Tư Mộ

Chương 12: Phần 12




Tư Mộ​

Phần 12

Trở về phòng. Nằm quay ngang quay dọc. Đến tận 2h sáng hắn vẫn chưa ngủ được. Cứ thao thức nghĩ mãi về nụ hôn lúc tối. Chưa bao giờ hắn mất kiềm chế như vậy, nhưng …. Ngọc cũng nhiệt tình đáp lại. Có phải cô ấy cũng có tình cảm với hắn không.

Haizzzzz. Không thể ngủ nổi. Chi bằng nên tìm cô hỏi cho rõ ràng. Hôm nay là ca trực của cô ấy, trực tiếp xông vào phòng trực có lẽ đỡ mất công tìm kiếm hơn.

Nghĩ sao làm vậy, hắn không thèm gõ cửa, tự ý xông vào.

Cũng may, người trong phòng là Ngọc. Cô nằm gục trên bàn, ngủ say sưa. Vài lọn tóc rối vương trên khuôn mặt trong veo. Hắn không nhịn được, lại muốn hôn.

Chăm chú nhìn cô một lúc, đã rất lâu rồi, hắn chưa được ngắm cô ở khoảng cách gần như thế này. Làn da trắng muốt, căng mịn, đôi môi đỏ hồng. Đến dáng ngủ cũng hấp dẫn vô cùng. Khiến trong đầu hắn lại xuất hiện ý nghĩ muốn đưa cô lên giường ngay trong đêm nay.

Hắn đưa tay vuốt nhẹ vài sợi tóc, Ngọc ngọ ngoạy tỉnh dậy. Tròn mắt ngạc nhiên nhìn hắn

– Sao anh lại ở đây?

– Đến tìm em

Tìm cô? Tìm làm gì? Tại sao bao lâu nay không tìm, tự nhiên lại thay đổi 180 độ như vậy. Nhất thời…hơi khó tin.

– Nhớ em

Ngọc há hốc mồm. Thêm một lần thất kinh. Có lẽ sau tai nạn làm hắn có vấn đề về thần kinh rồi. Xưa nay, ở Việt Nam cô thường nghe giang hồ truyền tai nhau: Thiên mặc dù nhiều đàn bà nhưng chưa từng nói lời yêu đương với bất kỳ ai. Nhớ nhung lại càng không. Vậy mà hôm nay lại nói Nhớ cô. Chắc chắn là não bị tổn thương rất nghiêm trọng rồi

– Sao vậy?

– Không….không….sao tự nhiên, lại nói những lời như vậy

– Em không thích sao?

– Nửa đêm chạy đến đây chỉ để nói thế sao?

– À thật ra còn định làm một số việc

Hắn đứng dậy, xoa xoa đầu cô. Còn mỉm cười. Ôi mẹ ơi, bình thường đã là dạng đẹp trai cực phẩm rồi, cười còn đẹp trai gấp vạn lần. Cô nhất thời mải mê nhìn ngắm đến quên cả việc hỏi hắn làm việc gì.

Bất chợt, hắn ghé sát mặt cô, ánh mắt ẩn hiện một tia lưu manh bỡn cợt

– Anh biết mình đẹp trai, nhưng em cũng không nên nhìn anh như muốn ăn sống như thế chứ?

Cô đỏ mặt, lúng túng thu lại ánh nhìn. Vừa định cúi xuống thì hắn đã nâng cằm cô lên. Đặt lên môi một nụ hôn.

Đây không hẳn là một nụ hôn sâu, chỉ là lướt qua mà cũng khiến trái tim cô đập điên loạn.

– Mình hẹn hò đi

Trời ơi. Ngày gì thế??? Dường như không tin nổi người nói ra những lời này là Thiên. Ngọc vô thức đưa tay ra sờ sờ trán hắn, lại còn định lấy dụng cụ để khám tổng quát cho hắn một lượt. Nhất định là hắn đã bị điên rồi.

