Tử Mệ

Chương 26




Mở to hai mắt, thế giới là màu xám, ta biết, thế giới trong mắt ta sẽ không khôi phục sắc màu.

“Điện hạ.” Bên tai vang lên thanh âm quen thuộc, đem hết thảy quay lại như xưa. Thị nhi theo ta từ năm bốn tuổi, ta từng có chút tưởng niệm người này, nhưng hiện tại, ta lại sợ nhìn thấy hắn.

Ta đứng dậy, nhìn chung quanh bốn phía, người hầu đều đã bị thay, hoàng cung này cũng đã đổi chủ.

“Điện hạ có gì phân phó không?” Hắn theo sát phía sau ta, kính cẩn hỏi.

Ta không đểý câu hỏi của hắn, đẩy cửa phòng, đi ra ngoài điện.

Trước mắt 1 mảnh trống trải, im lặng không có tiếng động.

“Ta mê man bao lâu?”

“Ba ngày.”

“Ba ngày……” Ta không tiếng động nở nụ cười,“Lại là ba ngày……”

Ba ngày, đủđể thay đổi hết thảy, ba ngày, đủđể làm một người biến mất trên đời.

Nhưng mà ta vẫn còn 1 con đường hy vọng.

Từ ngoài cung truyền tiếng tiếng người ồn ã, quân đội mênh mông cuồn cuộn khải hoàn trở về, ta ngây ngốc đứng yên tại chỗ, lẳng lặng nhìn, nhìn người đi đầu, nhìn hắn đi đến trước mặt ta, rốt cục, ta lại cảm thấy trái tim lại bị ném xuống đáy cốc thật sâu, vĩnh viễn không thể quay về.

“Trần Duệ……” Ta dùng thanh âm khàn khàn phun ra hai chữ này, người này, vĩnh viễn, vĩnh viễn luôn xảy ra chuyện bất ngờđến thế.

“Tử Phượng!” Hắn hăng hái nắm lấy vai ta,“Hôn quân kia đã chết, ngươi tự do rồi! Từ nay về sau, không ai có thể tách chúng ta ra nữa!”

Ta kinh ngạc nhìn hắn, trong đầu chỉ vang lên 1 thanh âm: Đây là mộng, đây là mộng!

“Không cần hoài nghi, ngươi không có nhìn lầm,” Hắn vui sướng cầm tay ta,“Là ta, Tử Phượng, ta không chết! Người ngươi giết chết chẳng qua là thế thân của ta, từ khi bị bắt vào ngục chúng ta đã tráo đổi.”

“Thế thân?” Ta thất thần lặp lại, bỗng nhiên lại cười ha hả,“Ha ha, Trần Duệ, ngươi luôn không thiếu tử sĩđâu. Thế thân…… Thế thân…… Hắn sao lại không biết đó là thế thân? Hắn cốý buông tha ngươi, Trần Duệ, là hắn thả ngươi……”

“Đừng nói những lời ngu ngốc, Tử Phượng, hắn sao có thể bỏ qua ta? Ngươi làm sao vậy?” Hắn cứng ngắc nói,“Lúc này ngươi phải rất cao hứng mới đúng, làm sao……”

“Vì cái gì?” Ta đột ngột chặn lời hắn,“Vì cái gì gạt ta? Ngươi rõ ràng…… Ngươi rõ ràng không phải thiếu niên kia!”

“Ta đã khi nào nói ta là thiếu niên ấy?” Hắn hỏi lại,“Lúc trước người viết thư cùng ngươi là ta, nhưng ta chưa từng nói ta là người đã gặp ngươi khi ấy.”

“Đúng vậy, ngươi cái gì cũng chưa từng nói, cái gì cũng chưa từng nói,” Ta vô lực cười,“Cho tới nay đều là ta ngộ nhận……”

“Cho dù là hắn thì sao?” Hắn không hề tỏ ra hờn giận,“Ngươi căn bản không hề yêu hắn!”

Ta mờ mịt nhìn xa xa, sớm đã nghe không rõ thanh âm của hắn.

“Hắn đã chết sao? Hắn thật sự…… hắn đã chết sao?” Vô thức lặp lại, ta đã hoàn toàn thất thần.

“Phải, hắn đã chết! Là ta tự tay giết chết!” Hắn lớn tiếng hướng ta tuyên cáo,“Là ta tự tay chém đầu hắn, giắt trên cửa thành, như thế nào? Ngươi không phải muốn tận mắt chứng kiến chứ?”

Hắn đã chết, đáp án này ta đã sớm đoán được, không hề kinh ngạc, chỉ là trong lòng vô duyên vô cớ khuyết đi 1 mảnh, không bao giờ có thể bùđắp nữa.

“Hoàng Thượng giá lâm!”

Tiếng kêu của hoạn quan làm ta theo bản năng quay đầu lại.

Hoàng Thượng đã không còn là người lúc trước, Hoàng Thượng giờ phút này là phụ thân ta, từ vị vua mất nước trở thành bá chủ 4 phương, từ 1 kẻ yếu đuối vô năng biến thành người không ai bì nổi.

Ta cho đến bây giờ mới hiểu, hắn đã sớm biết, hắn biết hắn sẽ yêu ta, bởi vì hắn sớm hiểu hết cả 2 người. Vìđể ta hận hắn, vìđể ta giấu giếm sơ hở, liền ngay cả chuyện Trần Duệđược cứu cũng gạt ta. Nguyên lai ta mới là người bị lường gạt, còn tưởng rằng chỉ có ta ở lừa gạt người khác, kết quả người bị lừa lại chính là ta.

