Tư Mỹ Nhân

Chương 32




Tô Tòng nghe Thiên Mạch nói, vốn không định để ý tới, nhưng Ngũ Cử lại cứ trưng dáng vẻ hảo tâm, không để ý ông nhíu mày trừng mắt, cười híp mắt đồng ý, Tô Tòng mang theo khuôn mặt vạn phần không tình nguyện mang Thiên Mạch khuôn mặt mừng rỡ cảm kích, đến phủ Tam Tiền.

Vừa hay, ti hội biết hai ngày này đang phải tính toán, Tô Tòng nói đơn giản với kế quan ti hội phái tới, cô gái này biết tính toán, cho thử một lần, dứt lời, quay đầu bước đi.

Kế quan dẫn theo bảy tám phủ lại, đang bị một đống độc phiến tính toán và số liệu làm phát phiền, nghe phân phó như vậy, vốn có chút không tình nguyện. Nhưng Tô Tòng là quan lớn, lại trước giờ không phải dễ nói chuyện. Kế quan nhìn Thiên Mạch nét cười mềm mại dễ thân, bất đắc dĩ, đành phải bảo chúc lại dẫn đi, cho cô chút việc làm.

“Ngài như vậy không ổn đâu.” Ngũ Cử quay đầu nhìn Thiên Mạch ngồi trước đống hồ sơ một cái, nhịn không được nói Tô Tòng, “Cô ấy một lòng tới giúp ngài, lại không ghét bỏ ngài, sao không cho người ta mặt mũi?”

Tô Tòng không nhịn được nói: “Chỗ này của ta là phủ Tam Tiền, cho phép cô ta vào đã là hòa khí.”

Ngũ Cử biết tính tình ông, cũng không nhiều lời.

Tô Tòng có một đống chuyện bận, Ngũ Cử mặc dù thanh nhàn, cũng không đi ngay, nhìn quanh quất. Phòng rất lớn, trên từng dãy kệ bày đầy giản độc, Ngũ Cử vừa hay cũng muốn giải số liệu xuất nhập, bèn cầm lấy một ít công văn tìm đọc.

Thời gian chậm rãi trôi qua. Trong phòng không tính yên tĩnh, quan lại ti hội tính toán cứ phải lật qua lật lại độc phiến, loay hoay tính toán, miệng lẩm bẩm. So ra, Thiên Mạch lại yên tĩnh hơn nhiều, ngồi một góc, cơ hồ không ai chú ý.

Ngũ Cử đọc hết mộc khoán trên tay, quay đầu nhìn Thiên Mạch, nhịn không được đi qua. Cô vô cùng xuất thần, căn bản không chú ý Ngũ Cử đến gần, chỉ để cho hắn một bóng lưng đang gian khổ làm việc. Trên bàn cô, không bày đầy thẻ tính như người khác, trên mặt đất lại bày một cái sa bàn ngày thường phủ lại dùng để viết dùng, cầm que gỗ tô tô vẽ vẽ trên sa bàn, lúc khoanh tròn, lúc thì quét ngang, Ngũ Cử nhìn mà không hiểu ra sao.

Hắn không quấy rầy, nhẹ nhàng đi ra.

Tô Tòng cũng đang tra duyệt sách, càng đọc mày nhíu càng chặt. Phủ Tam Tiền chính là kho tiền nước Sở, trước kia do thúc phụ Sở vương là Tử Doãn chưởng quản. Tử Doãn lười biếng, lại là trưởng bối Sở vương, có phần lơ là trách nhiệm. Trước đó không lâu, Tử Doãn lấy cớ thân thể không khỏe về đất phong điều dưỡng, kì thực là đi du lịch đi săn cùng người khác, phủ Tam Tiền hơn nửa tháng không ai làm chủ. Sở vương biết, vô cùng giận, lập tức cách chức phủ tể của Tử Doãn, bảo Tô Tòng đảm nhiệm.

Tô Tòng vốn cho rằng chỗ sơ suất của phủ Tam Tiền này chỉ là hơi lỏng lẻo, đến khi tiếp nhận tất cả số liệu, phát hiện chả có gì đúng, lúc này mới cảm thấy to chuyện, lập tức báo Sở vương biết, để ti hội phái người đến phủ khố tra xét chi tiết các hạng mục.

