Tư Mộ

Chương 10: Phần 10




Tư Mộ​

Phần 10

Khi hắn tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trong một căn phòng trắng tinh.

Ôi mẹ kiếp!!! Hạng người như hắn lẽ ra phải bị đày xuống 18 tầng địa ngục mới đúng. Sao lại được lên thiên đường thế này. Không đúng, nhất định là Nam Tào chấm nhầm sổ hắn rồi. Đang định dậy đi tìm Nam Tào để thắc mắc chuyện sinh tử thì cửa phòng bật mở, Hàn mặc một bộ âu phục thẳng thớm bước vào.

Hắn kinh ngạc, không phải chứ, chẳng lẽ Hàn quá đau buồn vì cái chết của hắn nên cũng tự sát theo sao??? Ôi mẹ ơi, suy cho cùng thì cần tình yêu làm cái chó gì chứ. Đến chết cũng chỉ có anh em đi theo bầu bạn mà thôi.

Nghĩ đến đây, hắn không kìm được, chỉ muốn lập tức chạy đến ôm lấy Hàn.

– Mẹ kiếp!!! Lúc chết cũng chỉ có anh em. Hàn, anh quả thật nghĩa khí, tự sát theo em.

Hàn ngây người nhìn hắn, có phải vụ tai nạn khiến đầu óc hắn có vấn đề không? Cái gì là chết? Cái gì là tự sát. Có khi sau khi ra viện phải tống hắn đến trại thương điên, tuyệt đối không thể để hắn chạy ra ngoài hại người.

– Não của chú có lẽ là đã bị tổn thương nghiêm trọng

Anh ta ra vẻ thở dài, lắc đầu bó tay

– Mặc dù một chân đã gãy nhưng có thể lành lại được, xương sườn cũng gãy mất 3 chiếc nhưng sẽ phục hồi thôi. Có điều….não thì….hơi khó. Nhưng chú yên tâm đi, anh tuyệt đối không để chú chịu thiệt, nhất định sẽ cho chú vào trại tâm thần tốt nhất.

Bấy giờ, hắn mới hiểu ra là mình đang còn sống, cái khung cảnh trắng muốt này khiến hắn nhất thời tưởng mình đang trên thiên đường. Cũng đúng, ở Việt Nam mặc dù vào viện ra viện nhiều lần, nhưng phòng bệnh không thể so sánh với ở đây, trắng không tì vết. Lại thêm có kẻ mặc áo vest đen khiến cho khung cảnh đả kích mắt người vô cùng

Hắn điên tiết hét lớn

– Tâm thần con bà nó.

Hàn thấy thái độ của hắn như vậy, đoán chừng não đã phục hồi, chỉ không ngờ phục hồi nhanh như vậy.

Hắn nhìn xuống thân, một chân băng bó trắng xoá như chân giò heo bó, khắp người nẹp ngang nẹp dọc. Cũng may là mặt không sao. Người hắn có gì đáng giá bằng khuôn mặt chứ.

Đang mông lung suy nghĩ thì một nữ y tá đẩy xe tiêm bước vào phòng, chăm chú nhìn hắn một lượt rồi lên tiếng

– Lát nữa sẽ có bác sĩ đến kiểm tra tổng quát tình hình sức khoẻ của anh. Tạm thời, hãy nằm yên một chỗ. Cử động sẽ làm vết thương lâu lành hơn

Y tá vừa dứt lời, một vị bác sĩ mặc áo blu trắng bước vào.

Hắn ra sức lắc lắc đầu mấy cái. Không phải chứ? Chẳng lẽ Hàn nói não hắn có vấn đề là thật. Sao nhìn nữ bác sĩ ấy lại ra Ngọc thế này.

Quay sang nhìn Hàn, anh ta cũng nhíu mày chăm chú nhìn người mặc áo blu trước mặt. Xem chừng hắn không bị điên, chỉ có điều người đứng trước mặt kia là người hắn không muốn gặp nhất trong lúc này mà thôi.

Ngọc đeo một cặp kính trắng trong veo, bóng dáng trong trang phục blu càng khiến cô thanh cao bội phần. Dường như cô cũng bất ngờ như hắn. Gặp gỡ rồi chia ly. Cứ luẩn quẩn biết bao năm. Ý trời thật là khó đoán mà. !!!!

***

Sau một hồi thất thần, Ngọc bước về phía hắn. Kiểm tra thân thể hắn một lượt.

Bàn tay của cô di chuyển đến đâu, người hắn run lên đến đó. Mẹ kiếp!!! Thà một dao đâm chết hắn đi, chứ cái cảm giác…..thèm đàn bà này, khiến hắn thấy khó chịu quá. Huống hồ, bản thân lại đang bị thương thế này, còn có thể làm gì chứ. Chỉ hận không thể lập tức lật cô đè xuống thân, thoả mãn thú tính đang sôi trào trong hắn.

