Từ Luyến Trường Không

Chương 9: CHƯƠNG 9




Chỉ vì câu nói kia của Hướng Trường Không, anh lập tức bị bắt lại giảng cho Hướng Noãn bài tập toán nguyên cả buổi trưa.

Những dãy hàm số đối với Hướng Noãn như một mớ bong bong thì với Hướng Trường Không chỉ như phép cộng trừ của học sinh tiểu học.

Từ nhỏ Hướng Noãn đã biết anh trai mình rất thông mình, làm gì cũng đạt được thứ hạng cao nhất, thỉnh thoảng còn mang về cúp vô địch và giấy khen. Hướng Trường Không là niềm tự hào của Hướng Noãn. Hàng xóm hay họ hàng thường hay so sánh cô bé với anh trai mình, nhưng Hướng Noãn chẳng thèm để ý.

Cô bé cho rằng trong gia đình mình đã được phân công rất rõ ràng: Hướng Trường Không phụ trách thông minh, còn cô phụ trách đáng yêu.

Mãi cho đến khi biến cố lớn xảy ra.

Hướng Noãn nhìn anh trai mình đến mức thất thần, Hướng Trường Không lấy bút gõ nhẹ đầu em gái, hỏi: “Không hiểu à? Để anh giải thích lại lần nữa.”

Hướng Noãn nhìn lại những dòng phân tích của Hướng Trường Không trên tờ giấy nháp, cô bé nhỏ giọng: “Anh hai …. Anh thật sự không tiếp tục đào tạo chuyên sâu sao?”

Hướng Trường Không đang giải phương trình bỗng khựng lại, ngòi bút để lại một chấm tròn đen ướt nhòe. Anh ngẩng đầu nhìn Hướng Noãn, cười cười: “Người phải tiếp tục đào tạo chuyên sâu là em, anh không cần đào tạo vì đã quá thông minh rồi.”

“Nhưng mà ….”

“Anh đi chuẩn bị bữa tối, phần còn lại em tự nghĩ tiếp đi!” Hướng Trường Không đặt bút xuống, rời khỏi phòng Hướng Noãn.

Hướng Noãn nhìn lời giải anh trai viết trên giấy một cách mạch lạch, ngay cả người cứ nhìn thấy phương trình là hoa mắt như cô bé đọc qua cũng có thể hiểu. Đang ngây ngốc thì điện thoại Hướng Noãn rung nhẹ.

Cô bé mở máy đọc tin nhắn.

Trầm Lân: Nhắc cậu sinh nhật sắp đến rồi, tớ sẽ tặng cậu một chiếc bánh sinh nhật, chúc cậu sinh nhật vui vẻ.

Tim Hướng Noãn đập thình thịch, Trầm Lân là lớp phó học tập, thành tích rất tốt, kỳ thi nào cũng đứng đầu. Cậu ta rất trắng, mái tóc cắt ngắn, đeo một cặp kiếng cận, dáng vẻ thư sinh.

Hướng Noãn khá thích Trầm Lân, nhưng chưa từng dám biểu lộ. Không ngờ lần này cậu ta còn nhớ đến sinh nhật của mình.

Hướng Noãn: Cám ơn! *Khuôn mặt đáng yêu*

Trầm Lân: Khi nào nhận được bánh sinh nhật rồi nói, phải đúng ngày mới nhận được.

Hướng Noãn:…

--- Chắc chắn là bánh online rồi!!!

Cô bé thầm nghĩ, không nên có yêu cầu quá cao với lớp phó. Hơn nữa bọn họ chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, nhận bánh kiểu này là tốt lắm rồi, Hướng Noãn thản nhiên nhận ‘chiếc bánh sinh nhật’ này.

Hướng Noãn: Ừm ừm.

Trầm Lân không hồi âm, Hướng Noãn nhìn chằm chằm đoạn chat một lúc rồi tiếp tục làm toán.

Sinh nhật của Hướng Noãn là vào ngày kia.

Đúng ngày, Hướng Noãn nhận được rất nhiều lời chúc mừng từ bạn bè trong lớp, lẫn bạn bè weibo. Đến phiên Trầm Lân, cô bé không biết cậu ta chọn ‘loại bánh’ nào cho mình.

‘Chiếc bánh’ rất đặc biệt, bên ngoài là dòng chữ đỏ --- ‘Ba năm dùi mài, đến ngày hái trái’

Cô bé biết, Trầm Lân không phải chúc cô bé sinh nhật vui vẻ, mà chúc cô bé học tập tiến bộ.

--- Được thôi, hợp với người mọt sách như cậu ta.

Hướng Noãn nhắn tin cảm ơn Trầm Lân. Chợt nhớ tới người anh trai xuất sắc của mình, đến tận bây giờ anh vẫn độc thân. Thật sốt ruột.

Khi ra canteen, cô nhận được tin nhắn hồi đáp của Trầm Lân, bất ngờ là còn nhận được bao lì xì sáu đồng sáu, bên trên là dòng chữ: Chúc thi đậu đại học!

Rất có ý nghĩa.

Hướng Noãn vừa ăn màn thầu vừa xem đi xem lại ‘phong bao lì xì’, bất giác bật cười. Xem ra lớp phó mọt sách vẫn còn cứu được thì cô bé vẫn có thể nuôi hi vọng anh trai mình tìm được bạn gái.

