Tư Mỹ Nhân

Chương 24




Thiên Mạch kinh ngạc vô cùng.Cô ngó y, cặp mắt kia phản chiếu ánh sáng lấp lánh, sáng rực, tựa hồ mang theo một sự sốt ruột nào đó.

Tim bị thứ gì đó khẽ chạm, tai Thiên Mạch bỗng nhiên nóng lên.

Sở vương nhìn cô cúi đầu xuống, trong lòng thầm chờ mong, chỉ cảm thấy nỗi nhớ mong kia hình như sắp trở thành sự thật…

“Đại vương, tôi muốn về.” Một lát sau, chỉ nghe cô nói khẽ.

Sở vương ngẩn người.

“Ý tốt của đại vương, tôi xin nhận.” Thiên Mạch ngẩng đầu nhìn mắt y, chân thành mà khẩn thiết, “Nhưng tôi không phải người Sở, nơi đây không phải nhà tôi.”

Trong lòng sốt ruột, giống đại hỏa gặp mưa rào, bất chợt giội tắt.

Sở vương nhìn cô, cảm xúc ngưng kết trên mặt. Hào quang trên trời vẫn xán lạn, chiếu đến đường cong đao tước búa bổ trên mặt y, quang mang trong cặp mắt kia cũng đã trầm xuống.

“Thật ư.” Sở vương nói.

Y gật đầu, hít một hơi thật sâu, chuyển mắt sang nơi khác quan sát, giọng nói không gợn sóng, “Được.” Dứt lời, không nhìn cô nữa, quay người đi.

“Cạch” một tiếng, vỏ đoản kiếm ngáng chân y, bị y đá bay ra thật xa, khiến người bên khác giật mình.

Thiên Mạch kinh ngạc đứng đằng sau, thấy mọi người đều nhìn qua, lúng túng mím môi.

Sau đó, cô lại ngồi xuống, tiếp tục vót con tàu lượn kia, động tác chậm đi rất nhiều. Tia sáng trời chiều cuối cùng rơi vào lưỡi kiếm, tới gần chỗ chuôi kiếm, ba chữ nhỏ thể điểu trùng* vô cùng rõ ràng.

*Nguyên văn là [鸟虫体 ], mọi người search để nhìn hình sẽ hiểu

Tay Thiên Mạch dừng một lúc, sau đó, xoay thanh kiếm một vòng, tiếp tục vót.

** ***

Đội tàu cũng không về Dĩnh, màn đêm hạ xuống, cập bờ nghỉ ngơi. Đám binh sĩ dừng hẳn thuyền, hạ trại nhóm lửa trên bờ, loay hoay quên cả trời đất.

Sở vương cũng hạ thuyền, vào trong vương trướng, không hề ra.

Cũng không bảo Thiên Mạch vào phục thị.

Thiên Mạch sửa chữa chút lỗi nhỏ trên con tàu lượn, ngón tay cũng đã vừa đau vừa đỏ. Giáp đi đến, tò mò nhìn, so sánh một chút với con tàu lượn của mình, uyển chuyển hỏi Thiên Mạch, có thể đổi không.

“Đây là của đại vương, ngươi đi mà đòi đại vương.” Tự nhân Cừ đi tới, gõ gõ gáy cậu.

Giáp sờ đầu bị gõ phát đau, đỏ mặt le lưỡi, quay người chạy đi.

Thiên Mạch bật cười, thấy tự nhân Cừ nhìn chằm chằm cô, thần sắc cổ quái.

“Sao thế?” cô hỏi.

“Công thiếp Mạch, ” tự nhân Cừ ý vị thâm trường, “Nhà cô ở đâu?”

Thiên Mạch kinh ngạc. Vấn đề này, cô nhớ mình đã trả lời rất nhiều lần.

“Phía nam.”

” Nơi nào phía nam?”

“Thì là phía nam thôi.”

Tự nhân Cừ trợn mắt.

“Tôi đổi cách hỏi một chút, ” hắn tức giận, “Công thiếp Mạch, cô muốn đại vương đưa cô về Thư, cô đến Thư, làm sao về nhà?”

Thiên Mạch ngập ngừng một hồi, nói, “Có lẽ… ừ, thì đi về thôi.”