“Khó trách đại vương giao phủ Tam Tiền cho ta, ” Tô Tòng nhìn những số liệu kia mà thấy choáng đầu, nhét sách tre vào trên bàn, “Đều là chuyện bực mình cả.”

Ngũ Cử cầm lên, nhìn một lúc, nói, “Phủ Tam Tiền quan trọng, cần có người trấn được, không phải ngài thì không thể.”

Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên thấy kế quan cầm mấy miếng độc phiến đi tới, ánh mắt phức tạp.

“Thế nào?” Tô Tòng hỏi.

“Vị ti y kia, làm xong số liệu gần hai tháng.” Kế quan nói.

Tô Tòng ngó qua độc phiến kia: “Ra sao?”

“Không khác bọn tôi làm.”

Tô Tòng “Ừ” một tiếng, trào phúng nhìn về phía Ngũ Cử, “Cô ta nói cô ta biết tính, thế mà tính được thật, không khác người khác tính ra, ha ha…”

“Phủ tể, ý tiểu nhân không phải vậy.” Kế quan nuốt một ngụm nước bọt, nói, “Số liệu này, phủ ti hội tính ra, mất ba ngày.”

Tô Tòng ngẩn người.

Ngũ Cử nhìn ông ta, hỏi, “Vậy, ti y Mạch mất bao lâu?”

“Ba canh giờ…”

Hai người đều sợ hãi.

Ngũ Cử nở nụ cười, nhìn về phía khuôn mặt không thể tin nổi của Tô Tòng, ý vị thâm trường, “Cô ấy đích xác biết tính, bá dư chớ xem thường người ta.”

** ***

Thiên Mạch còn hơn một năm nữa mới tốt nghiệp đại học, nhưng thành tích chuyên ngành không tệ.

Phủ Tam Tiền, quản ba loại tài sản vàng, bạc, đồng, là kho tiền danh xứng với thực. Những thứ này phần lớn đến từ thuế má, khai thác và ngoại thương, mỗi ngày đều xuất nhập, đương nhiên sẽ có sổ sách. Nhưng thời này sức sản xuất và trình độ thương nghiệp đều không cao, số lượng khổng lồ quá, phương thức thống kê cũng đơn giản hơn nhiều so với hiện đại, chướng ngại ngăn cản Thiên Mạch, chủ yếu ở cách ghi chép các khoản. Những danh mục này, dù là ghi chép trong ngày hay là số liệu, cách ghi đều khác thời hiện đại hoàn toàn.

Nhưng với Thiên Mạch mà nói, cũng không là gì, cô đọc mấy phần ghi chép về xuất nhập hàng ngày, đã hiểu quy luật cơ bản, kế quan mang ra các loại số liệu hàng tháng, cô liền bắt đầu thử chỉnh lý.

Khi cô giao kết quả cho kế quan, kế quan nhíu mày, mất hứng hỏi mấy thuộc lại kia, là ai mang số liệu hạch toán xong mấy ngày trước đây cho cô. Đám thuộc lại đều thần sắc mờ mịt, cho thấy không ai rời khỏi vị trí. Sắc mặt kế quan nhất thời trở nên kỳ quái, lập tức xem bản nháp của Thiên Mạch, lại phát hiện căn bản xem không hiểu.

Kinh ngạc, kế quan lại giao số liệu tháng khác cho Thiên Mạch, để cô chỉnh lý tiếp. Khi ra kết quả, tâm tình của kế quan đã không thể dùng từ kinh ngạc để hình dung.

Thiên Mạch thấy sắc mặt kế quan chợt đen chợt sáng, còn mời ông Tô Tòng nom không dễ nói chuyện kia đến, không khỏi càng căng thẳng hơn.

“Đây là cô làm?” Tô Tòng cầm mấy độc phiến kia, hỏi Thiên Mạch.

Thiên Mạch do dự, một lát sau, gật gật đầu.

Ông lại cầm mấy cái độc phiến cô dùng làm nháp, cũng xem không hiểu giống người khác, “Số học của cô, học ở nơi đâu?”

“Quê tôi.” Thiên Mạch cẩn thận trả lời.

Tô Tòng nhìn cô chằm chằm, trên khuôn mặt nghiêm túc, ánh mắt có mấy phần bức người, Thiên Mạch cũng nhìn ông, cảm thấy mặt mình sắp cứng hết cả.