Hắn thấy cô như vậy, lập tức nhíu mày, túm lấy cánh tay mảnh khảnh, kéo lại phía hắn

– Tại sao không nói? Không phải em đã kết hôn rồi đấy chứ?

Kết hôn? Hai từ này đã kéo cô từ trên mây về với thực tại. Phải. Kết hôn. Nhưng người đã kết hôn chẳng phải là hắn sao, lại còn có cả một cậu con trai 3 tuổi đáng yêu như vậy. Giờ lại còn đề nghị cô hẹn hò với hắn. Như vậy, chẳng phải là ngoại tình sao.

Không, dù có yêu hắn bao nhiêu thì cô cũng không thể chấp nhận làm kẻ phá hoại gia đình người khác, nhất là Bảo Bảo còn quá nhỏ, nó lại đáng yêu như thế. Cô không làm được

– Chúng ta….chỉ có thể là mối quan hệ Bệnh nhân và Bác sĩ. Tuyệt đối không hơn.

Khi nghe những lời này, hắn thất thần nhìn cô. Có vẻ như không thể tin được chính miệng cô nói ra câu đó.

Rõ ràng là cách đây vài tiếng, cô còn nhiệt tình đáp lại nụ hôn của hắn, còn say mê quyến luyến môi lưỡi với hắn. Giờ tại sao….tại sao lại lạnh lùng từ chối.

Cả đời hắn, đây là lần tỏ tình đầu tiên. Và cũng là lần thất bại đầu tiên

***

Sáng hôm sau. Cả gia đình Hàn tới bệnh viện thăm hắn. Cục cưng Bảo Bảo nhìn thấy cảnh tượng cha nuôi nằm trên giường bệnh, vừa tới cửa đã mếu máo, vội vàng chạy lại lay lay cánh tay hắn

– Ba Ba, tại sao người lại trở nên thế này. Có phải Ba Ba bị ai bắt nạt không?

Hắn cúi xuống nhìn gương mặt bầu bĩnh, nhem nhuốc nước mắt nước mũi của cục cưng, vừa buồn cười vừa đáng yêu

– Ba nhớ Bảo Bảo nên mới bị bệnh đấy. Gặp Bảo Bảo là ba khoẻ rồi. Ngoan. Đừng khóc nữa

Thằng bé nghe nói vậy, lập tức im bặt, còn tự nguyện đưa má cho cha nuôi của nó thơm. Thơm một cái vẫn chưa đủ, lại muốn ba nó thơm thêm một cái.

(Hổ Bé: Haizzzz, cưng con quá Bảo Bảo ơi)

Trong phòng bệnh, gia đình bốn người trò chuyện rất vui vẻ. Hôm nay, bỗng dưng hắn lại muốn ra viện, trở về nhà.

(Truyện được viết bởi Phạm Kiều Trang – Hổ Bé)

***

Cửa phòng bật mở, Ngọc cùng một y tá nữa vào khám bệnh cho hắn như thường lệ.

Bảo Bảo nhìn thấy cô, lập tức mắt sáng lên, liền chạy đến nắm nắm vạt áo blu

– Cô giáo. Tại sao cô lại ở đây? Bảo Bảo rất nhớ cô.

Ngọc cúi xuống ôm lấy Bảo Bảo, xoa xoa cái lưng bé tý của nó. Con trai của Thiên quả thực là đứa trẻ đáng yêu nhất thế giới mà

– Cô cũng rất nhớ Bảo Bảo

Thằng bé lập tức quay sang nhìn cha mẹ đang ngồi trên sofa, cao giọng giới thiệu

– Ba Hàn, mẹ Tố. Đây là cô giáo của con đấy

Lần này người ngạc nhiên không phải là cha mẹ nó, mà lại chính là Ngọc. Chẳng phải Thiên là cha của Bảo Bảo sao. Sao giờ lại là Hàn??? Sao khó hiểu quá như vậy.

Bảo Bảo ánh mắt đầy tự hào, chỉ về phía Thiên đang nằm trên giường

– Các bạn trong lớp đều chỉ có một người ba, con lại có đến hai người. Cô giáo, con có phải là người hạnh phúc nhất thế giới không?

