Tư Mộ
Phần 1
Hắn cùng Hàn lớn lên trong trại trẻ mồ côi, trẻ con trong này hầu hết không biết cha mẹ chúng là ai. Duy nhất chỉ có hắn, có đầy đủ cả cha lẫn mẹ mà vẫn phải vào sống ở nơi này.
Đó là khi hắn 5 tuổi.
Cha hắn trước đây kinh doanh rất tốt, việc làm ăn phất nhanh như diều gặp gió. Chỉ khoảng hơn 10 năm đã nắm trong tay hàng chục căn hộ với một số dư tài khoản ngân hàng khá lớn.
29 năm trước, mẹ hắn hạ sinh hắn, con đầu lòng.
Đứa con trai đầu lòng được cha mẹ cưng như trứng mỏng, coi như ông trời, bởi vậy, cha hắn phấn khích đặt tên hắn là Thiên. Đoàn Cảnh Thiên.
Sau khi thôi nôi hắn tròn một tuổi, không hiểu sao việc kinh doanh của cha hắn cứ lụn bại dần, ba năm sau thì hoàn toàn trắng tay. Cha hắn chìm trong rượu và bài bạc rồi trở về nhà đánh đập mẹ con hắn.
– Là do mày. Do mày đẻ ra đứa con sao chổi. Tao phải đánh chết mẹ con nhà mày.
Roi quật vào da thịt đến đâu, tứa máu đến đó. Từng trận đòn roi cứ thế theo tuổi thơ của hắn. Đến khi tròn 5 tuổi, không thể chịu đựng được nữa. Cha mẹ hắn dứt khoát tống hắn vào trại trẻ mồ côi.
Hắn trở thành cô nhi từ đấy. Ở trong đó được một năm, tình cờ nghe được mấy vị bảo mẫu nói với nhau trong bếp
– Này, chị biết không. Đứa bé tên Thiên đấy đúng là sao chổi. Nghe nói từ khi vứt bỏ nó, cha nó lại làm ăn phát đạt hẳn lên, chỉ trong vòng một năm đã lấy lại được toàn bộ gia sản đã mất trước đây. Chị nói xem, cho thằng bé đó vào đây, chúng ta có bị đen đủi lây không?
Hắn núp sau cánh cửa, nước mắt lăn dài trên má. Với một đứa trẻ sáu tuổi, đó là vết thương tâm lý quá lớn, sâu đậm đến nỗi, cho đến khi hắn trưởng thành vẫn tự coi mình là kẻ không cha không mẹ, không gia đình!!!
Vì bị coi là sao chổi nên lũ trẻ trong đó thường bắt nạt hắn, hắn ốm còm nhom, không chống cự lại được, lần nào cũng bị ăn đòn đến tím bầm hết người.
Sau này, có một đứa trẻ tên Hàn chuyển đến. Hàn là đứa trẻ bị bỏ rơi ở cổng nhà chùa, được các sư thầy nuôi dưỡng, sau này không biết vì lý do gì mà lại bị gửi vào đây.
Mỗi lần hắn bị đánh, chỉ một mình Hàn đứng ra bảo vệ hắn, đỡ đòn cho hắn. Bởi vậy, những năm tháng sống trong trại trẻ mồ côi, hai đứa trẻ thường xuyên bị đánh luôn dựa vào nhau mà sống.
****
Năm hắn 7 tuổi, còn nhớ, là một buổi chiều vàng rực, lũ trẻ ở đây xôn xao chạy ra cửa đón một cô bé nào đó. Hắn và Hàn thường chẳng quan tâm đến những chuyện ấy. Chỉ có điều không ngờ, suốt 29 năm cuộc đời của hắn, cô bé ấy lại là người đầu tiên và duy nhất hắn yêu!!! Như một định mệnh.
Hôm ấy, hắn bị đánh đến sưng húp một mắt, Hàn bị phạt quét dọn cả khu nhà kho. Hắn ngồi một mình dưới gốc cây táo phía sau chờ Hàn. Quả thực, lúc ấy hắn cũng muốn giúp Hàn. Có điều, bảo mẫu đã ra lệnh bắt một mình Hàn phải quét, hắn không thể tiếp tục làm liên luỵ đến anh ấy.
Một bàn tay trắng nõn chìa đến trước mặt hắn, trên tay là hai chiếc kẹo mút.
Hắn ngước con mắt còn lại lên nhìn. Đứng trước hắn là một cô bé rất xinh xắn, làn da trắng như ngọc, đôi môi phớt hồng, trên đầu cài chiếc nơ rất xinh.
Hắn lại cúi mặt nhìn xuống, không lấy, cũng không mở lời.
Cô bé kiên nhẫn ngồi xuống bên hắn, nói rất nhiều chuyện.
– Tớ tên là Ngọc. Cậu tên gì?
Im lặng.
– Tớ mới chuyển đến đây, tớ năm tuổi. Chúng ta làm bạn nhé
Vẫn im lặng
– Tại sao cậu lại bị thương? Có phải bị ai bắt nạt không?
Cô bé đưa tay xoa xoa bên mắt tím bầm của hắn, hắn khó chịu hất tay ra, rồi quay đầu chạy một mạch, không hề nhìn lại.
****
Lũ con nít trong trại trẻ ấy rất thích cô bé đó, luôn nhường đồ ăn và chơi cùng cô ấy. Tuy nhiên, Ngọc lại rất chú ý đến hắn, cô bé thường xuyên bắt chuyện với hắn, dù lần nào hắn cũng không trả lời.
Một lần, hắn lẻn trèo lên cây táo, đang hái táo thì cành cây bất chợt gãy, hắn rơi xuống đất, trẹo tay!
Cô bé ấy lại xuất hiện, xoa xoa cái tay bị trẹo của hắn, ánh mắt rất chăm chú chân tình.
– Tại sao cậu lại ghét tớ?
– Mình làm bạn có được không?
Hắn cau mày, vẫn im lặng.
– Đau lắm phải không?
…..
– Thật ra, tớ cũng có cha mẹ đấy.
Hắn mở to mắt nhìn cô bé, chậm chạp buông ra từ chữ
– Tớ cũng có cha mẹ
– Vậy cha mẹ cậu ở đâu?
Hắn cụp mắt, không nói. Cô bé vẫn vui vẻ, ánh mắt sáng long lanh nói tiếp
– Cha mẹ tớ đang cách đây vài tháng đã lên thiên đường rồi, cậu nói xem, có phải trên đó rất tốt không? Chắc hẳn là rất tốt nên họ mới bỏ rơi tớ rồi.
Hắn giơ tay, bàn tay nhỏ bé gầy guộc, nắm lấy tay cô bé. Ánh mắt kiên định nhìn vào mắt Ngọc
– Được, làm bạn nhé…..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!