Tứ Mạc Hí

Quyển 2 - Chương 21




Tâm tư bỗng nhiên bị tiếng cười cắt giữa chừng.

Nước biển dâng lên, nước biển màu xanh biếc nhạt như là có sinh mạng, như dây cỏ leo quấn lấy, mục tiêu là bãi cát trắng cao nhất. Bầu trời trong xanh, không gian trong vắt, mây trên trời tựa hồ cũng đang đổi thành từng cái hình dạng. Cô đứng bên trong làn nước, ống quần đã xắn lên vài vòng, mặt tiếc nuối nói: “Lúc này mà còn có kem nữa thì đúng là hoàn hảo a.”

Hắn đứng cạnh cô giúp ngăn cản gió biển: “Tham lam quá nhỉ?”

Hắn xưa nay nói chuyện với cô đều không có gì quá để tâm, còn đặc biệt chịu bỏ thời gian kiên nhẫn nghe những lời lí luận sáo rỗng của cô, quả nhiên, cô bắt đầu nói đạo lý với hắn: “Có cái gì mà tham lam a, em đây chính là cô gái không ham tiền tài chỉ muốn có một chiếc kem trên tay là mãn nguyện, so với tham lam a, chính là mấy cô nàng lộ rõ bản tính, ít nhất cũng phải bắt anh mang tới đây một chiếc du thuyền dài năm mươi mét cho cô ấy nằm hóng gió mới thỏa mãn nha.” Cuối cùng lại tự tỉnh ngộ: “Kỳ thực...... Cái này cũng phải, anh đúng là không dễ dụ cũng không dễ lừa a, em phải học thêm chút chiêu trò mới được.”

Mỗi khi cô nói nhăng nói cuội hắn đều cảm thấy đáng yêu vô cùng, lúc này lại một cơn sóng nữa ập đến, hắn đưa tay nắm chặt cánh tay cô: “Không cần, em như vậy bộ dáng đã cực kỳ có năng khiếu trêu chọc người khác rồi.”

Cô được hắn nắm tay tránh những cơn sóng ập đến, ống quần ướt đẫm nhưng cũng chẳng bận tâm, đôi mắt sáng cong cong nói: “Cho em 30 giây tự thỏa mãn đã nào, hiếm khi được anh khen như vậy.”

Vừa lúc có một đôi vợ chồng già người châu Á đến gần nhờ bọn họ chụp cho một tấm ảnh, cô lập tức quên mất mình vừa nói gì, tay nhận máy chụp ảnh, một bên hàn huyên với họ: “Ồ mẹ con cũng rất thích loại máy ảnh này, dễ dùng lại bền, tùy tiện ấn chụp cũng ra được ảnh đẹp.”

Cô là nhiếp ảnh gia, nhưng kỳ thực hắn rất ít khi thấy dáng vẻ của cô khi cầm máy ảnh. Hóa ra khi cô chụp ảnh, từ trên xuống dưới, từ trái qua phải đều thập phần dễ nhìn như vậy.

Bà ấy tỏ ý muốn giúp họ chụp một tấm, cô mang trả lại máy ảnh cho người chồng, không chắc chắn nhìn hắn: “Nhiếp Diệc, muốn chụp ảnh không?”

Nhận được cái gật đầu của hắn cô liền cao hứng chạy tới đứng cạnh, duy trì khoảng cách với hắn, hai tay quy củ đặt ở trước người.

Lão bà nhắc nhở bọn họ: “Gần hơn chút nữa nào.

Cô cười cười: “Như vậy là được rồi ạ.”

Rõ ràng là hai người chụp ảnh chung, nhưng khoảng trống ở giữa thậm chí có thể thêm một Nhiếp Phi Phi vào nữa vẫn đủ, đêm nửa tháng trước rõ ràng cô còn lớn mật kề sát người lên cánh tay hắn, tư thế đều là thân mật, cô gần gũi với hắn, chạm vào tóc hắn, còn suýt nữa hôn hắn.

Bà ấy cười nhìn bọn họ: “Không phải là cãi nhau đấy chứ? Phải gần hơn mới được chứ.”

Sau đó nhìn cô nghiêng đầu quan sát khoảng cách giữa hai người: “A, đúng là có chút xa.” Thanh âm có phần như đang trưng cầu ý kiến của hắn: “Vậy em đến gần hơn chút nữa nha.”

Hắn hỏi cô: “Tôi là tượng điêu khắc sao?”

Tốc độ phản ứng của cô lần này phá lệ nhanh, lập tức biện bạch: “Nào có nào có, chụp chung tượng điêu khắc sẽ không có như vậy, nhất định phải khoác tay đó.” Nói xong cười lộ ra hàm răng thẳng tắp, một tay cũng đưa qua khoác vào cánh tay hắn.

Làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, cũng không hề chủ động tới gần hắn. Hắn nói dường như bọn họ đi quá giới hạn, cô liền làm cho hai người ngay lập tức trở thành không còn bất cứ gần gũi nào. Còn có ai hiểu chuyện được hơn cô?

Cách đó không xa có một mỏm đá ngầm, sóng biển đánh tới tạo ra âm thanh ì oạp, cô theo bản năng quay đầu về phía phát ra âm thanh, lão ông bên cạnh liên tục nhắc nhở cô: “Cô bé, nhìn ống kính a.”

Kết quả hai người họ ai cũng không nhìn ống kính, trong nháy mắt này hắn nắm chặt cổ tay cô, dùng sức kéo, cô không đề phòng, bị mất thăng bằng ngã vào lồng ngực của hắn, tay hắn vây quanh eo cô, thời điểm ngẩng đầu thì đôi môi hắn cũng cùng lúc đáp lên trán cô.

Cô sững sờ nằm trong lồng ngực hắn, nhưng không đẩy hắn ra.

Đôi môi hắn rời khỏi trán cô, một hồi lâu sau, cô mở mắt ra.

Bọn họ từng có vài lần ôm nhau, nhưng đây có lẽ là lần đầu tiên hắn chân chính dùng tâm cảm nhận cơ thể trong lòng mình, mềm mại, dịu dàng, tinh tế như vậy, làm cho hắn có ảo giác sợ hãi chỉ cần buông lỏng tay cô sẽ bị gió cuốn đi mất. Hắn theo bản năng mà siết chặt cánh tay, cô trong lòng lại không tỏ ra khó chịu, chỉ ngập ngừng một chút, sau đó cũng thuận theo hắn, như là cô cũng khát vọng được rút ngắn khoảng cách của hai người, dù chỉ là một centimet. Gió biển thổi bay mái tóc dài của cô, áo sơ mi trắng phập phồng trong gió giống như đôi cánh của bướm trắng.

Khoảnh khắc cô nhào vào lồng ngực hắn khi ấy giống như con bướm trắng mất phương hướng, còn mang đến hương thơm của một vườn hoa thơm ngát.

Nhưng có lẽ cô cũng bị dọa cho sợ ngây người, lúc ngửa đầu nhìn hắn khóe mắt có chút ướt át, trên mặt tuy không có bất kỳ biểu hiện gì, chỉ là lại tạo ra một góc độ cho một nụ hôn hoàn hảo.

Lại một cơn sóng nữa ập đến.

Hắn cúi đầu hôn cô.

Trời xanh mây trắng, biển xanh mênh mông, khoảnh khắc hắn cúi xuống hôn cô khóe miệng còn vương ý cười, mà hình ảnh đẹp đẽ này được kịp lúc lưu lại trong chiếc máy ảnh đã sớm bị lãng quên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.