“Phượng Nhi, hai năm nay ngươi chịu khổ rồi.” Ngồi trên xe ngựa, phụ hoàng nói với ta.

Ta lạnh nhạt liếc hắn một cái, không trả lời.

“Ngươi xem,” Hắn chỉ vào cái đầu huyết nhục mơ hồ treo trên cửa thành, tựa vào bên tai ta nói,“Là của kẻ thù ngươi.”

Ta nhìn theo hướng tay hắn chỉ, mặt không chút thay đổi, khuôn mặt kia miễn cưỡng còn có thể phân biệt ra tướng mạo, tầm mắt dừng lại ở nơi nào, lại nhìn thấy một đám người chen chúc xem cảnh này, không biết bọn họ trời sinh thích náo nhiệt, hay là thích nhìn cảnh máu chảy đầu rơi?

Xe ngựa thong dong đi xa, ta nhìn qua cửa sổ, trông thấy phồn hoa lầu các.

“Phụ hoàng,” Ta chỉ vào lầu cao cách đó không xa,“Kia là giáo phường đệ nhất Trường An ‘Túy nguyệt phường’, không biết phụ hoàng có từng nghe nói qua?”

Hắn nhíu mi một cái, trả lời:“Đã từng nghe.”

“Nơi đó có 1 danh khúc vô cùng nổi tiếng, tên là [ Mỹ nhân từ ],” Ta thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, tự nóvới mình,“Không biết bây giờ còn hát nữa hay không.”

“Tử Phượng, ngươi nếu thích, trẫm sẽđem các nàng triệu vào cung……”

“Không cần,” Ta khoát tay áo,“Tử Phượng tuyệt không thích.”

“Nga? Vì cái gì?”

“Bởi vì, mỹ nhân kia, mỹ nhân trong ca khúc đó, xấu xí vô cùng!”

Khi trở về cung đã là chạng vạng.

Ta mệt mỏi đi về hướng tẩm cung, lại nghe phía sau có tiếng ai than phiền.

Quay đầu lại, là những hạ nhân của Tử Viên ngày trước bị xiềng chân đuổi ra khỏi cung.

“Điện hạ.” Hình quan thi lễ với ta.

“Những người này,” Ta liếc mắt đảo qua những gương mặt khốn khổ,“Sẽ xử trí như thế nào?”

“Hồi bẩm điện hạ, sung quân biên cương.”

“Tiểu Tứđâu?” Ta bỗng nhiên nhớ tới hắn, nhưng không cách nào tìm thấy thân ảnh hắn trong đám người.

“Tiểu Tứ? A, ngài đang nói tới vị nội thịđã từng hầu hạ ngài sao?”

Ta gật đầu:“Ta nhớ rõ ta đã từng phân phó, phải đối xử tử tế với hắn.”

“Điện hạ phân phó tiểu nhân sao dám quên? Chỉ là……” Hắn do dự nói,“Chỉ là Tiểu Tứ công công không muốn nghe theo, hắn nói…… Hắn nói điện hạ không phải là người như vậy, nói mình chỉ trung thành với Tử Viên, nói điện hạ nhất định sẽ không bức mình nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, sau đó liền…… liền tự sát.”

Tự sát? Thật không tưởng tượng nổi, hắn lại là trung thần liệt sĩ.

Ta cười lạnh một tiếng, phất tay áo định rời đi.

“Điện hạ! Điện hạ!”

Trong đám người truyền đến âm thanh của 1 nữ hài tử, đứa trẻ giãy dụa trong tay thị vệ, không ngừng la lên.

“Buông nó ra.” Ta nói, sau đó đểđứa nhỏ chạy đến bên mình.

“Nó đã chết! Nóđã chết!” Thanh Trần nắm vạt áo ta, khóc lóc kể,“Hoạ mi…… Hoạ mi đã chết rồi!”

Cứ nghĩ rằng đứa nhỏ này cầu cứu ta, không ngờ nó vẫn quan tâm đến sống chết của 1 con chim. Dù sao nó cũng chỉ là trẻ con, đối với tình cảnh hiểm ác của mình có lẽ còn hồn nhiên không biết.

“Sớm muộn rồi cũng đều phải chết, làm sao phải khóc?”

Sự lạnh lùng của ta làm nó ngạc nhiên, không nói nên lời, chỉ biết trừng mắt kinh ngạc.

Phất tay đuổi đám người đi, ta xoay người nói với hạ nhân:“Tìm một gia đình tử tế nhận nuôi đứa nhỏ này, tận lực rời xa Trường An.”

“Vâng.”

“Thanh Trần,” Ta cúi người nói với nó,“Đừng trở lại nhà ngục này, nếu không, cho dù có một ngày cửa lớn mở rộng, ngươi cũng vĩnh viễn không thể ra ngoài.”

Bị kéo về phía cửa hoàng cung, Thanh Trần nhịn không được mà quay đầu nhìn ta.

Ta cũng vội vã về cung, không hềđưa mắt nhìn nó 1 chút nào.

“Thị nhi đã thật lâu chưa chải đầu cho điện hạ.”

Ta ngồi trước gương đồng, nhìn bóng mình trong đó, và cả hạ nhân đứng phía sau chải đầu cho ta.