Bỗng nhiên, khóe môi Tô Tòng cong lên, hai bên lông mày hòa hoãn.

“Kế quan, ” ông quay đầu phân phó nói, “Còn tháng nào chưa tính xong? Chia cho cô ta một ít đi.”

Thiên Mạch không ngờ Tô Tòng lại đột nhiên chuyển biến như vậy, ngẩn người, thấy kế quan bảo chúc lại mang cô đi làm việc, nhất thời mừng đến không biết nói gì cho phải.

“Đa tạ… Đa tạ phủ tể!” Thiên Mạch cà lăm nói cám ơn.

Tô Tòng cười cười, quay người mà đi.

Ngũ Cử thấy kết quả như vậy, cũng mỉm cười, hắn nhìn về cô gái kỳ quái kia, chỉ thấy cô nhận lấy một đống giản độc phủ ti hội đưa tới, cười tủm tỉm. Công việc ở Ti hội, được công nhận là mệt nhọc nhất lại không thú vị nhất, nhưng cô gái này, giống như đạt được ước mơ tha thiết đã lâu, cao hứng bừng bừng.

Hắn đi qua, nhìn Thiên Mạch cẩn thận đặt mấy miếng độc phiến kia lên bàn, cầm lên từng miếng từng miếng, miệng trầm thấp lẩm bẩm ngày tháng, dường như muốn phân biệt cái nào trước cái nào sau, sắp xếp chỉnh tề.

“Miếng thứ ba sai rồi.” Ngũ Cử mắt tinh, chỉ chỉ, nói, “Miếng này ngày Bính Tí, mà miếng này tháng Đinh Sửu, không phải ngày liền nhau.”

Thiên Mạch nhìn một cái, quả nhiên, vội xóa chỗ viết sai, ngượng ngùng cười cười.

“Tôi nhìn nhầm.” cô nói, “Đa tạ đại phu.”

Ngũ Cử thần sắc ôn hòa, dứt khoát ngồi xuống, giúp cô chỉnh lý.

Đám chúc lại Ti hội hiếu kì, nhao nhao vây xem, thấy Thiên Mạch viết mấy đường cong hình thù kỳ quái, hỏi, “Đây là gì?”

“Số.” Thiên Mạch nói.

Bọn họ càng kinh ngạc.

“Người phía nam các cô viết số như vậy?”

“Ba viết thế nào?”

“Năm thì sao?”

“Một hai nét là thành, đơn giản ghê.”

“Không dễ nhìn gì cả.”

“Như trẻ con vẽ tranh ý…”

Nghe họ mồm năm miệng mười nghị luận, Thiên Mạch dở khóc dở cười. Không bao lâu, kế quan phát hiện không ai làm việc, đuổi họ về.

Thiên Mạch và Ngũ Cử nhìn nhau cười một tiếng, đang định tiếp tục loay hoay tính độc phiến, bỗng nhiên, nghe từ cổng truyền đến một trận thanh âm, “Bái kiến đại vương!”

** ***

Ấy?

Thiên Mạch và Ngũ Cử đều kinh ngạc, sau đó, thấy bóng dáng Sở vương đi vào, mọi người liền vội vàng đứng lên, cùng quỳ phục.

Sở vương còn mặc quần áo lúc nghị sự, nhanh chân tiến đến, sau đó, liền thấy ngồi Thiên Mạch ở một góc.

Sau đó, y thấy Ngũ Cử cùng quỳ gối hành lễ với cô.

Sở vương sửng sốt một chút.

“Bái kiến đại vương.” Lúc này, bên cạnh truyền đến giọng Tô Tòng, Sở vương nhìn lại, chỉ thấy ông đoan đoan chính chính làm lễ chào mình.

Tô Tòng là người quyết đoán dám nói, Sở vương nói chuyện cùng ông, trước nay không thể nào tự tại giống trước mặt người khác.

Y kiềm chế một chút, phất phất tay, để tất cả mọi người đứng dậy.

“Quả nhân mới vừa tan triều, thuận đường đến thăm.” Y thản nhiên nói, đoạn, ngồi xuống sập.

Mọi người nghe thế, đều có chút kinh ngạc.

Thiên Mạch thầm ngại ngùng, chỗ y nghị sự ở ngay cung Cao Dương, phủ Tam Tiền lại tại cách công thự mấy dặm, đây coi là tiện đường gì chứ…

Đang oán thầm, lại nghe Sở vương nói, “Ti y Mạch, nước.”