“Công thiếp Mạch!” Tự nhân Cừ hơi tức giận, “Chúng ta cũng coi như cùng chung sinh tử một lần, lời thật lòng cũng không muốn nói ư? Thư tôi cũng từng đi qua, núi cao liên miên, nước sâu sóng gấp, đi? Cô muốn đi đâu?”

“Tôi chưa từng lừa anh, về nhà thế nào là chuyện của tôi, không cần anh quan tâm.” Thiên Mạch cũng buồn bực, “Tự nhân Cừ, anh không có nhà ư? Nếu có một ngày anh rời nhà đi rất xa, đâu cũng không quen, lại còn lúc nào cũng phải lấy thân thử hiểm, anh chưa từng sợ hãi chưa từng nhớ nhà ư? Trong mắt các người tôi là một công thiếp, nhưng tôi cũng có cha mẹ bạn bè, tôi muốn gặp lại họ thì có gì sai, sao các người ai cũng đều không hiểu nhân tình thế, ngay cả việc tôi muốn về nhà cũng phải chất vấn?!”

Cô càng nói càng kích động, mắt đỏ lên, cuối cùng, giọng nói đã có mấy phần nghẹn ngào.

“Ấy…” Tự nhân Cừ không ngờ sẽ làm cô khóc, lập tức sửng sốt, vội mềm giọng, “Công thiếp Mạch, cô đừng khóc… cô đừng khóc mà.”

Hắn không khuyên thì chớ, khuyên rồi, Thiên Mạch cảm thấy mình thật sự tủi thân, nước mắt lập tức rơi xuống, dùng tay áo dụi mắt.

Tự nhân Cừ chân tay luống cuống: “Ôi cha, công thiếp Mạch…”

“Tránh ra.” Đằng sau truyền đến một giọng nặng nề, tự nhân Cừ giật mình, quay đầu, thấy chính là Sở vương.

Y mới đi ra từ trong trướng, khoác áo ngoài trên người.

Thiên Mạch hơi kinh ngạc, vội vã lau sạch sẽ nước mắt, nhìn y đi tới.

Sở vương nhìn chăm chú mặt y, ánh lửa chiếu đến, trên gương mặt còn mang theo vết nước.

“Công thiếp Mạch.” Sau một lát, y mở miệng, thanh âm trầm tĩnh, “Quả nhân đã phân một chiếc thuyền, ngày mai, các cô sẽ có thể về Thư.”

Thiên Mạch hơi trố mắt. Ngày mai? Nhanh vậy… Trong lòng không biết là vui mừng hay là khẩn trương, nhảy thình thịch, nhìn y thu mắt quay người, Thiên Mạch mới phản ứng được phải cảm ơn.

“Đa tạ đại vương…” Thiên Mạch lời còn chưa dứt, Sở vương đã đi thẳng, chỉ để lại một bóng lưng ngẩng đầu thẳng tắp.

** ***

Tin tức Thiên Mạch sắp đi truyền ra, rất nhiều người đều cảm thấy kinh ngạc.

Những ngày nay, quan hệ của Thiên Mạch với sĩ tốt và tự nhân bên cạnh Sở vương không tệ, nghe được tin này, họ nháo nhào tới thăm cô. Giáp là không nỡ nhất, nhiều lần truy hỏi nhà cô ở đâu, có về đây  không.

Thiên Mạch cười khổ, chỉ đành hàm hồ an ủi cậu, chờ sau này nếu còn tới nước Sở, nhất định đi Dĩnh thăm cậu.

“Công thiếp Mạch sắp đi?” Tiểu thần Phù nghe vậy, cũng kinh ngạc không thôi, nhịn không được hỏi tự nhân Cừ, “Đại vương không phải với cô ấy… Hả?”

Tự nhân Cừ cười khổ: “Tiểu nhân cũng không biết.”

Tiểu thần Phù như có điều suy nghĩ, đoạn, nhướng mày nói: “Theo ta thấy, đại vương đối với công thiếp Mạch cũng chẳng thích lắm, nếu không, sao lại để cô ấy đi rồi?”

Tự nhân Cừ ngẩn người, vội cười theo: “Đúng, đúng…” đoạn, liếc Thiên Mạch một cái, nhìn lại lều của Sở vương, thở dài tự đáy lòng.