Tay hắn khi chạm vào trâm ngọc bỗng ngừng một chút, rồi sau đó lại cúi đầu, làm như không có việc gì mà tiếp tục công việc.

Xem ra ngay cả hắn cũng biết, tất cả mọi người đều biết, trừ bỏ ta, tất cả mọi người đều biết Tử Ly chính là thiếu niên kia.

“Ngươi vì cái gì không hỏi?” Ta nói,“Chiếc trâm này đã mất từ nhiều năm về trước, sao ngươi không hỏi ta làm cách nào tìm được nó?”

Hạ nhân nhìn ta xuyên qua gương đồng, nhưng không đáp lại.

Cửa điện bịđẩy ra, phát ra tiếng ầm vang.

“Ngươi lui ra!” Trần Duệ khóa cửa, nói với hạ nhân bên cạnh.

Thị nhi buông lược ngọc trong tay, liếc nhìn hắn, rồi lại nhìn ta, cuối cùng rời khỏi tẩm cung.

“Ngọn gió nào mang ngươi tới đây vậy?” Ta nhìn hắn từ trong gương, khuôn mặt tươi cười trong suốt nói,“Trần đại tướng quân hiện tại làđại ân nhân, muốn tự mình ra ngoài chúc mừng đại nhân nhưng chưa chọn được lúc thích hợp.”

“Nhìn ngươi có vẻ mất hứng,” Hắn đi đến phía sau ta, đối diện với bóng ta trong gương đồng,“Vì cái gì mất hứng? Ngươi vì ai mà bất bình?”

“Sao? Ta thoạt nhìn giống như mất hứng sao?” Ta cười,“Ngươi lầm rồi, đại nhân, ta đang cao hứng, cao hứng vô cùng, cao hứng đến độ không biết làm sao.”

“Hừ!” Hắn nắm lấy vai ta cười lạnh,“Ngươi đúng là vẫn còn yêu hắn, yến Tử Phượng, ngươi yêu cả kẻ thù của mình sao.”

Kẻ thù? Kẻ thù thì sao? Đâu chỉ là hắn, khắp thiên hạ ai cũng là kẻ thù của ta Huống chi, chúng ta nguyên bản không hề có cừu hận.

“Ngươi đã quên? Hắn từng bức ngươi tự tay giết ta.”

“Ha ha,” Ta thất thanh bật cười,“Ngươi hiện tại không phải còn sống sao? Hơn nữa, lúc trước là ai giương mũi tên nhắm vào ta? Là ai thay ta cản mũi tên ấy?”

Sắc mặt hắn xanh mét, nhưng vẫn nói:“Tử Phượng, ngươi không biết, ta một khắc cũng không thể chịu đựng khi thấy ngươi ở bên cạnh hắn, nếu khi đó hắn không cứu ngươi, ta sẽ cùng với ngươi chịu chết, nhưng là vì hắn cứu ngươi, cho nên ta mới yên tâm để ngươi ở lại……”

“Ngươi lấy mạng của ta thử hắn?” Ta lạnh lùng nói,“Kết quả làm ngươi vừa lòng không? Ta rất ngạc nhiên, ngươi rốt cuộc quy thuận Nhạn Bắc từ bao giờ? Hay là, ngươi đã gạt ta ngay từđầu?”

“Tử Phượng,” Tay hắn rời khỏi vai ta,“Ta xác thực có chuyện giấu ngươi, nhưng ta làm như vậy toàn bộđều là vì ngươi, vì ngươi, ta có thể không tranh ngôi vị hoàng đế, để Nhạn Bắc trở thành bá chủ, vì ngươi, ta cam nguyện làm con dân của ngươi, vĩnh viễn trung thành với ngươi. Hết thảy những thứ này hắn có thể làm được sao?”

“Hắn cho ta diệt trừ sinh mệnh,” Ta nói,“Mà ngươi lại còn sống. Chỉđiểm này, ngươi đã không có tư cách mở miệng rồi.”

Hắn gắt gao siết chặt nắm tay, trầm mặc không nói.

“Hắn vì ta vứt bỏ giang sơn, cho ta quyền diệt trừ 1 mạng sống, vì ta mà dung túng người Nhạn Bắc trà trộn vào triều, vì ta màđem ngươi thả hổ về rừng. Chỉ như vậy thôi, đến tột cùng ai mới vì ta mà hy sinh nhiều hơn?”

“Ha ha, Yến Tử Phượng, lúc này ngươi lại ca ngợi hắn, vậy trước kia thì sao?”Ánh mắt hung ác của hắn xoáy vào ta, giọng nói tràn đầy châm biếm,“Ngươi chớ quên, hắn phải đi đến bước đường ngày hôm nay, tất cảđều do ngươi ban tặng!”

Đúng vậy, nguwoif không có tư cách nói chuyện này nhất là ta.

“Sao không nói lời nào? Hối hận sao? Đau lòng sao?” Hắn cúi đầu cười nhẹ bên tai ta,“Ngươi khi nào sẽ vì người khác màđau lòng?”

Ta đứng dậy, đi qua trước mặt hắn, ở trong mắt hắn, ta là kẻ lãnh huyết, một khi đã như vậy, cần gì phải yêu ta?

“Ta mệt mỏi rồi, có chuyện gì hãy để khi khác.”

Phía sau truyền đến âm thanh rút kiếm ra khỏi vỏ, lướt qua không khí trong nháy mắt, sợi tóc lập tức bị xén mất, cây trâm trên đầu rơi xuống, từng mảnh vụn dập nát vương vãi trên mặt đất.