Đầu óc của cô đã mơ hồ định hình được mọi chuyện. Người ngồi ở sofa là Hàn, cùng lớn lên với cô ở trại trẻ mồ côi. Người phụ nữ đang ngồi cạnh có lẽ là vợ anh ta.

Vậy còn Thiên? Đoán chừng, thân nhau như vậy, sẽ là cha nuôi.

Phải. Cha nuôi. Vậy chuyện hôm qua …. là cô sai rồi!!!

****

Buổi chiều, khi tan ca. Cô lập tức đến siêu thị, mua một con gà, dự định sẽ hầm một bát canh thật ngon mang cho hắn.

Thật ra, tài nấu nướng của cô rất tệ, mặc dù muốn tự tay làm từ A đến Z nhưng cuối cùng đành phải đứng một bên phụ mẹ làm

– Con gái. Con đã lớn rồi mà đến canh gà cũng không biết hầm sao?

– Mẹ. Giúp con đi. Sau này con gái sẽ chịu khó học nấu ăn để nấu cho mẹ nhiều món thật ngon.

– Thôi. Tôi không tin được cô đâu. Mà cô hầm cho ai? Có phải là đã có bạn trai rồi không? Là con cái nhà ai? Làm việc gì? Ngoại hình thế nào? Sao còn chưa dẫn về ra mắt?

Mặc dù đã ở Paris hơn 10 năm, nhưng tư tưởng của mẫu hậu cô vẫn còn đậm chất Á đông, bà luôn cho rằng, con gái 29 tuổi đã xếp vào dạng bom nổ chậm rồi. Quả thực chỉ muốn tống đi thật nhanh.

Haizzz. Chuồn là thượng sách.

****

Buổi tối, cô xách một giỏ đầy ắp canh gà tới bệnh viện thăm hắn. Đoán chừng hắn sẽ ngạc nhiên lắm đây. Dự kiến dùng món canh gà này để chuộc lỗi quả là cao kiến mà.

Gõ cửa phòng ba tiếng, đã thấy giọng hắn hậm hực truyền ra

– Có chuyện gì?

Cô không buồn trả lời, lập tức đẩy cửa bước vào. Hắn đang nằm trên giường xem TV, nhìn thấy cô cùng một giỏ đồ bước vào như vậy, khiến hắn vừa ngạc nhiên, vừa vui, nhưng vẻ mặt lại tỏ ra hờ hững, xem ra vẫn còn giận dỗi chuyện hôm qua đây mà.

(Hổ Bé: già rồi mà bày đặt khi dỗi, trẻ con quá anh ơiiii. Hahaa)

– Em đến đây làm gì?

– Thăm anh

– Không phải buổi sáng đã khám rồi sao?

– Buổi tối muốn khám nữa có sao không?

Ôi mẹ ơi!!! Câu này là ý gì đây. Đầu óc đen tối của hắn tự nhiên lại nghĩ ra một ý khác. Khiến máu trong thân lại chực muốn sôi trào.

Cô ngồi xuống sofa, mở canh gà, rót ra bát cho hắn, không buồn liếc hắn một cái, thong thả lên tiếng

– Lại đây ăn canh gà đi. Em chuẩn bị cho anh đấy

– Không ăn

– Không ăn vậy để em đổ đi.

Vừa dứt lời, cô định bê cả bát đồ vào thùng rác dưới chân.

Hắn cau mày, luống cuống lên tiếng

– Này, đừng phí phạm thế chứ. Cô có biết trên thế giới một ngày có bao nhiêu trẻ em chết vì suy dinh dưỡng không?

– Không quan tâm

– Bác sĩ kiểu gì vậy?

– Tóm lại anh có ăn không?

Hắn giả vờ suy nghĩ một lúc, sau đó không nói gì, lật chăn bước xuống giường. Chầm chậm đi đến sofa.

Cả đời hắn, chưa từng được ai hầm canh gà cho ăn, đây có lẽ là bát canh ngon nhất trong đời….

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.