Tư Mộ

Chương 15: Phần 15




Tư Mộ​

Phần 15

Khi mọi hiểu lầm bấy nhiêu năm hoàn toàn bị gỡ bỏ. Nhìn đồng hồ cũng đã là 2 giờ sáng. Hắn đưa tay vỗ vỗ vòng veo nhỏ nhắn, giọng nói hết sức dịu dàng

– Ngủ sớm đi. Ngày mai em còn phải làm việc.

Cô đưa tay nắm lấy bàn tay hắn, vuốt ve bàn tay lớn, trên đó còn vài vết chai sạn, đoán chừng là do nhiều lần cầm súng, hít sâu một hơi, nói với hắn

– Em rất thích thế này.

Hắn không nói gì, chỉ cảm thấy dường như nhịp thở thay đổi, hô hấp có chút khó nhọc

– Từ khi sang Paris, đêm nào em cũng ước được nằm trong vòng tay anh ngủ thật ngon

Kiềm chế đến cực hạn. Hắn xoay người cô lại, mạnh bạo điên cuồng hôn lên bờ môi nhỏ nhắn, hôn từ trán xuống mũi, hôn lên môi, hôn lên gò má. Hôn như mưa….

Môi hắn dời xuống, liếm vành tai. Thân thể cô khẽ run lên. Trái tim đập lạc nhất một nhịp.

Hắn cắn mút cần cổ trắng muốt, cắn đến đỏ ửng, bàn tay tham lam xoa nắn nơi đầy đặn của cô. Thô lỗ luồn hẳn tay qua áo ngực, điên cuồng….

Khi thân trên đã không còn một mảnh vải. Hắn say mê chăm chú nhìn ngắm, ánh mắt như ngây dại.

Mẹ kiếp. Thân thể này….hắn thèm muốn biết bao lần. Đến hôm nay, cuối cùng cũng đã được sở hữu.

Vừa nghĩ đến đó, môi hắn đã ngậm lấy nụ hoa hồng e ấp vươn thẳng nơi nhấp nhô đầy đặn. Cắn mút không ngừng. Khiến cô nhịn không nổi, bật ra thành tiếng rên.

Trong màn đêm tĩnh mịch, hai thân thể quấn quít, khi trên ngực cô đã xanh đỏ vết hôn của hắn. Hắn mới thoả mãn nhả ra, lại đưa tay vuốt ve nơi tư mật, từ sâu trong đó đã ẩm ướt từ lúc nào.

Ngón tay hắn trêu đùa làm cô không kiềm chế nổi nữa, cơ thể run rẩy kịch liệt, chỉ hận không thể bảo hắn tiến ngay vào. Quá mất mặt.

Cơ thể nóng bừng bừng, hạ thân của hắn đã ngẩng cao đầu từ lúc nào. Giữa lúc cao trào, hắn bất chợt dừng lại. Thở hổn hển.

Ngọc thấy vậy, bản thân nhất thời thấy hơi hụt hẫng, níu lấy cánh tay hắn

– Sao vậy?

Hàng lông mày nhắn nhíu chặt, giọng trầm đục, khàn đặc

– Lần đầu tiên của chúng ta….không thể là trong bệnh viện này được

– Tại sao?

– Anh nhất định, sẽ cho em tận hưởng cực lạc nhân gian ở căn phòng đẹp nhất Paris này.

***

Mặc dù chỉ còn một khắc nữa là chạm tới thiên đường, hắn vẫn dằn lòng ngừng lại, đè nén muôn phần dục vọng trở vào. Đã chờ đợi được hơn 20 năm, bây giờ chờ thêm vài ngày cũng không là vấn đề gì lớn. Lần đầu tiên của hai người bọn hắn, nhất định phải thật lãng mạn. Không thể ở trong căn phòng đầy mùi thuốc khử trùng này được.

Đêm đó, rút cục hai người cũng chỉ ôm nhau ngủ.

Cô gối lên tay, dụi đầu vào vòm ngực hắn.

Đời này không tiếc trao thân cho hắn, mà hắn lại dứt khoát chối từ.

Người đàn ông cô yêu….quá bản lĩnh

Cô mỉm cười. Nhắm mắt ngủ thật sâu. Bên anh là bình yên!!!!

****

Ngày hôm sau, hắn ra viện.

Sau một tháng trời nằm lì trong bệnh viện, cuối cùng cũng chính thức được hẹn hò với Ngọc. Quả thực không uổng công làm kẻ mặt dày mà.

Hắn lái xe trở về hộp đêm, có vẻ gần đây công việc làm ăn rất phát đạt, mặc dù đang là ban ngày nhưng vẫn chật kín người.

Nhân viên của hắn thấy ông chủ về, lập tức vây lấy hắn hỏi thăm. Đặc biệt là mấy cô vũ nữ, lập tức vồ lấy hắn vuốt ve mơn trớn. Mẹ kiếp!!! Mới trở về đã thấy phát buồn nôn.

Hắn ở trong hộp đêm hết đứng lại ngồi, sao hôm nay thời gian trôi qua chậm như vậy, mãi mà không tới giờ nghỉ trưa.

Đồng hồ vừa điểm 12h00, hắn lập tức bấm điện thoại gọi cho cô. Chưa đầy 3 hồi chuông, đầu dây bên kia đã truyền đến âm thanh dịu dàng như nước, khiến bao nhiêu hậm hực trong lòng hắn tan biến

– Em đây

– Em nghỉ chưa? Mình đi ăn chút gì đi

– Vâng.

– Chờ một lát, anh đến đón em

Trên đường lái xe đến bệnh viện, miệng hắn không khép lại được. Có vẻ thoả mãn vô cùng. Ôi mẹ kiếp!!! Cảm giác yêu đương mới tuyệt vời làm sao

****

8h tối. An tới hộp đêm, cô bé tỏ vẻ rất ngạc nhiên khi thấy hắn đã ở đó. Đã lâu lắm rồi không gặp. Lòng nhớ hắn đến cồn cào.

– Hi. Anh khoẻ rồi chứ

– Ừ.

– Uống một ly không?

– Ok

An rót cho hắn một ly Ballantines, phong thái lãng mạn và phóng khoáng

– Nào. Cạn ly, chúc mừng anh đã trở về.

Ở khoảng cách gần như thế này, lần đầu tiên hắn thấy An rất giống Ngọc. Bất kể là người châu Á hay châu Âu, hai người này đều khiến cho người ta thấy dễ chịu. Rất thuần khiết.

Haizzz. Hắn lại nhớ cô rồi!!!

****

Chuyện yêu đương của hắn cứ trôi qua như thế, bữa trưa ăn cơm cùng nhau, bữa tối hắn ở lại hộp đêm, từ sau đêm trong bệnh viện hôm ấy, hai người tuyệt đối chưa tiến xa hơn.

Hôm nay là sinh nhật cô. Hắn vẫn nhớ rõ, cách đây 10 năm, hắn ôm một bó oải hương đứng trong mưa để chờ cô, một lời yêu cũng chưa kịp nói.

Thoáng chốc đã trôi qua 10 năm, lần này, nhất định hắn sẽ không dùng hoa oải hương nữa, trực tiếp tặng cô một chiếc nhẫn, để cả đời này trói buộc cô bên, không thể thoát khỏi hắn được nữa.

Hình như, cái này gọi là cầu hôn. Đúng. Hôm nay hắn phải đi cầu hôn.

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.