữa.

Mang ngày thường bận rộn, quần áo ăn mặc hàng ngày, có rất nhiều bộ đã cũ hỏng. Gã cũng không thích lãng phí, đều thu lại, để tỳ nữ vá.

Ban đêm sáng không bằng ban ngày, dùng bữa xong, lão phụ thường sửa quần áo cho Mang mắt không ổn, Thiên Mạch qua, nhận lấy thay bà.

Kỹ thuật may vá của cô không kém, trước kia ở nhà, bà nội qua đời rất sớm, ông cũng là người tiết kiệm, Thiên Mạch thường thêu thùa. Lão phụ nhìn cô làm cũng không tệ lắm, cười huyên thuyên nói mấy lời, Thiên Mạch nghe không hiểu, chỉ có thể cười cười.

Lúc Mang trở về, thấy Thiên Mạch ngồi trên giường vá y phục gã, ánh đèn chiếu đến mặt của cô, trầm tĩnh mà mỹ lệ.

Phát hiện có người, cô ngẩng đầu.

Hai mắt nhìn nhau, Mang mỉm cười.

“Dùng cơm xong rồi sao?” Thiên Mạch hỏi.

“Dùng xong rồi.” Mang gật đầu.

Thiên Mạch cũng cười cười, cắn đầu sợi chỉ, cầm quần áo lên nhìn một cái.

“Tôi vá không được tốt, ” cô nói, “anh thử lại lần nữa xem.”

Mang nhận lấy, đáp một tiếng, lại để qua một bên.

“Mạch, ” gã nhìn cô, “Chúng ta trò chuyện, được không?”

Thiên Mạch nhìn gã tựa như có tâm sự, hơi kinh ngạc, gật gật đầu, nhìn gã.

Mang không biết nên nói từ chỗ nào, ngồi tại trên ghế, cùng cô mặt đối mặt.

“Mạch, ” gã trầm mặc một hồi, nói, “Chúng tôi muốn phản công nước Sở.”

Thiên Mạch trong lòng trầm xuống, một lát sau, nói, “Tôi biết.”

“Nếu là… Tôi nói nếu là, ” ánh mắt của gã thật sâu, “Tôi và Sở vương gặp nhau chém giết, cô đứng về bên nào.”

Thiên Mạch hơi biến sắc mặt.

“Tôi đứng về bên nào thì sao, quan trọng sao?” sau đó, cô tự giễu nói.

“Với tôi rất trọng yếu.” Mang nói.

Thiên Mạch ngơ ngác một lúc, mắt nhìn gã, hai con ngươi đen nhánh có chút nóng, lại giống như cất giấu cảm xúc phức tạp.

“Tôi không biết.” cô trầm mặc một lúc, nói thật nhỏ, “Mang, tôi hi vọng sẽ không bao giờ có một ngày như thế. Hai người với tôi mà nói đều là trân quý, tôi không cách nào tưởng tượng anh hoặc chàng ngã xuống. Đây có phải là có chút buồn cười hay không?”

Mang không trả lời, sau đó, thở sâu.

“Mạch, ” gã nở nụ cười khổ, “Tôi luôn thích em, sau khi rời Đồng Sơn, vẫn muốn tìm được em. Tôi từng đi qua nơi em ở, bọn họ nói, Sở vương mang em đi. Tôi lúc ấy mất mát đến mấy ngày cũng không ngủ ngon, hận không thể lập tức đi cướp em về. Mạch, nếu có một ngày như vậy, tôi giết Sở vương, em sẽ theo tôi chứ?”

Thiên Mạch cứng họng. Sau đó, trong đầu lóe lên, cô bỗng tỉnh táo lại, ánh mắt tụ lại.

“Chàng ấy tới rồi?” tâm tình cô khẩn trương lại kích động, nhìn Mang, “Chàng ấy tới phải không?”

“Vẫn chưa, nhưng hẳn là sẽ tới.” Mang nói một nửa, nhưng không nói tiếp, “Mạch, em còn chưa trả lời vấn đề của tôi.”