Thiên Mạch không ngờ mình sẽ đột nhiên bị điểm danh, ngẩng đầu, thấy Sở vương đang nhìn qua. Cô bối rối, đành phải đi lấy nước cho Sở vương.

Tô Tòng nhìn Ngũ Cử, ánh mắt có mấy phần hiểu ra, lại nói, “Đại vương đến vừa hay, thần đang muốn bẩm báo đại vương số liệu thanh tra mấy ngày nay.”

“Ồ?” Sở vương nhận chén nước Thiên Mạch đưa tới, liếc cô một cái, “Thế nào?”

Tô Tòng nghe được hai chữ này, lập tức bảo tòng nhân lấy số liệu hàng ngày đã hạch toán xong màn lên, dâng cho Sở vương, thao thao bất tuyệt nói tình trạng phủ Tam Tiền, từ quy chế giám thị đến tác phong làm việc, cùng các kiểu sơ hở, đau lòng phê bình một phen.

“Phủ Tam Tiền liên quan đến nước nhà, lại lỏng lẻo buông thả, mọi việc đều có sơ suất, thần cho rằng, đại vương nên thay kẻ bất tài, thêm nhân thủ để lần nữa kiểm tra đồ tồn kho và số liệu hành tháng để đối sánh với số lượng!” Tô Tòng nghiêm mặt nói.

Sở vương gật đầu: “Rất được, như lời tử đi.” Dứt lời, y để chén xuống, đứng dậy.

“Ngày mai triều hội, tử nói chuyện phủ Tam Tiền với lệnh doãn, Tư Mã, công doãn, nghị định kỹ càng.” Dứt lời, phân phó, “Ti y Mạch, theo quả nhân hồi cung.” Dứt lời, liền muốn đi ra ngoài cửa.

Thiên Mạch trong lòng hơi hồi hộp, lúc này, Tô Tòng ngăn trước mặt Sở vương.

“Còn chuyện gì?” Sở vương nhìn Tô Tòng đang cúi đầu xá dài, nhíu mày lại.

“Thần xin đại vương để ti y Mạch lại.” ông nói.

Sở vương mặt không biểu cảm: “Nàng ấy là ti y của quả nhân.”

“Thần đang muốn bẩm báo với đại vương việc này.” Tô Tòng nói, “ại vương, ti y Mạch tinh thông tính toán, trước mắt các phủ và Ti hội không đủ nhân thủ, thiếu nhất là người giỏi tính. Thần xin đại vương điều ti y mạch đến Ti hội, giải quyết chuyện trước mắt.”

“Ti hội?” Sở vương giống như cười mà không phải cười, “Các ngươi đều đàn ông, còn không làm xong việc, lại muốn một cô gái đi làm?”

“Thần cho rằng không gì là không thể.” Tô Tòng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Đại vương, người do trời sinh, hiền ngu không phân biệt nam nữ. Đại vương cầu hiền cho triều chính, thiên hạ đều biết. Ti y Mạch đã am hiểu tính toán, có tác dụng lớn với đất nước, cần gì phải câu nệ nam nữ? Đây là điều thứ nhất, thứ hai, thần thấy, nếu đại vương đồng ý lời đề nghị này, rõ ràng là đại vương có lòng cầu hiền, khiến người hiền trong thiên hạ tìm đến nương tựa tại Sở, chẳng lẽ không phải cực kì tốt ư?”

Sở vương ánh mắt giật giật, cũng nhìn Thiên Mạch.

Cô nhìn y, tim nhảy thình thịch, ánh mắt tràn đầy chờ mong.

“Quả nhân không cho phép.” Không ngờ, Sở vương lại nhẹ nhàng nói một câu, “Ti hội thiếu người tính toán, ngày mai quả nhân sẽ truyền chiếu, bảo cả nước tiến cử. Ti hội thiếu bao nhiêu người, quả nhân thêm bấy nhiêu người.”

Thiên Mạch bắt đầu lo lắng.

Tô Tòng nghe vậy, sắc mặt cũng biến đổi, thấy Sở vương tiếp tục muốn đi, lại đứng ngăn trước người Sở vương, to giọng, “Xin đại vương nghĩ lại!”