** ***

Trên mặt đầm rộng lớn, trời đêm thăm thẳm, trăng sao ghé qua.

Người Sở đốt lửa một đêm, khi nắng sớm kéo đến, sương mù mang theo mùi tàn lửa hơi khói, doanh địa lại tiếp tục náo nhiệt, đám binh sĩ thu dọn đồ đạc leo lên thuyền.

Dựa theo phân phó của Sở vương, Thiên Mạch cùng người Thư bị phân sang một con thuyền nhỏ hơn. Người Thư rất cao hứng, líu ríu nói không ngừng, Thiên Mạch đi đến chiếc thuyền kia, lại không khỏi quay đầu.

Nơi xa, đám binh sĩ đang dọn lều của Sở vương lên thuyền, Sở vương có lẽ đã ở trên đó, cũng không thấy bóng đâu.

Thiên Mạch suy tư, một lát sau, cắn cắn môi, bảo mọi người trên thuyền chờ một chút, chạy tới chỗ thuyền Sở vương.

Mặt trời chậm rãi đi lên, ánh nắng chiếu vào sương sớm, tỏa ra màu vàng nhạt.

Đám binh sĩ tốt đang chuẩn bị dọn boong thuyền, nghe thấy có người đang gọi, nhìn lại, thấy là Thiên Mạch.

“Đại vương có trên thuyền không?” cô hỏi.

“Có!” Một binh sĩ nói.

Thiên Mạch đưa tàu lượn và đoản kiếm trong tay cho anh ta, “Phiền giúp tôi giao cho đại vương.”

Binh sĩ kia có vẻ kinh ngạc, đáp một tiếng, nhận lấy.

Thiên Mạch cám ơn một tiếng, lại nhìn lên thuyền, cảm thấy không có gì để bàn giao nữa, mím mím môi, quay người đi.

Còn chưa đi được mấy bước, cô bỗng nhiên nghe thấy có người đang gọi tên cô.

Quay đầu, mới thấy Sở vương đạp ván thuyền mà đến, bước chân vững vàng.

Cô dừng lại.

Bốn mắt nhìn nhau, Sở vương nhìn cô, có lẽ do mới chạy đến, thần sắc bất định. Đoạn, y đưa đoản kiếm trong tay cô.

Thiên Mạch kinh ngạc, vội nói, “Đại vương, tôi phải đi.”

“Chính bởi cô phải đi mới cho cô.” Sở vương nói, thanh âm không nhanh không chậm, “Ngày sau nếu cô còn muốn đến nước Sở, mang thanh kiếm này, đến bất kỳ một công thự nào, họ đều sẽ đưa cô đến Dĩnh.” Y ngập ngừng, đoạn, nói, “Cô cũng có thể đưa tổ phụ tổ mẫu cô cùng đến.”

Thiên Mạch ngơ ngẩn.

Y … đang mời mình trở lại du lịch à?

Trong lòng ngại ngùng, Thiên Mạch nhỏ giọng nói, “Đa tạ đại vương, tổ phụ và tổ mẫu  tôi đã qua đời.”

Sở vương sửng sốt, ánh mắt hơi sáng, “Vậy ở đó cô chỉ còn lại cha mẹ cô?”

Thiên Mạch nghĩ ngợm, gật đầu, “Vâng.”

Sở vương chăm chú nhìn mặt cô, trên đó cũng không có ý thay đổi.

“Dù là thế, cô cũng muốn về?” y chậm rãi nói, “Cô đã nói cô không thích ở cùng họ.”

“Tôi ở một mình.” Thiên Mạch nói, nở một nụ cười khổ, “Đại vương, tôi đi đã lâu, tóm lại phải trở về.”

Sở vương im lặng, sau đó, gật gật đầu.

** ***

Sương mù bị ánh nắng hòa tan, thuyền lớn chầm chậm đi, lái rời bờ nước.

Thuyền người Sở có chừng mấy chục chiếc, thuyền đi, liên miên thành hàng, nhìn lại, không rõ cái nào là cái nào.

“… Công thiếp Mạch, cô thật sự không hiểu tâm tư đại vương ư?”

Đêm qua, lời tự nhân Cừ nói với cô nổi lên trong lòng.

Bên đống lửa, Thiên Mạch nhìn hắn, chỉ thấy khuôn mặt kia tràn đầy nghi hoặc.