“Anh hi vọng tôi nói cái gì.” Thiên Mạch ảm đạm, không che giấu, “Mang, anh hi vọng tôi nói nếu như vậy, tôi sẽ không chút nào chú ý đi cùng anh ư? Anh biết rõ tôi làm không được.”

Mang nhìn cô chăm chú, ánh mắt bất định.

Một hồi lâu, thần sắc gã bình tĩnh trở lại, gật đầu, “Vậy à.”

Gã nhìn sang bên ngoài, đứng dậy, “Sắc trời không còn sớm, nghỉ ngơi đi.” Dứt lời, quay người rời đi.

Thiên Mạch tâm tình cũng xoắn xuýt không thôi, nhìn gã rời đi, khi gã sắp ra cửa, kêu một tiếng, “Mang.”

Mang quay đầu.

Thiên Mạch nói thật nhỏ, “Mang, tôi luôn cảm thấy, lúc anh ở Đồng Sơn, vui hơn hiện nay nhiều.”

Mang sửng sốt một lúc, một lát sau, nở nụ cười khổ.

“Đúng vậy nhỉ,” gã thản nhiên nói, “Khi đó có hi vọng, cảm thấy chỉ cần chạy đi chính là trời cao đất rộng.”

Ánh mắt gã tĩnh mịch, lại không nói gì thêm, tiếp tục tiến lên, thân ảnh biến mất trong đêm tối.

** ***

Định ra kế sách tiến công, sau khi xem bói, thời gian xuất chinh cũng định ra.

Bá Sùng giết đồ tế nấu thịt, tế tự sông núi cùng chư thần trên trời, tuyên thệ trước khi xuất quân ở miếu. Ra lệnh một tiếng, đám người Đường mặc áo giáp, cầm binh khí, tập kết thành quân, leo lên thuyền, trùng trùng điệp điệp xuất phát.

Vượt quá dự kiến của Thiên Mạch, Mang cũng đưa cô tới. Dựa theo lối nói của gã, gã sợ để cô lưu tại Đường, không ai bảo vệ cô chu toàn.

“Em chỉ cần đi theo hậu quân là được, yên tâm, nơi đây đều là người của tôi.” Mang nói với cô.

Thiên Mạch nhẹ gật đầu.

Nhìn về phía ngoài thuyền, chỉ thấy hai bên bờ núi xanh kéo dài, mặc dù đã là mùa thu, nhưng vẫn màu xanh ngắt ướt át. Cô nhớ lần trước, lúc mình cũng nhìn phong cảnh như vậy, bên cạnh đứng một người khác, trên mặt hăng hái, thao thao bất tuyệt nói với cô chỗ kia tên là gì, có sản vật gì, thuộc như lòng bàn tay.

Mang nói, chàng sẽ đến.

Thiên Mạch hơi nghi hoặc một chút. Những người Thư này, nom cũng không mạnh lắm, binh khí giáp trụ đều là người Ngô trợ giúp, theo lý thuyết, tuyến đường công chiến hẳn là thủ mà không phải đụng cứng, sự tồn tại của bọn họ, nhất định phải bí mật chút, không cho người Sở phát hiện mới đúng. Thế nhưng là, dựa theo ý Mang, tựa hồ cũng không ngại Sở vương biết.

Đây là vì sao? Thiên Mạch mỗi ngày ở trong phòng, lại không ai có thể nghe ngóng, tin tức nắm giữ quá ít. Suy nghĩ lung tung một hồi, cảm thấy mình như con ruồi không đầu, chỉ có thể từ bỏ.

Quần Thư sông ngòi giao thoa, từ Đường đến nước Thư Cưu, đi cả ngày lẫn đêm, hai ba ngày sau, cũng đã đến bờ.

