Tư Mộ

Chương 2: Phần 2




Tư Mộ​

Phần 2

Tuổi thơ của hắn là một bức tranh có ba người: Hàn, hắn và Ngọc.

Từ khi làm bạn với cô bé, hắn mới thấy cuộc đời có thêm một mảng sáng.

Cô bé luôn chia sẻ đồ ăn cho hắn, còn cho hắn những món đồ chơi nho nhỏ cô bé có được. Cô bé thánh thiện, trong sáng, thuần khiết. Hắn không có thứ gì để cho cô, chỉ có một chiếc dây chuyền bạc, nghe nói ngày thôi nôi, mẹ hắn đã đeo cho hắn.

– Cho em này

Hắn xoè tay ra, một chiếc dây chuyền với viên đá màu đen lấp lánh trên bàn tay bé nhỏ của hắn

– Đẹp quá, cho em thứ này sao

Hắn nghiêm túc nhìn cô

– Cho em đấy, sau này nếu có lạc mất nhau, chỉ cần nhìn sợi dây này là nhận ra em.

Cô bé cười rất tươi, đeo sợi dây vào cổ. Hắn cũng vui theo. Thứ đồ đáng giá nhất của hắn, hắn cho đi không hề tiếc nuối, chỉ có điều, nó quá nhỏ bé so với cô.

*****

Hắn và Hàn không còn im lặng chịu đựng những trận đòn từ lũ trẻ lớn hơn. Lần nào cũng đánh trả, mặc dù một lần lại thêm một lần tím bầm mắt.

Hắn tự nhủ mình phải mạnh mẽ, mạnh mẽ để sau này còn bảo vệ cô bé. Trong đầu óc của một đứa trẻ bảy tuổi, vẫn luôn tự tưởng tượng mình là một chàng hoàng tử, dũng cảm bảo vệ nàng công chúa bé nhỏ, chỉ có điều, đứa trẻ ấy chưa kịp thực hiện mơ ước làm một chàng hoàng tử tràn đầy khí phách, cô bé ấy đã rời đi, để lại trong lòng hắn một khoảng trống lớn, cho tới tận hơn hai mươi năm sau, vẫn chưa thể lấp đầy.

Khi ấy, hắn chín tuổi.

Hắn còn nhớ rõ, buổi sáng hôm ấy. Ngọc chia cho hắn một cái kẹo, Hàn một cái. Ba đứa trẻ ngồi chung trên một thanh gỗ dài, vừa ngậm kẹo, vừa kể bao nhiêu chuyện.

Một bà bảo mẫu béo ục ịch, trên mép có một nốt ruồi to bự, hùng dũng đi tới. Bà ta cất giọng oang oang

– Ngọc, vào đây. Cha mẹ mới của cháu đến đón cháu rồi

Cô bé mở to mắt ngạc nhiên, cha mẹ mới? Là cái gì? Nhất thời bất ngờ đến nỗi không biết phải làm gì, cứ ngồi yên một chỗ.

Bà béo tiến đến kéo tay cô bé lôi đi. Hắn chạy lại, giằng lấy.

– Bỏ Ngọc ra, bỏ ra. Cô ấy không đi.

Cô bé thấy hắn khóc như vậy, cũng khóc ầm lên

– Cháu không đi, cháu muốn ở đây, để cháu ở đây

Bà béo thấy hai đứa nhóc giằng co như vậy, nhất thời điên tiết, đẩy hắn ngã dúi dụi xuống nền đất, tay chân trầy xước thê thảm.

****

Lúc chiếc xe ô tô đen cóng chở cô bé đi, hắn đứng lặng lẽ một góc nhìn, nước mắt rơi không ngừng. Ngọc ngồi trên xe, tay đập điên cuồng vào cửa kính, xem chừng cũng đã khóc rất thảm thương.

Sau khi Ngọc đi, trời đổ mưa tầm tã. Hắn vẫn đứng im lặng ở đó. Trời vừa mới nắng, đã vội đổ mưa, tựa như cuộc đời của hắn, vừa mới tươi đẹp đã vội lụi tàn…..

*****

Năm hắn mười bốn tuổi, gặp lại cô.

Khi đó, hắn cùng Hàn đã rời bỏ trại trẻ mồ côi đó, làm đủ nghề để sống, từ đánh giày, bán vé số, đến bốc vác thuê.

Hai đứa nhóc gầy còm, cơm không đủ ăn. Quần áo vá chỗ này, đơm chỗ nọ. Cuộc sống dù cực khổ nhưng tự do, vẫn hạnh phúc hơn so với cuộc sống ở trại trẻ ấy. Không có Ngọc, hắn lại càng không muốn ở nơi đó nữa.

Hôm đó, hắn đang lúi húi đánh giày trong một góc của nhà hàng.