Ta cúi xuống, nhặt mảnh nhỏ từng để trong lòng bàn tay, gắt gao nắm chặt, tận đến khi máu tươi tràn ra từ những kẽ ngón tay cũng không buông.

Hắn ở phía sau lạnh lùng nhìn ta, căm giận ly khai tẩm cung.

“Điện hạ,” Thị nhi lo lắng băng bó miệng vết thương cho ta, nhìn những mảnh nhỏ trên bàn,“Có lẽ…… vẫn còn có thể sửa được.”

“Ném nó đi.” Ta nói.

“Nhưng……”

“Ném,” Ta lặp lại,“Đã không thể sửa nữa rồi.”

Hắn do dự nhìn ta, thấp giọng nói:“Điện hạ, hắn…… hắn đối với ngươi có tốt không?”

Cái gì là tốt, cái gì là xấu, ta sớm không thể biết rõ ràng, bởi hết thảy đều là nói dối, thoạt nhìn là tốt, trên thực tế lại như thế nào? Không ai có thể hiểu được.

Biết mình đã hỏi câu không nên hỏi, hắn đánh lảng sang chuyện khác:“Đúng rồi, ta mang đàn đến cho điện hạ, điện hạ nên giữ nó, bởi vì…… đây là di vật nương nương lưu lại.”

Đêm hôm sau, ta ngồi ở ngoài hiên, mờ mịt khấu khởi cầm huyền.

Khúc [ tương tư ], khi mới chín tuổi ta đã có thể tấu khúc này.

Mẫu hậu đã dạy ta đàn, khi đó nàng chưa điên cuồng đến vậy, chỉ là mỗi lần nghe khúc này đều rơi lệ. Ta nghĩ nàng nhất định đang tưởng niệm người kia, mà người này lệnh cho nàng hận ta, làm nàng nổi điên.

Vết thương trên tay lại lần nữa bị dây đàn cắt đứt, máu lại chảy, nhưng không hềđau đớn, một lần lại một lần gảy đàn động đến vết thương, vô luận bao nhiêu lần, vô luận lướt qua dây đàn mạnh ra sao, vẫn không thể cảm thấy cái gì sâu sắc.

Người đang đi tới là tướng lĩnh đầu tiên của Nhạn Bắc, bất cứ lúc nào, vô luận làm sao, hắn đều làđộc nhất vô nhị.

Ta nhớ rõ, có một lần, cũng làở trong này, hắn đi qua trước điện. Ta ngoắc hắn vào, nhìn hắn đi đến bên cạnh, hắn luôn trầm tĩnh, mềm mỏng như vậy, tựa như khi ở trong rừng thanh trúc.

“Không cần như vậy,” Hắn nắm tay ta,“Tử Phượng, ta biết ngươi chẳng cần gì cả, giang sơn, quyền lực, hết thảy đối với ngươi không hề có giá trị, ngươi không nên ở lại nơi này nữa, không phải trước giờ ngươi luôn muốn rời đi sao? Đi thôi, Tử Phượng, ngươi đã làm hết những chuyện nên làm, hiện tại toàn bộ thiên hạđều là của Nhạn Bắc, ngươi không còn trói buộc nữa. Cùng ta rời đi, ta nói rồi sẽ mang ngươi đi, chúng ta cùng đến 1 vùng đất mới, một lần nữa lại bắt đầu, được không? Ta biết, đó cũng không phải cuộc sống mà ngươi mong muốn.”

“Ngươi sai lầm rồi, Trần Duệ,” Ta giãy ra khỏi bàn tay hắn,“Đây là cuộc sống ta mong đợi, ta muốn ởđây để hưởng thụ vinh hoa phú quý, hưởng thụ quyền lực tối cao, ngươi cần gì phải nghĩ ta thanh cao đến vậy?”

“Đừng lừa bản thân mình nữa,” Hắn thanh âm nhu hòa,“Quên tát cảđi, đừng tự làm mình thống khổ.”

Lời này ta đã từng nghe 1 người khác nói, nhưng hiện tại ta cũng hết rung động rồi.

“Ngươi xem,” Ta chỉ lên không trung nói,“Ngày đóánh trăng có giống đôi mắt của ta không?”

Hắn ngẩng đầu, buồn bã nói:“Ánh mắt ngươi sáng rọi hơn trăng.” (clgt???=.=”)

Ta cúi đầu, trong lòng dấy lên 1 nỗi mất mát.

“Đi Giang Nam đi,” Ta nói,“Được không?”

Hắn nhìn ta, trong mắt tràn đầy vui sướng:“Mặc kệ ra sao, chỉ cần ngươi muốn, ta lập tức mang ngươi đi.”

Ta bất động thanh sắc nhìn hắn, thật lâu không dời tầm mắt.

“Giang Nam……” Hắn rốt cục tỉnh ngộ, khẽ lặp lại trong miệng, rồi sau đó xoay người phân phó người hầu,“Lập tức chuẩn bị xe.”

Cũng hệt như lần đó, trên cùng 1 tuyến đường.

“Xem này,” Ta xốc màn xe, chỉ ra phía ngoài,“Ngươi có biết đây làđâu không? Biết nơi này nổi danh nhất là gì không? Có biết nơi cách Giang Nam còn bao xa không?……”

Những lời hắn nói khi xưa, từng câu từng chữ ta đều nhớ rõ, đó là lần đầu tiên hắn nói với ta nhiều như vậy, cũng là lần đầu tiên ta thấy hắn vô cùng cao hứng. Hiện tại ta đem từng câu từng chữ nghe được khi đó nói cho 1 người khác.