Bá Sùng là công tử, nước Thư Cưu vẫn có rất nhiều người hoài niệm. Trước đó hắn xúi giục rất thành công, cơ hồ không phí mảy may quân tốt, trong vòng hai ngày là đến ấp. Thiên Mạch tận mắt thấy những người kia khóc ròng ròng quỳ rạp xuống trước mặt Bá Sùng và Mang, đưa ra đồ tốt nhất nghênh đón họ. Đồng thời, cô cũng nhìn thấy người Sở quân coi giữ bị chém giết cùng thi thể quan lại, bị người kéo đi, không đành lòng nhìn nhiều.

Tâm tình của cô thật sự không tốt.

Từ khi đến thế giới này, mặc kệ cô có nguyện ý hay không, cô phần lớn thời gian đều sống tại nước Sở, nói tiếng Sở, người trong lòng nhớ thương nhất cũng là người Sở. Bất tri bất giác, cô đã có lập trường, dù trong lòng biết rõ, chiến tranh và giết chóc ở thời đại này là chuyện vô nghĩa cỡ nào, mà dù đổi chỗ, người Sở cũng sẽ làm chuyện giống vậy.

Bá Sùng không trì hoãn, hắn muốn khi người Sở còn chưa kịp phản ứng tranh thủ thắng lợi càng nhiều, lệnh quân đội tiếp tục đi tới.

Lúc trong đêm nghỉ trọ là ở đất hoang, nhóm sĩ tốt đi khắp nơi bận rộn, Mang đến trong trướng của Bá Sùng nghị sự, Thiên Mạch ngồi một mình bên đống lửa, chậm rãi gặm lương khô.

Cô còn phải tiếp tục uống thuốc, một sĩ tốt thay cô nấu xong thuốc, mang tới, huyên thuyên nói với cô một đống lời.

Thiên Mạch nghe không hiểu, chỉ có thể mờ mịt tiếp nhận.

Người ngoài nhìn mà cười lên, nói với sĩ tốt kia gì đó, sĩ tốt cười hì hì.

“Cô là Mạch à?”

Lúc Thiên Mạch uống thuốc, chợt nghe anh ta dùng tiếng Sở nói câu nói này, tay chấn động, cơ hồ đổ ra.

Sĩ tốt vội thay cô ổn định, trên mặt vẫn cười hì hì.

“Chớ lộ ra sắc mặt khác thường, nghe tôi nói.” Anh ta nói qua hàm răng, “Tôi phụng mệnh tìm hiểu tin tức, lẫn vào nơi đây đã lâu. Hôm đó lúc cô xuống thuyền đã cảm thấy mặt cô quen, đáng tiếc cô không ra, mới nhìn cẩn thận chút, là cô thật!”

Thiên Mạch cúi đầu uống thuốc, trong lòng vừa mừng vừa sợ, nhảy thùng thùng.

“Sao anh nhận ra tôi?” Cô thầm thì hỏi.

“Tôi là người La, lần trước cô đến La, đã chữa chướng bệnh cho tôi.” Sĩ tốt kia có chút xấu hổ, “Còn cho tôi uống thuốc, có lẽ không nhớ rõ.” Dứt lời, anh ta hỏi, “Sao cô ở chỗ này?”

“Nói rất dài dòng, ” Thiên Mạch có chút bất đắc dĩ, vội hỏi, “Đại vương biết tôi ở đây không?”

“Có lẽ không biết, lần trước tôi sợ nhận lầm, chưa dám tùy tiện báo tin.” Sĩ tốt nói, “Phải lập tức báo cho đại vương ư?”

Thiên Mạch muốn nói, nhưng nghĩ tới Mang, bỗng nhiên dừng lại. Sở vương nếu biết cô ở chỗ này, có lẽ sẽ tới cứu cô, nhưng nếu như thế, cũng sẽ có nghĩa y sẽ gặp Mang, sau đó… Thiên Mạch trong lòng lo lắng, sau đó, nói, “Tạm không cần, anh có thể giúp tôi rời đi không?”