Cô không trả lời, nghĩ ngợi, lại nói, “Tự nhân Cừ, anh cảm thấy tôi thế nào?”

Tự nhân Cừ không hiểu: “Gì mà thế nào?”

“Tướng mạo, bản lĩnh, tất cả mọi việc.” Thiên Mạch dùng gậy cời đống lửa, “Thí dụ như, nom tôi rất chi là xinh xắn, mê hoặc đại vương, phải không?”

“Há lại khoe khoang như vậy!” Tự nhân Cừ cười mắng.

Thiên Mạch cũng cười cười, nói, “Tự nhân Cừ, tâm tư đại vương, tôi biết hay không biết, và việc tôi có đi hay không, không liên quan.”

Tự nhân Cừ kinh ngạc nhìn cô.

“Cô nói, cô không thích đại vương?” Hắn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thần sắc nghiêm túc, “Công thiếp Mạch, tôi thấy không đáng lo đâu. Cô xem những gia đình quý tộc kia, dù là chư cơ Trung Nguyên, con gái nhà ai lấy chồng dựa vào chữ thích? Nghe lời tôi, cô nhớ nhà, tôi hiểu, nhưng cô về nhà rồi thì sao? Cô còn chưa thành hôn phải không, cô cũng nên thành hôn. Nhìn khắp các nước, thêm cả Bách Việt, trăm bộc chư bộ, vương tộc quý tộc, quốc quân sĩ khanh, đại vương chính là nhân tài kiệt xuất trong đó. Cô không biết có bao nhiêu quốc quân muốn đưa con gái đến bên đại vương, nói với phụ thân cô, ông ấy tất cũng mong cô ở lại.” Dứt lời, hắn ngó bốn phía, sắc mặt thần bí, “Tôi thấy đại vương đối xử với cô không tầm thường, nếu cô ở lại, nói không chừng tương lai ngài sẽ cho cô làm thứ phu nhân!”

Thiên Mạch dở khóc dở cười.

Tự nhân Cừ giỏi ăn nói, cô được mắt Sở vương như thế, Sở vương đối xử cô không tầm thường, hóa ra ngay cả chính thất cũng không làm nổi, chỉ có thể làm thứ phu nhân.

Cô liếc tự nhân Cừ một cái: “Thứ phu nhân ấy à, quả không tệ, không biết vương hậu là ai.”

“Đại vương còn chưa rước dâu, lấy đâu ra vương hậu.” Tự nhân Cừ nghĩ ngợm, sờ cằm, “Mà thái hậu lại cố ý để đại vương cưới Thái cơ, nhưng đại vương cứ mãi không trả lời, lần này nước Ba và nước Tần quốc đến giúp, nói không chừng sẽ lấy Ba cơ hoặc Tần doanh…”

Sự lựa chọn thật là nhiều đấy.

Thiên Mạch nghe quýnh cả lên, chút ngại ngùng lúc trước cũng bay biến cả.

Tự nhân Cừ không nhìn ra cô, cho là cô động lòng, cười tủm tỉm, “Sao nào? Ở lại đi, đừng về nữa mà.”

Thiên Mạch lắc đầu, kiên quyết nói, “Tôi muốn về nhà.”

Tự nhân Cừ chán nản.

Thiên Mạch nhớ lại, bên môi lại không khỏi nở nụ cười.

Cô nhìn trong tay, thanh kiếm của Sở vương đặt trong vỏ, hoa văn chuôi kiếm tinh xảo sáng loáng. Mọi chuyện lúc trước, giờ tựa như ảo mộng trong đầu, chỉ có nhìn thấy, mới có cảm giác chân thực.

Thuyền của Sở vương sớm không thấy, chẳng bao lâu, sông tụ thành đầm, đường đi Thư và đường về Dĩnh không chung, thuyền nhỏ và đội tàu mỗi bên đi một ngả, lái về phía bên khác của đầm lầy.

Có người đang hát, chậm chạp mà du dương, dường như là nhà thuyền kia đang nhớ người yêu mình. Trên mặt nước còn có chút sương mù nhàn nhạt, Thiên Mạch nhìn những bóng thuyền kia trở nên càng ngày càng nhỏ, như ẩn như hiện, cách xa cô mà đi.

Như là một câu chuyện cũ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.