“Tử Phượng,” Hắn bỗng nhiên chặn lời ta,“Đến Giang Nam khiến ngươi cao hứng như vậy sao?”

“Cao hứng, ta đương nhiên cao hứng, chưa từng cao hứng như thế bao giờ!” Ta cười to.

Hắn trầm mặc, nhìn ra phía ngoài xe, dọc đường không nói thêm câu nào nữa.

Cảnh vật Giang Nam chưa hề thay đổi, chỉ là mấy ngày liền mưa dầm không khỏi làm cho người ta mất hứng.

Ta xòe ô, một mình đứng ở bên hồ, nhìn Đoạn kiều xa xa, cứ như vậy trôi qua vài ngày.

Hắn đứng sau ta, cái gì cũng không nói, chỉ lẳng lặng nhìn về phía trước.

“Vì cái gì tuyết còn chưa rơi?” Ta hỏi, không quay đầu lại,“Tháng mười năm trước tuyết đã bắt đầu rơi, vì cái gì năm nay đến bây giờ vẫn chưa thấy?”

“Muốn nhìn cảnh tuyết rơi, quay về phương bắc không phải rất tốt sao?” Hắn khó hiểu hỏi.

“Ngươi đã nhìn thấy cảnh Đoạn kiều tàn tuyết chưa?” Ta nói,“Ta đã thấy một lần vào năm trước.”

Hắn không thèm nhắc lại, tiếp tục trầm mặc ở bên.

“Ta cứ nghĩ…… sẽ lại được nhìn thấy một lần.”

Mỗi sáng sớm khi mở mắt, câu hỏi đầu tiên là:

“Tuyết rơi sao?”

“Không có.” Hắn trả lời.

Ta đứng dậy, nhìn mưa phùn ngoài cửa sổ:“Xem ra năm nay tuyết sẽ không rơi.”

Giang Nam mùa đông, ban đêm càng thêm âm lãnh, ta ngồi trong phòng, nhìn lò than sưởi ấm đến xuất thần.

“Ngươi nhất định cũng từng nghe chuyện xưa đó?” Ta bỗng nhiên nói,“Tử mệ, là thứ mê hoặc lòng người, nam tử cũng nói, là vì nàng khởi vũ phiêu phiêu tay áo, hắn mới có thể yêu nàng. Nhưng cho đến lúc nàng mất đi, hắn cũng vẫn yêu nàng như cũ. Cho nên hắn lựa chọn trở nên giống nàng, có phải hay không chỉ cần cùng mất đi một thứ, hai người sẽ không còn khoảng cách? Vì cái gì mọi người đều ích kỷ như vậy? Vĩnh viễn chỉ nghĩđến cảm nhận của bản thân? Trần Duệ, ngươi thích ta vì cái gì? Ngươi từ khi nào thích ta?”

Hắn quay sang nhìn ta, không trả lời được.

“Ngươi đã nói, lần đầu nhìn vào mắt ta đã biết là yêu ta, nhưng,” Ta nói,“Khi đó ta mới chỉ có mười tuổi. Ta khi mười tuổi cùng với ta hiện tại hoàn toàn bất đồng, ngươi sao lại biết người ngươi yêu là ta khi đó hay là ta ở hiện tại?”

Hắn im lặng, không nói gì mà chống đỡ.

“Ngươi đối với hắn cũng là như thế? Ngươi nói ta sẽ yêu thiếu niên trong kíức, sẽ không yêu thương hắn. Đúng vậy, ngươi nói tuyệt không sai. Ta năm mười tuổi đã không còn tồn tại, ta của hiện tại đến cả chính ta còn chán ghét. Ta đã vứt bỏ con người ngày xưa của mình, rốt cuộc tìm về không nổi, cho nên hắn cũng lựa chọn vứt bỏ chính bản thân mình. Các ngươi không phải đã từng cá cược sao? Hắn làm như lời đánh cuộc, không nói với ta những chuyện đã qua, mà ngươi lại nói cho ta, nếu cả ngươi và hắn đều nói mọi chuyện cho ta, hiện tại sao có thể có kết cục này?”

Hắn nhắm mắt lại, ngửa đầu tựa lưng vào ghế ngồi, vẻ mặt mỏi mệt.

“Vì cái gì?” Ta hoảng hốt gối đầu lên chiếc gối mềm, tầm mắt bắt đầu mơ hồ,“Các ngươi là vì tò mò hay vì yêu ta? Vì cái gì lại yêu 1 người như ta?……”

Bóng đêm buông xuống, ta thấy hắn đứng dậy đi đến bên cạnh ta, khẽ nói:“Yêu không cần lý do, chỉ có hận mới cần.”

Ta không có trả lời, chỉ từ từ nhắm hai mắt, ở khóe miệng hiện lên 1 ý cười thản nhiên.

Ngày hôm sau, thời tiết vẫn như cũ, gió vẫn thổi, nhưng không trở lớn, cũng vĩnh viễn sẽ không dừng lại.

“Đi thôi,” Ta nói,“Năm nay nơi này tuyết sẽ không rơi.”

“Đi đâu?” Hắn hỏi.

“Về Nhạn Bắc.”