“Tô Tòng!” Sở vương rốt cục không thể nhịn được nữa, lạnh mặt xuống, “Quả nhân nói không cho, chính là vương mệnh, ngươi không nghe thấy ư?!”

“Thần chính là nghe thấy mới ngăn cản!” Tô Tòng cũng mạnh miệng, “Đại vương phấn chấn trị nước, khi có khởi sắc, lại thà rằng sa vào thanh sắc, không cần danh tiếng quảng bá cầu hiền! Đại vương quên lúc trước đã thề trước vương miếu, há không khiến trung lương triều chính lạnh lòng!”

Giọng ông âm vang hữu lực, cả Thiên Mạch, xung quanh một đám chim thú yêu tà cũng bị dọa đến không dám thở mạnh.

Sở vương giận không nhịn được, nhìn gần lại, cắn răng nói, “Thất phu vô lễ, có thể đem giết vậy!”

Tô Tòng lại bất khuất, ngẩng đầu về trước, sau đó, lại quỳ phục cất cao giọng nói, “Tô thị đời đời ăn lộc vua, trung gián tử quốc, may mắn cho Tô Tòng!”

Sở Vương nổi cả gân xanh, như muốn phun ra lửa.

Thiên Mạch không nghi ngờ lát nữa thôi y sẽ đập đống giản độc trên bàn lên đầu ông. Đây nào gọi là can gián, đây rõ ràng là khiêu khích mà…

Mặc dù cô sợ hãi, nhưng cũng hiểu việc này là từ mình mà ra, hình như nên nói gì đó.

Trù trừ một hồi lâu, cô bước lên trước, nhưng lúc này, tay áo bị kéo một cái, cô quay đầu, là Ngũ Cử.

Hắn tiến lên, đi đến Sở vương giữa và Tô Tòng, làm một lễ thật sâu với Sở vương.

“Đại vương, ” hắn nói, “Thần thấy, lời Tô phủ tể cũng có lý. Phủ Tam Tiền đang thanh tra, nhân thủ khan hiếm, ti y Mạch đã có thể tương trợ, sao đại vương không phái tạm đến Ti hội? Trên là vì đại vương với đất nước, thấp hơn là cho công thự lại dân, đều là điều tốt.”

Sở vương nhìn hắn, thần sắc hòa hoãn một chút, lại vẫn lạnh lẽo cứng rắn.

“Ti y Mạch, theo quả nhân hồi cung.” Y thu mắt, lách qua hai người, phẩy tay áo bỏ đi.

** ***

Bánh xe ngựa lăn trên cung lộ, cuồn cuộn như sấm, truyền vào tai Thiên Mạch, càng bực mình.

Cô và bọn tự nhân cùng bước nhanh đi theo sau xe ngựa, chỉ cảm thấy lòng còn gấp hơn bước chân, vang soàn soạt.

Sở vương ngồi trên xe, không liếc cô một cái. Đến trước cung, xe ngựa dừng lại, tự nhân tiến lên, muốn đỡ Sở vương xuống, lại bị Sở vương đẩy ra.

“Ti y Mạch!” giọng y giống như hòn đá, Thiên Mạch nghe run rẩy.

Cô tiến lên, sợ hãi nhìn Sở vương, vừa vươn tay, Sở vương lại không tiếp, tự mình nhảy xuống.

Thiên Mạch đang kinh ngạc, đột nhiên, bị Sở vương níu tay, hầm hầm đi về cung.

Thiên Mạch bị kéo đến lảo đảo hai cái, chân vấp vào quần áo, căn bản không theo kịp bước chân y.

“Đại vương…” cô vừa lên tiếng, sắc mặt Sở vương lại phát lạnh, đột nhiên vác ngang cô lên, đặt lên vai.

“A!” Thiên Mạch kinh hãi, giãy dụa, suốt đường thét lên.

Sở vương lại không để ý, cánh tay giữ cô, sừng sững bất động.

Vệ sĩ và bọn tự nhân cũng là kinh dị không thôi, vội vàng đuổi theo, lại nghe giọng Sở vương lạnh lùng truyền đến, “Ai vào cùng giết chết!”

Mọi người dừng bước, nhìn qua bóng dáng Sở vương biến mất trong điện, sau đó, truyền đến tiếng đóng sập cửa ầm ầm.

Mọi người ngạc nhiên, hai mặt nhìn nhau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.