Tư Mộ
Phần 9
Trên đường trở về, hắn vò đầu bứt tóc vì chuyện xảy ra vừa nãy. Lần này, Bảo Bảo hại hắn thê thảm như vậy, khiến hắn thật mất hết phong độ trước mặt cô.
Sau bao năm gặp lại, hắn vẫn không biết nói gì, thật sự chỉ muốn hỏi cô có khỏe không? Những năm qua sống thế nào? Và quan trọng hơn cả là….ĐÃ LẤY CHỒNG chưa?
Hắn lái xe hướng về phía Paris Plage 1, đi dọc theo sông Seine, những di tích cổ kính ảm đạm dọc hai bên bờ sông càng khiến hắn sầu não. Mua một lon beer, ngồi nhìn ngắm cảnh vật nơi đây, trái tim hắn bỗng trỗi dậy một ước muốn. Đối với người khác thì ước muốn này hết sức bình thường, nhưng đối với hắn, suốt 20 năm, hắn chỉ ước có duy nhất điều này….Được cùng cô ngồi trên bờ ngắm sông Seine trong một buổi hoàng hôn mà thôi!!!
****
Sáng hôm sau, Tố đang chuẩn bị đồ cho cục cưng đi học, hắn lững thững bước xuống cầu thang. Ôi mẹ ơi, hôm nay mặt trời mọc đằng Tây hay sao thế. Có bao giờ hắn dậy sớm như vậy đâu
– Chào buổi sáng.
– Chị dâu, hôm nay để tôi chở Bảo Bảo đi học.
Lúc này, Tố mới nhìn rõ người vừa đi xuống. Một thân sơ mi quần âu tối màu, bóng dáng cao lớn thẳng tắp. Bình thường hắn đã rất đẹp trai rồi, hôm nay lại vuốt gel, đã vậy còn dùng nhiều nước hoa hơn bình thường. Quả thực, phải dùng từ đẹp trai xuất sắc để miêu tả về hắn mà.
****
Vừa đưa Bảo Bảo đến cửa lớp, đã thấy bóng đang cô trong bộ váy trắng muốt.
Nhìn xuống thân quần áo vẫn chỉnh tề, hắn hít sâu một hơi, dắt tay Bảo Bảo tiến về phía cô
– Chào em
– Chào anh.
Ngọc cúi xuống xoa đầu Bảo Bảo, mỉm cười hỏi cục cưng
– Hôm nay ba lại đưa Bảo Bảo đi học sao? Không đến muộn nữa nhỉ?
Haizzzzz. Không biết phải giải thích thế nào cho phải, chỉ sợ có nói gì thì cô cũng không tin, thôi thì nói trọng điểm và ngắn gọn là hợp lý nhất
– Bảo Bảo không phải là con trai anh.
Bảo Bảo nghe thấy vậy, lắc lắc cánh tay hắn, giọng như muốn khóc
– Ba Ba, người không thương con nữa sao? Sao lại nói con không phải là con của người.
Dứt lời, nó lập tức khóc lóc om sòm, nước mắt giàn giụa. Vừa khóc vừa mếu, mồm miệng cứ luôn nói rằng ” ba không thương Bảo Bảo nữa”.
Lần này hắn còn kinh ngạc hơn cả hôm qua, mắt trợn tròn, miệng không phát ra được câu nào.
Bảo Bảo, rút cục thì kiếp trước ba có nợ nần gì con?? Sao kiếp này con khiến ba thảm hại như vậy???
Ngọc thấy vậy, vội vàng cúi xuống dỗ nó, dỗ thế nào cũng không chịu nín.
Nó khóc đến nỗi nước mắt hoà nước mũi tạo thành một hỗn hợp trong veo sền sệt, chỉ hận không thể lập tức lăn ra đất mà ăn vạ.
Thằng bé nghe vậy, lập tức im bặt, mặt mày từ đang khóc chuyển sang lạnh tanh chỉ trong một cái chớp mắt.
Nó xoa xoa đầu hắn, dùng cái giọng ngọng nghịu chưa tròn chữ nói với hắn
– Ba Ba, người như vậy có phải tốt không? Con trai phải vào lớp đây.
Bảo Bảo và cô đã rời đi được một lúc rồi, hắn vẫn ngồi đơ trên mặt đất. Đến thở cũng thấy khó nhọc.
Kiếp trước, nhất định là Bảo Bảo có thù với hắn, nếu không, tại sao kiếp này lại đối xử với hắn dã man như vậy??? .
( Hổ Bé: Hahaaaaaa, giang hồ đẫm máu anh không sợ, chỉ sợ đường về đụng trúng Bảo )
****
Ngày tiếp theo nữa, lần này hắn quyết định mặc kệ Bảo Bảo. Quyết tâm đã lên đến cực điểm, ngoại hình cũng đã chau chuốt gọn gàng. Chỉ chờ đến lúc gặp cô nữa là hắn sẽ nhất định nói rõ ràng mọi chuyện.
Hắn dự định nói xong, sẽ hỏi cô Lấy chồng chưa, nếu chưa lấy thì có thể đề nghị cô hẹn hò với hắn.
Có điều, mặc dù đã chuẩn bị tươm tất như vậy, nhưng hôm nay Ngọc lại không đi làm =.=”
***
Một tuần sau, Ngọc vẫn không đi làm….
Dường như đã quá quen với việc bị Ngọc bỏ lại như vậy, hắn không cảm thấy hụt hẫng như trước nữa. Trái lại, hắn phó mặc cho số phận. Nếu có duyên, ắt sẽ gặp lại thôi.