Từ Giang Nam đến Nhạn Bắc, đường xa hơn tưởng tượng rất nhiều, cảnh trí thay đổi, hình như buồn tẻ vô vị hơn trước.

“Không cần chuẩn bị rườm rà! Thay ngựa! Đổi xe! Tóm lại không được dừng lại!” Ta mệt mỏi không chịu được mà hô to,“Ta muốn lập tức trở về! Lập tức trở lại Nhạn Bắc!”

Hắn không biết ta vì sao nôn nóng như thế, nhưng cũng không hỏi.

Xe ngựa cứđi, ta không giấu nổi lo lắng, liên tiếp nhìn ra phía ngoài.

Vài ngày sau, xe ngựa dừng lại.

“Tử Phượng,” Hắn cúi đầu đánh thức ta,“Đến rồi.”

Ta mở mắt ra, đứng dậy nhìn ra cửa sổ xe.

Phố phường hoa lệ, không khí Nhạn Bắc quốc không hiểu sao quá hỗn độn.

“Không phải nơi này! Không phải nơi này!” Ta la lớn.

“Tử Phượng,” Hắn nghi hoặc nhìn ta,“Ngươi rốt cuộc muốn đến nơi nào?”

“Nơi ấy, nơi ấy……” Ta cố gắng nhớ lại,“Ở…… Ở ngoại thành, đúng, nhanh đi ra ngoại thành!”

Xe ngựa quay đầu, dọc theo hướng thiếu niên khi ấy đã cưỡi ngựa dạo qua, một đường thẳng tắp.

Là nơi này, ta nhớ rõ là nơi này mà, chính làởđây, hắn đã nói muốn dẫn ta đi.

“Hồđâu? Hồđâu?!” Ta nhảy xuống xe, nhìn vềđạ phương trong trí nhớ,“Ta nhớ rõ có một cái hồ, chính làởđây! Chắc chắn không nhớ lầm! Vì cái gì không có? Vì cái gì lại không thấy?”

“Điện hạ,” Hạ nhân vội vàng đuổi theo,“Nơi này trước kia xác thực có một cái hồ, nhưng vài năm trước đã cạn khô.”

Ta dừng bước, nhìn lòng hồ khô cạn, thất thanh mà cười:“Đã không còn, cái gì cũng đều không còn nữa, ngay cả hồ nước cũng đã cạn khô, cái gì cũng đều tiêu thất, cái gì cũng không hề lưu lại……”

Hắn vẫn như cũđợi ta, đứng trong đêm tối bên hồ.

Ánh trăng chiếu vào mặt đất khô cằn, sẽ không còn bóng hình phản chiếu nữa.

Về tới hoàng cung Nhạn Bắc, nơi ta đã sống hai mươi năm, nhưng nóđã không còn địa vị của ngày xưa, chỉ còn là một nơi nghỉ chân nho nhỏ, hoàng cung chân chính vĩnh viễn làở Trường An.

Cung đình không ánh đèn tràn ngập hắc ám, ở một nơi xa xa nào đó là 1 tia sáng mỏng manh.

Đây là trong cung, là nơi xưa kia hoàng hậu ở, mẫu hậu ta cũng từng ở tại nơi này.

Cũng là ở trong này, ta tự tay giết chết nàng.

Rất nhiều năm từ khi đó, ta không dám đặt chân tới nơi này, bởi vì không thể chấp nhận chuyện bản thân giết chết nàng, bởi vì ta luôn yêu nàng, yêu mẫu thân của ta, trên đời này liệu có ai không yêu thương mẫu thân của mình, nhưng vận mệnh của ta là phá hủy nàng, đồng thời cũng để nàng hủy diệt ta.

Hắn canh giữ bên cạnh ta, không nói nhiều, chỉ lẳng lặng sắm vai người bảo hộ.

Ta có từng yêu hắn chút nào không?

Có, nhưng đều bởi ta hiểu lầm hắn là một người khác.

“Về việc bình ổn thế lực phản loạn sau này, ta đã dự tính,”Đứng trong cung điện mờ nhạt, ta đối hắn nói,“Hắn hận ta như vậy, bởi vì ta lựa chọn ngươi, hắn hận ta, hận đến nỗi muốn đem ta hủy diệt. Khi đó ta không rõ, tại sao hắn lại hận sâu đến thế, có lẽ bản tính hắn là vậy, có lẽ hắn thực ra rất muốn giữ lấy…… Ta thật sự, một chút cũng không rõ…… Đợi cho hết thảy đều kết thúc, ta mới biết được đáp án. Ngươi biết không, Trần Duệ? Hắn từng để người khác lăng nhục ta.”

Ta nhìn đôi mắt hắn, đôi mắt khó có thể che giấu kinh ngạc cùng day dứt.

“Cho nên ta hận hắn,” Ta nói,“Hiện tại hắn đã chết, ta thật cao hứng, thật sự, rất cao hứng.”

“Là vì ta……” Hắn ôm lấy ta, áy náy lặp đi lặp lại.

“Vì cái gì…… muốn giết hắn? Vì cái gì……”

Ta dựa vào lòng hắn, đem thủy chủ (dao ngắn) giấu trong ống tay đâm vào bụng hắn.

“Trên dao có độc,” Ta nói,“Trần Duệ, ngươi sẽ không sống qua nổi đêm nay.”

Hắn chậm rãi ngã xuống, không có chút giãy dụa.