Một mũi giày dừng trước mặt hắn, ngẩng đầu nhìn lên. Một người đàn ông cao lớn, chỉ liếc qua cũng là biết dạng người sang trọng

– Chú cần đánh giày phải không ạ, cháu đánh giày rất tốt.

Người đàn ông mỉm cười, ra hiệu đồng ý. Khi ông ta vừa ngồi xuống bàn ăn cho hắn tháo giày, khung cảnh sau lưng ông ta hiện ra.

Là cô ấy….

Đôi mắt không vướng nửa hạt bụi của cô ấy, hắn chỉ nhìn một lần, lập tức nhận ra.

Cô ấy ngồi cùng một người phụ nữ trung niên, bên cạnh là người đàn ông vừa mới thuê hắn đánh giày. Có vẻ như là một gia đình. Một gia đình giàu có.

Hắn cụp mắt, ôm chiếc tráp đựng đầy xi và bàn chải rời khỏi đó. Mặc kệ việc đánh giày cho người đàn ông kia.

Khi ngoái đầu nhìn lại, hắn ngây ngốc đứng đó ngắm nhìn mãi khuôn mặt của cô. Năm năm không gặp, cô đã xinh đẹp hơn rất nhiều rồi.

Có điều, cô ngồi trong nhà hàng sang trọng, hắn chỉ đứng nhìn cô qua tấm kính. Cuộc đời của hắn khác một trời một vực với cuộc đời của cô. Ngọc như một nàng công chúa trên cao, còn hắn tuyệt đối không phải là hoàng tử, hắn chỉ là chàng đánh giày mà thôi!!!

Năm mười sáu tuổi, hắn cùng Hàn ra nhập xã hội đen.

Những năm tháng làm đủ nghề để kiếm sống, khổ nhục ra sao, không phải bàn đến nữa.

Cực khổ làm ăn lương thiện, vẫn không đủ miếng ăn. Hắn và Hàn thường xuyên bị đói. Biết rằng bản thân không cha không mẹ, không có chỗ dựa, lại không được học hành. Bọn hắn có thể làm gì ngoài việc dấn thân vào xã hội đen đây???

Như đại ca hắn đã từng nói, rời bỏ con đường lao động chân chính để bước vào con đường này, ít nhất cũng được sống phong lưu, chết anh hùng!!!

Không biết vì lẽ gì, anh Lâm rất mực coi trọng hai người bọn hắn. Đại ca hắn là người đến tên của mình còn không biết viết, nhưng lại là người sống rất mực nghĩa khí. Khiến anh em giang hồ dưới trướng không oán không hối, một lòng tuân phục.

****

Hắn càng trưởng thành, càng đẹp trai. Ở tuổi 17, hắn cao một mét tám mươi, là dạng đẹp trai cực phẩm.

Một hôm, đại ca hắn lôi hai người bọn hắn đến hộp đêm. Lần đầu tiên đến đây, tâm trạng thật sự phấn chấn, nhưng khi bước vào rồi. Mẹ kiếp….hắn chỉ thấy buồn nôn.

Mùi nước hoa rẻ tiền hoà quyện cùng mùi thuốc lá, mùi đàn ông xen lẫn mùi rượu, ở đây, loại người gì cũng có. Đáng sợ nhất là phụ nữ, trước khi đến hộp đêm, hắn luôn cho rằng cụm từ háo sắc chỉ dùng cho đàn ông. Đến đây rồi mới biết, khi phụ nữ đã háo sắc thì còn đáng sợ hơn đàn ông gấp mấy lần.

Đáng sợ nhất là những cô gái đó thấy hắn thì bổ nhào đến, sờ mó khắp người, cố tình cọ cọ bầu ngực đầy thịt vào cánh tay hắn, vuốt ve mơn trớn.

Mẹ kiếp!!! thà lập tức chém hắn một đao có lẽ còn dễ chịu hơn.

Đại ca của hắn thấy cảnh tượng như vậy, xem ra sảng khoái vô cùng, hai tay khoác vai hai em, từ từ lên tiếng

– Hai đứa đó kỹ năng làm tình rất được, lát nữa tao sẽ bảo chúng nó dạy cho bọn mày biết thế nào là cực lạc chốn nhân gian.

Hắn đổ mồ hôi lạnh!!!

Quay sang nhìn Hàn, Hàn cũng cau mày, mặc dù không từ chối nhưng rõ ràng trên trán có viết rõ hai chữ Bất mãn.

Không biết làm cách gì mà hắn có thể chạy thoát khỏi hộp đêm đó, mặc kệ cho Hàn tự hưởng cực lạc nhân gian, mẹ kiếp…..hắn nhìn thấy khuôn mặt trát đầy phấn của cô ta đã thấy lợm giọng, buồn nôn.

Khi lang thang trên đường trở về, tình cờ. Hắn lại gặp cô. Khi ấy, Ngọc 15 tuổi.

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.