Sĩ tốt nghĩ ngợm, nói, “Cũng có thể…” Nói còn chưa dứt lời, đột nhiên, Thiên Mạch đột nhiên sặc, thuốc vẩy xuống trên mặt đất.

Sĩ tốt bước lên phía trước cầm chén nhận, lúc này, mới phát hiện Mang đi tới.

“Sao thế?” gã hỏi.

Thiên Mạch vừa ho vừa lắc đầu, một lát sau, lau lau khóe mắt ho ra nước mắt, “Không sao… Uống mạnh quá.”

Mang cười cười: “Chậm một chút, đây là thuốc cũng không phải canh.”

Sĩ tốt dọn chén thuốc, nhìn Thiên Mạch một cái, cúi đầu lui ra.

Thiên Mạch thần sắc bình tĩnh, nói với Mang, “Tối nay anh về sớm hơn ngày thường.”

Mang gật đầu: “Huynh trưởng phái tôi tấn công Thường ấp.”

Thiên Mạch hiểu rõ, đã thấy gã sắc mặt tựa hồ không ổn lắm, “Thường ấp rất khó công ư?”

“Không phải.” Mang dừng lại một chút, nhìn cô, “Phụ thân tôi, cũng là bởi vì phong quân Thường ấp hiến ấp, bị người Sở đánh lén sau lưng, nên chiến bại.”

Thiên Mạch kinh ngạc, nhìn Mang, sau đó, an ủi nắm nắm tay gã.

Mang cầm ngược lại, giữa lông mày giương cao.

“Đều qua rồi, không sao.” Gã nói, “Tôi còn phải đi điểm binh, em nghỉ ngơi đi.”

Thiên Mạch cũng mím mím môi: “Ừm.”

Mang nhìn cô một cái thật sâu, sau đó, buông tay ra, đứng dậy đi ra.

Phía trước có mấy người bộ hạ tới, Mang nói với họ mấy câu, quay đầu, nhìn thấy Thiên Mạch lấy chăn ra che, quay lưng đi, nằm xuống bên cạnh đống lửa.

Trên mặt gã bị ánh lửa chiếu đến, lấp loé không yên.

“… Thường ấp chính là phải đi qua Tây Nam.” Mới rồi, Thương Tắc tới tìm gã, nói một cách đầy ý vị sâu xa, “Tin tức đã thả ra, mang cô ta theo, công tử biết nên làm cái gì.”

** ***

Gió thổi qua đồng, ban đêm, mây trôi rất nhanh, một lần là che khuất ánh trăng.

Tổng lĩnh chuyện đất cũ Quần Thư ở Thư thành, khi mặt trời lặn, đã đóng cửa thành. Binh lính thủ thành tuần sát các nơi như thông lệ, đồng liêu nói chút chuyện cười, giết thời gian. Gần giờ Tý, ngoài thành bỗng nhiên truyền đến chút thanh âm ùng ùng, giống như xe ngựa đi qua. Đám binh lính thủ thành đều là kinh ngạc, vội lên đầu thành xem.

Chỉ thấy đuốc sáng mắt, trong bóng đêm, chiến xa dàn thành trường long.

“Môn doãn ở đâu!” Cầm đầu là một quan tướng lưng hùm vai gấu lớn tiếng nói, giơ phù tiết trong tay, “Sở vương giá lâm, còn không mau mau nghênh đón!”

Thư công Khuất Nghi bị người đánh thức trong giấc mộng, nghe Sở vương giá lâm, bị dọa một cái, liền vội vàng đứng lên thay quần áo.

Sở vương phong trần mệt mỏi, lúc Khuất Nghi ra trước cửa, y đã đi tới.

“Trong mật báo khanh nói, người Thư như muốn phản loạn.” Đợi khi vào công thự, Sở vương câu đầu tiên liền hỏi, “Bây giờ có tin tức khác không?”

“Thần đã sớm cho người lẩn vào Đường tìm hiểu, nơi đây hoang vu, tin tức lúc đứt lúc nối.” Khuất Nghi nói, “Nhưng ngay hôm nay, thần nghe nói một chuyện khác.”