“Thực xin lỗi, ta không thể yêu ngươi.”

Ta nhìn người trong lòng dần mất đi tri giác, rồi sau đó, tất cả lại lạnh như băng.

Vẫn là bóng đêm mông mông không cóđiểm dừng, ta rời đi, đem giải dược đặt ở trên bàn. Có thể sẽ có người tới cứu hắn, cũng có thể không có, có lẽ hắn sẽ chết, lại có lẽ sẽ không. Ta không thể nắm trong tay sinh tử của người khác, cho nên cứđể vận mệnh quyết định đi.

Xe ngựa trong đêm tối lướt nhanh, ta hướng ra phía ngoài nhìn xung quanh, lại nhìn không thấy một tia phong cảnh.

Thành Trường An ban đêm luôn yên tĩnh, vô thanh vô tức, hệt như trong quá khứ, không hề thay đổi.

Trong tay là rượu ngon Tây Vực tiến cống, ta đem nó hiến cho phụ hoàng của ta, chủ nhân vương quốc này.

“Hoàng nhi thật là có tâm,” Hắn cười nói,“Rượu ngon như vậy, đương nhiên phải dùng chén đựng thật tốt rồi.”

“Đến đây,” Hắn quay đầu phân phó hạ nhân,“Đem Tử Ngọc của trẫm đến.” (trong trường hợp này là bộ chén bằng ngọc tím)

Đặt chén xuống bàn, hắn đem ta kéo đến trước điện, chỉ vào màn chiếu cùng mấy con rối bóng:“Không thể ngờ trong cung cũng có thứ này, trẫm nhớ rõ ngươi rất thích xem bìảnh kịch, cho nên đã mời gánh hát đến diễn cho ngươi xem. Bất quá, trẫm vẫn là thích nhất tay nghề của ngươi, Phượng Nhi, ngươi diễn bìảnh kịch hay hơn bất kì ai.”

Ta nở nụ cười, đối hắn nói:“Phụ hoàng nếu thích, Tử Phượng liền bêu xấu, tự mình vì ngài diễn một đoạn, được không?”

“Ta còn mong gì hơn nữa.”

“Hoàng Thượng, điện hạ.” hạ nhân một lần nữa mang rượu lên, chất lỏng màu tím hồng hòa trong chén ngọc tím biến thành 1 sắc màu nồng đậm, nhìn không thấy đáy.

Hắn tiếp nhận chén rượu, nói:“Vì vương triều Nhạn Bắc thiên thu muôn đời, thái bình thịnh thế!”

Ta cũng nâng chén, uống một hơi cạn sạch.

Đại điện rộng mở từng là nơi ca múa tưng bừng, giờ này khắc này lại có vẻ lạnh lẽo.

Ta đi đến sau màn che, hai tay đùa nghịch những con rối bóng, nhất thời không biết nên diễn cái gì.

Lần đầu tiên nhìn thấy những thứ này, làở Bắc Cung trong triều đình nọ, công chúa diễn một màn “Xuất giá”, nay đã nhớ không rõ lời kịch.

Lần thứ hai làở Tử Mệ Trai, ta tự mình trình diễn đoạn “Giải đoán sâm”, hắn đứng ngay trước mặt mà nhìn, bất động thanh sắc, khi đó hắn đã từng ám chỉ, lại bị ta bỏ qua.

Cuối cùng là lần nghỉ hèở sơn trang, đào kép dâng lên một màn “Lâm biệt”, ta cùng với hắn ngồi ởđó, hắn hỏi, nếu ta là phụ nhân kia, liệu sẽ chờ phu quân mình chứ?

Đã chết rồi, cần gì phải tương tư? Ngàn vạn thống khổ cùng bi ai, tất cả sao phải như thế này.

“Sinh đương phục lai quy, tửđương trường tương tư. Tương tư bất cập xử, hà nhược tương vong khước? Hoàng hoàng tư bất đắc, thê thê chung bất vong. Tương tư vô thì tẫn, bất như tương truy tùy…”

(Sống luôn nhớ về nhau, chết bởi tương tưđằng đẵng. Tương tư còn không hết, sao có thể lãng quên? Hoảng sợ nhận ra chẳng thể nào quên được. Tương tư mỏi mòn, không bằng cùng đi theo…)

Máu đen phun trên màn che trắng toát, ta ngã vào màn che, những chiếc bóng hỗn độn phân tán mất.

Hắn từ trên điện đi về phía ta, cúi đầu nhìn xuống, trên mặt mang theo nét cười nhạo lạnh lùng:“Thứ trẫm vừa rồi uống bất quá là rượu bình thường, mà thứ ngươi uống mới chính là rượu ngon ngươi mang đến dâng ta. Tử Phượng, ngươi quả nhiên muốn hại ta.”

Hắn đa nghi, hắn gian trá, ta sớm đãđoán được, trong thời điểm ấy rượu độc đã bịđổi.

“Con ta cần gì phải sốt ruột như thế? Sau khi ta chết đi, ngôi vị hoàng đế này còn không phải của ngươi sao?”

Nọc độc trong cơ thể làm ta thống khổ không chịu nổi, ta ngẩng đầu, mỉm cười với hắn:“Ai biết được phụ hoàng chừng nào sẽ chết?”

“Tử Phượng, ngươi quả nhiên đến chết vẫn độc ác như thế.” Hắn nhìn ta, trong mắt tràn đầy hèn mọn.

