Thời điểm tách ra, gò má cô đã sớm phiếm hồng, dưới ống kính máy ảnh lại như một đóa hoa sơn trà đang từ từ nở rộ, màu sắc cùng góc độ đều hết sức rõ nét. Lông mi của cô hơi rung động, trên mặt còn phải cố gắng khắc chế biểu lộ tâm tình: “Cái này, nụ hôn tạm biệt này có chút......”
Hắn một lần nữa ôm lấy cô: “Không phải.”
“Vậy?”
“Không nghĩ được nhiều thế, chính là trong lòng muốn như vậy.”
Cô suy nghĩ một chút, hướng hắn nở một nụ cười tỏ vẻ không hiểu, sau đó đi về phía hai vợ chồng già xem ảnh.
?
Lại lên xe đi tiếp, cô im lặng tựa đầu vào cửa xe, thi thoảng ngẫu nhiên sẽ nói vài câu, chỉ là chủ yếu đều là khen cảnh đẹp ven đường. Trước đây mỗi khi căng thẳng cô sẽ có một động tác rất dễ bị nhận ra đó là đặc biệt nói rất nhiều, nhưng hiện tại cô đã học được cách ngụy trang, rất nhiều khi hắn phải mất một chút thời gian mới có thể nhìn ra tâm tình thật sự của cô, nhưng có lúc bỏ ra thời gian cũng nhìn không thấu.
Cô thật ra là một người rất thông minh, một khi chú ý vào việc học một điều gì đó, sẽ có thể học được đến gốc rễ của sự việc, lại có thể vận dụng vào đến thuần thục, ví như lúc này đây cô đang treo lên cái ngụy trang cực kỳ hứng thú với cảnh vật. Hắn có chút hối hận trước kia đã vạch trần ra trước mặt cô những động tác vô thức kia, nếu không thì lúc này muốn tìm hiểu suy nghĩ của cô đã không khó như vậy. Nhưng chung quy cô vẫn chưa thể ngụy trang đến bậc thượng thừa được, khi ánh mắt hắn rơi xuống trên người cô, tình cờ mắt đối mắt với ánh mắt của cô vẫn có thể nhìn ra trong đó thất thần cùng nghi hoặc.
Có lẽ là bản thân cô ấy cũng không có nhận ra đi.
Những loài động vật trong khu bảo tồn đối với con người sớm đã quen thuộc, phông nền xanh lam, ở giữa bố trí một vũng nước đọng, trên lớp đất xốp mềm, chim khổng tước thậm chí còn chẳng thèm để ý đến sự xuất hiện của họ đi tới đi lui, vài con khỉ đuôi dài vắt vẻo trên cây tùng cao to, phía xa xa có thể thấy linh dương từng con chạy băng băng.
Nhưng hắn biết cảnh này không thể chân chính khiến cho cô hưng phấn. Cô là nhiếp ảnh gia hải dương, nhưng cũng yêu thích chụp động vật trên cạn, năm nào cũng đều theo đoàn thám hiểm trang bị đầy đủ thiết bị an toàn đi vào những rừng cây rậm rạp chụp ảnh.
Lúc gần tới rừng mưa, gió nóng táp lên mặt đã dính chút hơi ẩm.
Xe tiến sâu vào cánh rừng, hắn lôi ra giá và máy chụp ảnh phía sau ghế đưa cho cô: “Biết đâu sẽ gặp được thứ gì đó em chưa thấy bao giờ muốn chụp lại, khi nào muốn dừng xe thì kêu tôi một tiếng.”
Rốt cuộc lúc này biểu tình trên mặt cô cũng thay đổi, đã sớm hoàn toàn quên mất lần hẹn hò biệt ly này không khí có bao nhiêu kỳ quái, cao hứng khiến cả khuôn mặt sáng lạng, chợt ra chiều lo lắng nói, nhưng trong thanh âm lại không nghe ra nửa điểm hoảng sợ gì: “Bên trong này có gì?” Sau đó lại tự mình đoán lung tung: “Gấu? Tê giác? Rắn độc? Kỳ đà? Cá sấu? Chà chà, nói không chừng còn có lính đánh thuê hay người buôn ma túy gì đó!” Ngừng một chút, lại ngó nghiêng xung quanh: “Cứ đi vào không chuẩn bị cái gì sao? Nước với thức ăn nè? Chúng ta còn không có người địa phương dẫn đường, cũng không có lái xe việt dã lão luyện a.”
