Tư Mộ
Phần 13
Hắn ăn một mạch gần hết bát canh gà. Cô từ đầu đến cuối chỉ ngồi nhìn hắn, tự nhiên lên tiếng
– Em đồng ý hẹn hò
Sặc!!!! Hắn ho sặc sụa. Mặt đỏ gay đỏ gắt. Nếu nhớ không nhầm thì đây là lần thứ 2, tại sao cứ chọn thời điểm hắn đang ăn để nói những câu khủng bố như vậy được nhỉ.
(Truyện được viết bởi Phạm Kiều Trang – Hổ Bé)
Ngọc thấy hắn phản ứng như vậy, nhất thời thấy rất buồn cười, cô đưa tay xoa xoa khuôn ngực đang phập phồng vì ho của hắn
– Sao vậy? Canh gà không ngon sao?
– Cô em, tại sao lần nào tôi ăn cũng bị cô doạ thế hả?
– Anh không muốn hẹn hò nữa?
– Hôm qua tôi say
– Tại sao hôn em không có mùi rượu
Bị Ngọc vạch mặt như vậy, hấn nhất thời ngượng quá, hoá cáu bẳn
– Tôi say nước lọc được không?
Cô phì cười. Không thể chịu nổi, hoá ra, hắn còn đáng yêu hơn cả Bảo Bảo. Vòng tay ôm lấy hắn, dụi dụi đầu vào ngòm ngực rộng lớn, cảm giác này, cô đã ước ao bao nhiêu lần, nhưng lần nào cũng hèn nhát không dám thử. Chuyện hôm qua, rõ ràng đã chứng minh một điều, hắn có tình cảm với cô
– Em biết anh không phải là cha của Bảo Bảo rồi. Hôm qua em cứ nghĩ anh đã kết hôn, cho nên…..
Hắn thấy cô chủ động ôm hắn, lại còn nói những lời như vậy. Nhất thời…đơ người. Cứ đứng im như thế, không nói, không nhúc nhích
– Chúng ta làm lại từ đầu được không? Em chờ anh tỏ tình gần 20 năm rồi
Lúc này, hồn mới quay về với thân xác hắn. Mặc dù ngoài mặt vẫn còn tỏ ra giận vì chuyện tối qua, nhưng trong lòng đã sướng như điên rồi. Chỉ hận không thể lập tức ôm cô đi đăng ký kết hôn ngay lúc này mà thôi
– Rõ ràng em nói chúng ta chỉ là quan hệ bệnh nhân và bác sĩ
– Vẫn còn giận vì chuyện đó? Không phải là em đã hầm canh gà chuộc lỗi rồi sao.
– Không cần
– Dù sao anh cũng đã ăn hết rồi
Cô dùng giọng mũi mè nheo hắn, dịu dàng như nước, khiến lòng hắn mềm như bún. Người xưa thường nói “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu” quả là không sai.
Đời này, hắn chết tuyệt đối trong tay cô rồi!!!
Hắn ngồi xuống sofa, vuốt ve mái tóc mềm mà cách đây 10 năm hắn thường ao ước được chạm. Mông lung nhìn ra cửa sổ
– Em chưa kết hôn?
– Chờ anh.
– Tại sao?
– Năm năm tuổi quen biết anh, 15 tuổi yêu anh, 29 tuổi vẫn yêu anh.
Hắn đẩy cô ra, hai tay nắm chặt hai vai mảnh khảnh, dường như không kìm được cảm xúc đang dâng lên trong hắn. Thì ra, hơn 20 năm, không phải chỉ mình hắn yêu đơn phương, cô cũng yêu hắn, rõ ràng cô đã biết hắn là người cùng lớn lên ở trại trẻ mồ côi mà vẫn cứ âm thầm yêu hắn, phí hoài bao nhiêu năm thanh xuân để chờ đợi hắn. Vậy mà lần nào hắn cũng phó thác cho số phận đưa đẩy, để phải đau khổ chừng ấy năm. Ngọc!!! Anh sai rồi
– Em đã biết…anh là đứa bé ở trại trẻ mồ côi?
– Biết. Chỉ cần nhìn một lần, lập tức nhận ra
– Tại sao không nói?
– Em chờ anh nói
Vòng tay hắn siết mạnh, ôm chặt cô như ôm cả thế giới vào lòng. Mắt hắn đỏ ngầu, xem ra là đang chịu đựng kìm nén rơi lệ đến cực hạn. Đêm nay, nhất định, sẽ là một đêm rất dài….
***
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!