Ta cười:“Còn không phải phụ hoàng đã dạy con như thế sao?”

“Đừng gọi ta là phụ hoàng,” Hắn nói,“Ngươi bất quá là nghiệt chủng của tiện nhân kia cùng huynh trưởng của ả tư thông, ta sao có thể nhận một tiếng ‘Phụ hoàng’ của ngươi?”

“Nga? Còn có những chuyện ly kỳ vậy sao? Tử Phượng lần đầu nghe nói đến.” Ta miễn cưỡng cười nói,“Xem ra, lúc trước nói ngươi đáng thương, quả nhiên không có chút sai lầm.”

“Vì cái gì, Tử Phượng? Ngươi không phải là người lỗ mãng, là vì hận ta sao? Bởi vì ta hại chết hắn?”

Ý thức ta trở nên mơ hồ, có chút hoảng hốt, nhưng lại cảm thấy hắn giống như còn sống:“Hắn ở nơi nào? Hài nhi rất muốn gặp hắn, phụ hoàng, nói cho hài nhi biết, hắn ở nơi nào?”

“Ngươi rất nhanh có thể nhìn thấy hắn,” Hắn lạnh lùng nói,“Tại địa ngục.”

Phải rồi, hắn cũng từng nói sẽ theo ta xuống địa ngục.

“Phụ hoàng,” Ta hướng hắn vươn tay, ánh mắt đau thương,“Tử Phượng luyến tiếc người, hài nhi sợ sẽ không còn được gặp lại người.”

Hắn nửa tin nửa ngờ nhìn ta, trên mặt đã có một tia biến sắc.

“Phụ hoàng, hài nhi biết, người đối với hài nhi tốt như vậy, là vì người vẫn luôn yêu quý hài nhi. Kỳ thật ta, hài nhi đối với người……” Ta gian nan bắt lấy ống tay áo hắn, cầu xin hắn.

Lúc này đây, hắn rốt cục cúi xuống, nghiêng tai bên môi ta lắng nghe.

Ta lao về phía trước ôm hắn, thấp giọng ghé vào lỗ tai hắn nói:“Ta đối với ngươi…… Chỉ có hận.”

Độc châm chui vào cổ hắn thật sâu, ta buông tay, chỉ còn lưu lại dấu vết của cây châm nhỏ xíu.

Hắn một tay đẩy ta ra, nổi điên thối lui về phía sau, hai tay ôm gáy, lại không thể phát ra một chút thanh âm.

“Hoàng Thượng! Hoàng Thượng!” hạ nhân bên cạnh hoảng loạn thét to, đại điện lâm vào một mảnh hỗn loạn.

Máu từ khóe miệng chảy xuống tay, đen đặc, không sạch sẽ, có lẽ linh hồn của ta cũng mang sắc màu này.

Ta chống đỡ thân thểđứng lên, khó khăn bước ra khỏi cung điện, dọc theo hành lang sâu hun hút tiến về phía trước, đi đến nơi đã từng gặp nhau ngày ấy.

Ở trong hoàng cung của thành Trường An, có một chỗ tên là“Tử Mệ trai”.

Ta đẩy cửa ra, nhưng không nhìn thấy người từng đứng đó, ở nơi này, hắn nói cho ta biết một câu chuyện xa xưa.

Ánh sáng nơi hoàng cung luôn u ám như vậy, ta vứt bỏ chụp đèn, đem lửa trong đó ném vào cột nhà.

Ngọn lửa bốc cao, cắn nuốt toàn bộ cung điện, nóng rực, đem ta gắt gao vây lấy. Biển lửa kia, với tên của ngươi có cùng độấm.

Ngươi còn nhớ không? Ngươi từng cùng hắn đánh đố, mặc dù không nói ra thân phận thiếu niên, ta cũng sẽ yêu thương ngươi.

Ngươi nói ngươi thua, ngươi nói ta chỉ có hận ngươi, ngươi nói người ta yêu khi ấy là thiếu niên nọ chứ không phải là ngươi, ngươi nói ta dù lựa chọn hắn nhưng cũng chưa bao giờđối với ngươi cự tuyệt.

Nhưng hiện tại, ta muốn nói cho ngươi biết,

Ván cược ấy, ngươi không hề thua.

Người ta yêu là ai?

Ta chưa bao giờ nói cho người khác.

Không phải thiếu niên trong kýức, cũng không phải vịđại tướng quân kia, mà là kẻđã chiếm đoạt ta, thống hận ta nhưng lại yêu ta say đắm, dung túng cái kiêu ngạo vương giả của ta.

Mãi cho đến khi chết đi, ngươi cũng chưa bao giờ cảm thấy ta đã từng yêu ngươi, đó là bởi vì ngươi không muốn tin tưởng, còn ta, ta yêu nhưng không hay biết.

Một mảnh trời xanh phá tan sương khói, hồ nước đầu hạ tràn đầy quang ảnh. Từ sau ngọn núi phía xa xa, ta trông thấy một áng mây bảy sắc ở trong không trung tự tại phiêu diêu.

Ngày nào đó, hồ nước thực xanh, trong suốt, trong suốt, hệt nhưánh mắt của ngươi.

Thiếu niên vươn tay, nói với ta:

Theo ta đi.

Ta gật đầu, đưa tay đặt trong lòng bàn tay hắn.

Thỉnh dẫn ta đi,

Lúc này đây, sẽ không quay đầu lại.

—–Hoàn—–


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.