Hắn chỉ chỉ tay về phía sau: “Nước và thuốc ở đó, chúng ta chỉ đi vào một chút rồi sẽ ra luôn, không cần hạ trại qua đêm, nên cũng không cần mang theo đồ ăn. Trong hộp còn có giày đi bộ, trước khi xuống xe nhớ thay vào.” Hắn liếc nhìn cô một cái: “Có điều tốt nhất là không nên xuống xe, cũng không nên thò người ra ngoài cửa xe. Xung quanh đây có khá nhiều voi lớn và tê giác, không có lính đánh thuê, cũng không có kẻ buôn ma túy, cách khoảng 100km có một trạm sinh thái.”
Cô ngẫm nghĩ đối với sắp xếp cho lần hẹn hò này hết sức hài lòng, ánh mắt ngập tràn thán phục, nhưng vẫn kiên trì làm khó hắn: “Người địa phương dẫn đường thì sao a?”
Hắn thuần thục khởi động chiếc xe việt dã: “Không cần người dẫn đường, còn người lái xe lão luyện trong địa hình rừng rậm,” hắn hỏi cô: “Nhiếp tiểu thư thấy tôi có đáp ứng được không?”
Cô kinh ngạc: “Nhiếp tiên sinh, ngài nên làm tròn vai trò của một thân sĩ, uống trà, chơi cờ, đọc sách, nghiên cứu mới phải, dù là loại hình giao thông gì, đều nên ngồi chỗ an toàn nhất, tôn quý nhất chính ở hàng ghế sau này nè!”
Xe đi đến một đoạn đường gập ghềnh, thi thoảng còn có cây đổ xuống chắn ngang, vừa trơn vừa hẹp, bên cạnh còn có một rãnh nước nhỏ sâu, loại chướng ngại vật cao cấp như vậy giống như là đặc biệt bố trí cho những chuyến đi thám hiểm vào nơi này, hắn một bên cẩn thận điều khiển xe tránh đi, một bên hỏi cô: “Tôi trong mắt em vô vị đến như vậy sao?”
Cô nhịn lại cảm giác muốn nhảy khỏi xe, ngừng thở nhìn đường, chỉ lo quấy nhiễu đến hắn, lời nói nhẹ đến mức không khí cũng dường như không bị bị làm cho lưu chuyển: “Đầy đủ đầy đủ, anh, anh cẩn thận nhìn đường a!”
Từ đoạn đường đó thoát ra, cô thở hắt ra một hơi, trong lòng vẫn còn sợ hãi vỗ vỗ ngực mình: “Kỹ thuật rất tốt, nhưng nếu sơ suất một chút liền rơi xuống chẳng chơi ấy.”
Hắn động viên cô: “Nếu thật sự nguy hiểm thì tôi đã không mang theo em đến, con đường này tôi lái đã rất nhiều lần.”
Cô càng ngày càng kinh ngạc.
Thời điểm cô kinh ngạc lông mày sẽ nhấc lên, tâm tình đều để lộ trong đôi mắt, như đôi mắt của trẻ nhỏ vậy. Nếu như lúc nào cô cũng có thể thẳng thắn mà biểu lộ như vậy thì thật tốt, một tay tự do của hắn xoa xoa đầu cô, khóe miệng gợi lên ý cười: “Trên đời này chẳng có người đàn ông nào không thích xe, thích mạo hiểm và tốc độ cả.”
Lộ trình lần này không quá dài, có điều cũng mất hơn hai giờ lái xe, nhưng bọn họ quả thật hôm nay vận khí không tệ, dọc đường gặp được rất nhiều động vật. Thị lực của cô siêu tốt, còn phát hiện ra một còn thằn lằn nhỏ xinh bò trên khối đá cách đó khá xa, màu sắc rất đặc biệt, rất có khả năng là một chủng loại mới chưa được phân loại.
Dọc đường đi tiếng máy chụp ảnh vang lên liên tục, có thể thấy cô rất cao hứng.