“Ồ?” Sở vương kinh ngạc, “Chuyện gì?”

Khuất Nghi nói, ” nói thích khách hành thích đại vương, đã bị người Thư ở núi non Đông Nam bắt được, còn bắt được một nữ tử, lưng bị trọng thương.”

Sở vương trong mắt bỗng nhiên hiện lên một vệt sáng.

“Thật chứ?” y hỏi, “Là người phương nào nói?”

“Là người bán rong mang tới.” Khuất Nghi nói, ” tựa hồ việc này truyền tai rất rộng.”

Sở vương trầm ngâm: “Trong núi, bộ tộc Thư không chỉ một, có biết từ chỗ nào không?”

“Thần cũng phái người tìm hiểu qua, đều nói không rõ.” Khuất Nghi nói.

Sở vương nhíu nhíu mày.

“Đại vương.” Khuất Nghi nói, ” Thư thành có thuyền lớn, cần đi Đông Nam một chuyến không ạ?”

Sở vương không trả lời, bỗng nhiên nói, “Những tên Đường Thư jhanh mới nói kia, có biết lai lịch ai cầm đầu không?”

** ***

Trời còn chưa sáng, sĩ tốt đã chuẩn bị. Bá Sùng nhìn đội hình một chút, lộ ra vẻ hài lòng, sau đó, chuyển hướng Mang.

“Thường ấp chính là cánh cửa thu phục Thư Cưu, nhất định phải có được.” Hắn nghiêm túc nói.

Mang hành lễ: “Vâng.”

Bá Sùng nhìn gã, đưa tay đặt ở trên vai gã, dùng sức vỗ vỗ.

“Mang, có biết vì sao ta giao nó cho chú không?” Hắn trầm giọng nói, “Thường thị là tội nhân Thư Cưu, mối thù của ta và chú! Chú là công tử Thư Cưu, có được nó, chính là báo thù vì phụ thân mẫu thân, biết không!”

Mang ánh mắt sáng rực, nhìn qua khuôn mặt huynh trưởng kích động, một lát sau, lớn tiếng nói: “Vâng!”

Người Sở thủ vệ Thường ấp nhiều hơn nơi khác, một trận này của Mang, gian khổ hơn người khác. Nhưng Thường ấp dù sao đã từng thuộc về người Thư, Mang tìm đến người quen biết nơi đây, thăm dò điểm yếu tường thành, vừa cho người bày cách xuất nhập vòng vây, vừa cho người đi chặt cự mộc, hơn trăm người, lậo tức đánh nát tường thành.

Thường ấp thuận lợi bị đánh hạ, buổi chiều, Mang đã khống chế thành.

Phong quân Thường Ngô hơn sáu mươi tuổi, bị bắt giữ đến trước mặt Mang, phục bái trên mặt đất, “Thần bái kiến công tử.”

Mang lạnh lùng nhìn nhìn ông.

“Ta giờ đã không phải công tử, nhớ kỹ không? Là ngươi hiến ấp cho Sở, nên Thư Cưu diệt quốc.”

Thường Ngô nhìn gã, lại sắc mặt thản nhiên.

“Thường ấp lúc ấy có năm ngàn người trong ấp, người Sở vây khốn bên ngoài, giữ cả tháng, thóc gạo ăn hết, người bị thương không xuể, sống mà không có ăn. Nếu công tử thủ thành, tứ cố vô thân, giữ gìn vô vọng, mà người Sở hứa hẹn, nếu hiến thành, thì bảo đảm người dân chu toàn, công tử xử trí thế nào?”

Tình hình lúc đó, Mang sớm biết được, nhưng nghe Thường Ngô, sắc mặt vẫn căng cứng, “Ngươi ăn lộc quốc quân, đầu hàng địch chính là bán rẻ trung nghĩa!”

Dứt lời, gã cho người ấn Thường Ngô xuống, chờ đợi xử trí.