Mặt hắn đỏ bừng bừng, Ngọc vẫn tỉnh bơ, còn luồn hẳn tay vào lồng ngực hắn, chỗ ba xương sườn bị gãy, sờ sờ nhấn nhấn một lúc, kiểm tra quá là kỹ lưỡng mà.

Hàn đứng bên cạnh, thấy cảnh tượng như vậy, không nhịn được cười. Đàn ông như Thiên, bình thường hờ hững lạnh lùng với đàn bà như vậy, hôm nay lại thảm hại dưới tay một người phụ nữ, khiến hắn thấy sảng khoái vô cùng. Nghĩ đến đây, hắn mở cửa rời khỏi phòng, còn liếc mắt ra hiệu cho cô y tá kia ra theo. Xem chừng, bản thân đã suy nghĩ rất chu toàn mà.

(Hổ bé: hahaa, tui đang tưởng tượng ra cảnh Thiên nằm dưới giường, mặt đỏ phừng phừng, trán toát hết mồ hôi, cố kiềm chế thằng nhỏ. Hahaaaaa)

Đúng lúc hắn tưởng như không thể kiềm chế được nữa, bàn tay Ngọc rời khỏi lồng ngực hắn, chầm chậm với tay lấy quyển bệnh án trên đầu giường, vừa chăm chú nhìn, vừa thong thả nói với hắn

– Chân của anh qua một tháng nữa là có thể hồi phục, xương sườn thì tạm thời không phải lo nữa. Có điều, nên tránh vận động, tốt nhất là nên nằm yên một chỗ.

Hắn dường như vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, cảm giác vừa hồi hộp, vừa bứt rứt cứ vướng vít lấy hắn, khiến hắn toát mồ hôi hột. Không được, không thể để cô thấy hắn mất phong độ như vậy, thật mất mặt, hắn hít sâu một hơi, đáy mắt rất nhanh ánh lên vẻ trêu chọc

– Vậy nếu tôi muốn đi tắm thì làm thế nào?

– Việc này, sẽ có y tá giúp anh

– Tôi không tin y tá, thân thể của tôi ra nông nỗi này, làm sao có thể giao cho y tá. Cô là bác sĩ chủ trị cho tôi, hay là việc này nên để cô làm đi.

Mặt Ngọc bỗng đỏ ửng, điệu bộ lúng ta lúng túng của cô khiến hắn thấy rất dễ chịu. Tự nhiên trong đầu hắn bỗng xuất hiện một ý nghĩ, mong một năm, à không, cứ một tháng bị tai nạn một lần, để vào đây gặp cô.

(Hổ Bé: chết vì gái là cái chết thoải mái. Anh rất xứng mặt đàn ông. Hahaa)

– Tôi….không thích hợp làm những việc này. Hơn nữa, tôi….rất bận.

– Chăm sóc cho bệnh nhân không phải là trách nhiệm của bác sĩ hay sao?

– Nhưng chúng ta….

– Chúng ta làm sao? Bác sĩ, không phải chứ, ở Pháp đâu có giống Việt Nam. Chúng ta lại cùng là người Việt, cũng nên giúp đỡ nhau, cô nói có phải không?

Khuôn mặt Ngọc đã đỏ lại càng thêm đỏ, nước da trắng muốt của cô ửng hồng khiến hắn chỉ biết nuốt một ngụm nước bọt khô khốc. Trời ơi, giết hắn điiiii

(Truyện được viết bởi Phạm Kiều Trang – Hổ Bé)

Điệu bộ bối rối của Ngọc đáng yêu vô cùng, cô không nói gì, lẳng lặng đặt tập bệnh án lên tab đầu giường rồi định lặng lẽ rời đi.

Hắn mông lung nhìn ra cánh cửa, thu lại ánh mắt trêu chọc khi nãy, buông một câu không đầu không cuối

– Tại sao từ giáo viên lại chuyển qua bác sĩ? Có phải ở Paris xin việc quá dễ dàng không?

Bước chân Ngọc sững lại, quay đầu nhìn hắn, dù trong lời nói của hắn vẫn có bảy phần bỡn cợt, nhưng với cô mà nói, suốt bao năm, đây là câu quan tâm đầu tiên cô được nghe từ chính miệng hắn. Nhất thời thất thần, mất vài giây mới có thể bình tĩnh trả lời

– Sau khi tốt nghiệp, em đến làm ở bệnh viện này. Sau đó có tham gia một Chương trình Bảo vệ sức khoẻ của trẻ em….

Hít sâu một hơi, cô chầm chậm nói tiếp

– Địa điểm của Chương trình là trường học của Bảo Bảo. Công tác trong vòng nửa tháng thì gặp anh.

– Ồ, thì ra là vậy

Hắn không nói thêm gì, cô cũng mở cửa rời đi.

Bóng dáng cô vừa khuất sau cánh cửa, hắn lập tức ôm đầu.

Thật là ngu quá mà. Sao lần nào đối diện cũng không nói năng được câu nào tử tế. Đến việc hỏi cô đã kết hôn chưa cũng không cách nào mở miệng được. Thật mất mặt quá đi

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.