****
Thời gian này, hộp đêm ở Paris của hắn đang hoàn thiện những khâu cuối cùng để chuẩn bị mở cửa. Hắn bận tối mắt tối mũi. Có bữa còn ngủ lại luôn ở đó.
Hắn thuê khoảng 40 nhân viên cho các vị trí làm việc ở hộp đêm, trong đó, có một cô gái tên Angelie. Angelie là con gái Pháp chính gốc, tóc nâu mắt xanh, xinh đẹp kiều diễm, thanh lịch và lãng mạn. Đúng chuẩn chất Pháp.
Angelie đang là sinh viên năm 4 trường École Normale Supérieure, gia cảnh rất khá. Tuy nhiên, vì muốn trải nghiệm cuộc sống nên đã đăng ký làm việc tại hộp đêm của hắn, ca từ 20h đêm đến 1h sáng.
An (viết tắt của Angelie) rất khác những người phụ nữ luôn nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống. Cô bé rất trong sáng, thánh thiện…..Hệt như cô. Khiến hắn rất có cảm tình.
– Tại sao lại muốn làm ở những nơi như thế này?
– Em nghĩ, trải nghiệm cuộc sống ở nơi này rất thú vị. Rất có ích cho việc viết luận văn tốt nghiệp của em
An mỉm cười nhìn hắn, điệu bộ dễ thương vô cùng. Đôi mắt xanh sâu thẳm như đại dương ấy, khiến hắn thấy rất mông lung
Ngày khai trương hộp đêm, rất đông khách. 5h sáng hắn mới được ngả lưng trên sofa một lúc. Bận bịu bao ngày khiến hắn vừa nằm xuống đã lập tức chìm vào giấc ngủ.
Một chiếc chăn mỏng đắp nhẹ lên người hắn, giật mình tỉnh dậy. Thấy An đang nửa quỳ nửa ngồi dưới đất, kéo chăn cho hắn.
– Cô làm gì vậy?
An giật mình, bàn tay đang kéo chăn lập tức dừng động tác, bối rối
– Em thấy anh ngủ ở đây, sợ anh lạnh, cho nên…..
Hắn ngồi dậy, tay day day hai bên huyệt thái dương
– Không sao. Không phải cô hết ca lúc 1h sao?
– Ngày mai em được nghỉ, mà hôm nay khách lại rất đông….
Hắn nhíu mày, quả thực lúc nãy quá đông người, hắn chẳng buồn để ý xem An đã tan ca hay chưa, không ngờ An lại nhiệt tình như vậy
– Về nghỉ đi
– Vâng
An xoay người mở cửa phòng rời đi, bóng dáng mảnh khảnh thấp thoáng trong bộ váy tím. Cô gái này….có điều gì đó khiến hắn thấy rất quen thuộc
***
Công việc làm ăn thuận lợi, tiền vào tài khoản hắn đều đều như nước. Cũng vài ba lần bị xã hội đen ở đây bắt nạt, thu thuế bẩn. Tuy nhiên đối với hắn, mấy chục năm lăn lộn giang hồ, vài chuyện vặt vãnh này có gì đáng sợ chứ.
Nói thì nói vậy, nhưng lưng hắn vẫn dọc ngang thêm vài ba vết sẹo. Đoán chừng là thành quả của những lần đâm chém oanh liệt của hắn. Cũng phải, người Việt Nam cơ thể quá nhỏ bé so với người Pháp. Hắn có thể bị nhẹ như vậy, âu cũng là do thân thể được rèn luyện quá tốt mà thôi.
(Hổ Bé: Haizzzz, đang sung sướng nhàn hạ lại không muốn, cứ phải xông pha hiến máu mới chịu)
An vẫn đến làm việc vào mỗi ngày, cô bé rất vui vẻ, hoạt bát khiến hắn rất dễ chịu khi nhìn thấy. Biết hắn rất thích những món ăn Việt Nam, An thường mày mò tìm nguyên liệu để chế biến cho hắn.
Lúc đầu, hắn tỏ vẻ rất ngạc nhiên khi An biết nấu cơm Việt Nam, tuy nhiên lại dứt khoát không đụng đũa. Sau này, An ngày nào cũng mang đến khiến hắn không buồn để ý đến nữa, có khi cũng thử ăn qua vài món. Phải nói rằng, dù là người Pháp nhưng An nấu đồ ăn Việt Nam rất ngon. Rất hợp khẩu vị hắn.
****
Hôm nay, hắn muốn trở về biệt thự để chơi với Bảo Bảo. Đã lâu không về, hắn rất nhớ cục cưng.
Chiếc Porsche màu đỏ lao vun vút trên đường quốc lộ. Hắn thong thả hút một điếu thuốc. Đột nhiên, nhớ đến cô. Đã hai tháng không gặp, dự định hẹn hò với cô, có lẽ cả đời cũng chẳng bao giờ thực hiện được.
Số phận cứ trêu đùa, rõ ràng là không hề có duyên phận mà cứ sắp đặt cho họ gặp nhau nhiều lần. Khiến hắn muốn quên mà không thể quên.
Chầm chậm rít một hơi thuốc. Rốt cục thì tại sao đã chạy hết nửa vòng trái đất, trải qua bao nhiêu đau khổ nhớ thương, đến lúc gặp lại nhau rồi…vẫn không thể nên duyên.
Đang mông lung nghĩ về duyên phận giữa hai người họ. Một chiếc xe bán tải mất phanh lao đến với tốc độ ánh sáng, hắn vội vàng đánh lái mà vẫn không kịp.
Tiếng va chạm lớn vang lên chát chúa.
Đầu óc tối sầm lại
Chiếc Porsche của hắn rúm ró biến dạng!!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!