Bá Sùng rất mau là đến.

Đại đội nhân mã đi vào Thường ấp, nhìn thấy khắp nơi ngay ngắn trật tự, rất nhiều người đều tán thưởng, nói Mang nhanh vậy đã đoạt được cái ấp lớn vậy, có thể nói dũng mưu hơn người.

Bá Sùng nghe được những lời này, cũng cao hứng, nhìn thấy Mang chờ đón ven đường, thần sắc mừng rỡ.

“Quả không phụ ta!” Hắn nói.

Hiếm khi huynh trưởng tán thưởng, Mang lại có chút không quen, khiêm tốn làm lễ, “Đều là công mọi người.”

Tiếp sau, gã hỏi, “Thường Ngô cùng người nhà đều đã bị bắt lại, em còn chưa xử trí, không biết huynh trưởng định thế nào?”

Bá Sùng nghe được hai chữ Thường Ngô, sắc mặt lập tức trầm xuống, cắn răng nói, “Không đem hắn róc thịt mà nấu, khó tiêu hận ta!” Dứt lời, phân phó bộ hạ, “Truyền lệnh, Thường ấp dù nam nữ già trẻ, tất cả đều xử tử, một người cũng không được để lại!”

Bộ hạ lĩnh mệnh, Mang lại kinh hãi!

“Huynh trưởng!” gã vội can gián nói, “Hiến ấp chính là Thường thị gây nên, không liên quan đến người dân bên trong ấp! Huynh trưởng tàn sát như vậy, chẳng lẽ không phải tổn thương người vô tội!”

“Cái gì mà vô tội!” Bá Sùng căm hận nói, ” Thường thị một nhà cũng chỉ hơn mười người, đám người còn lại lại có mấy ngàn. Thường Ngô muốn hiến ấp, bọn họ sao không ngăn! Người Sở đến, bọn họ sao không giết! Tham sống sợ chết, không xứng là người Thư!”

“Huynh trưởng lời ấy sai rồi!” Mang nói, “Lúc ấy Thường ấp đã thủ vững một tháng, tổn thương là dân chúng, mỏi mệt khó khăn dồn dập, viện binh lại chậm chạp không đến, cho nên…”

“Chú đang nói chuyện hộ tội nhân?!” Bá Sùng giận tím mặt, “Mang! Chú quên phụ mẫu chết thảm rồi ư?! Chú đi làm công lệ cho người Sở, bị bọn họ thích mặt, lòng cũng thành bộc lệ! Sợ hãi rụt rè!”

Mang thần sắc xúc động phẫn nộ: “Huynh trưởng, em từng là công lệ, nên biết sinh tồn không dễ! Lúc đầu em trốn khỏi Đồng Sơn, phí hết tâm huyết, cho dù bỏ mình, cũng phải mang từng người bình an trở về! Chúng ta thật vất vả phản công đến tận đây, vốn lúc này phải lấy đức phục chúng, huynh trưởng lại muốn dùng bạo ngược, xem nhân mạng như cỏ rác! Sơ tâm phục quốc của huynh trưởng ở đâu?!”

“Sơ tâm phục quốc?” Bá Sùng nhìn gã chằm chằm, sắc mặt phẫn nộ đến vặn vẹo, “Sơ tâm phục quốc của ta, chính là vì phụ mẫu báo thù, đoạt lại tất cả, giết hết người phản bội!” Dứt lời, chỉ vào Mang, “Kéo nó xuống, không được để nó làm càn!”

Tả hữu lĩnh mệnh, thi lễ với Mang, bèn muốn bắt gã.

Mang dùng sức tránh ra, quát Bá Sùng, “Anh luôn miệng nói vì phụ thân, nhưng phụ thân chưa từng từng lạm sát! Anh sẽ hối hận!”

“Phụ thân chính là quá lương thiện, mới khiến người ta không kiêng nể phản bội!” Bá Sùng trầm giọng nói, phẩy tay áo bỏ đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.