Thật ra Hướng Trường Không được nhiều người thích hơn Hướng Noãn nghĩ, không chỉ ở trong trường học có vô số nữ sinh thầm thương trộm nhớ, mà ngay cả bây giờ làm giao nhận mấy cô bên phòng hành chánh cũng thầm mến anh.

Dĩ nhiên Hướng Trường Không không hề biết chuyện này.

Gần trưa, các đơn đặt hàng không ngừng ồ ạt đến, Hướng Trường Không sau khi vạch sẵn sơ đồ, trước tiên sẽ đi đến công ty tài chính gần đó. Đến được địa chỉ giao hàng, Hướng Trường Không cầm túi thức ăn trong tay, giọng ngại ngùng khẽ vang lên: “Xin phiền một chút, ở đây có quý khách nào tên Tiểu Tiên Nữ không ạ.”

Tất cả nhân viên trong phòng bật cười, cô gái tên Tiểu Tiên Nữ ngượng chín mặt, e dè lên tiếng: “Là tôi, nhờ anh cầm vào đây giúp tôi.”

Mấy đồng nghiệp bắt đầu trêu ghẹo cô ta, Hướng Trường Không không quan tâm mấy chuyện này, cầm túi thức ăn trao cho khách: “Chúc cô ngon miệng!”

“Cám ơn!” Tiểu Tiên Nữ nhẹ giọng.

Hướng Trường Không đang định rời đi, cánh tay của anh đột ngột bị kéo lại. Anh quay đầu nhìn ra sau, bất chợt ngẩn ngơ.

Là Triệu Địch, bạn đại học của anh.

Triệu Địch trợn tròn mắt, nhìn Hướng Trường Không đầy kinh ngạc, dường như không tin vào mắt mình: “Hướng Trường Không …. Đúng là cậu rồi! Tôi còn tưởng mình nhận nhầm người cơ!”

Anh ta nói rất lớn, vẻ đắc ý lộ rõ trên gương mặt, lại như vô cùng nhớ người bạn học đã lâu không gặp này.

Sắc mặt Hướng Trường Không khẽ biến, vô thức lảng tránh ánh mắt của Triệu Địch.

“Sao làm nghề giao nhận?” Triệu Địch quyết không buông, nét mặt hớn hở: “Để tôi giới thiệu cho mọi người, đây là sinh viên xuất sắc nhất trường đại học A của tôi, là viên ngọc quý trong ngành thiết kế máy bay, là tương lai của ngành hàng không! Mà … hiện tại, tại sao lại là nhân viên giao thức ăn? Muốn trải nghiệm cuộc sống à?”

Phòng làm việc trở nên yên tĩnh lạ lùng, ánh mắt mọi người vô tình hay cố ý đều đổ dồn về Hướng Trường Không. Hướng Trường Không mím mím môi, thoát khỏi cánh tay của Triệu Dịch, nhanh chóng rời đi.

Bầu không khí nhất thời vẫn chưa khôi phục lại, cô gái tên Tiểu Tiên Nữ cầm đôi đũa, nghiêng đầu nhìn Triệu Địch: “Triệu Địch, có thấy mình quá đáng không?”

Triệu Địch không để ý, còn cầm điện thoại hướng về phía Hướng Trường Không, chụp một tấm.

Hướng Trường Không đi thẳng ra đến thang máy mới phát hiện Trình Bằng đang đứng ở đó, trên tay anh ta cầm theo túi thức ăn, đôi mắt trợn tròn nhìn anh vừa ngạc nhiên lại vừa nể phục. Hướng Trường Không lách qua người anh ta, đi ra ngoài.

Trình Bằng hồi thần, nhanh chóng mở miệng: “Tôi mới là người giao thức ăn cho Tiểu Tiên Nữ!”

Một cô gái đứng dậy, tiếp nhận phần ăn trên tay anh ta.

Trình Bằng đuổi theo Hướng Trường Không, anh ta cũng lao kịp đến chặn cửa khi cửa thang sắp đóng.

Hướng Trường Không liếc nhìn cánh cửa lại mở ra, rồi cụp mắt nhìn sang hước khác. Trình Bằng bước vào thang máy, lên tiếng: “Vừa rồi gã kia nói gì tớ nghe hết cả rồi, cậu học thiết kế máy bay à?”

Tuy rằng anh ta sớm nhận ra Hướng Trường Không không phải người bình thường, nhưng không ngờ đến anh lại ‘phi thường’ đến thế.

Hướng Trường Không không trả lời, Trình Bằng sốt ruột: “Vậy cậu ở đây giao thức ăn làm gì chứ? Sự nghiệp hàng không Trung Quốc đang cần cậu đó!”

Hướng Trường Không vẫn không lên tiếng, Trình Bằng nhìn ra tâm trạng anh không vui, an ủi: “Cậu đừng thèm để ý đến gã đó. Những lời gã nói ra nghe nồng nặc mùi giấm chua*, nhìn sơ cũng biết gã đố kị với cậu! Khẳng định thành tích của gã tệ hơn cậu, chắc thuộc dạng mãi đứng thứ hai chưa bao giờ được đứng nhất phải không?”

*giấm chua: ghen tị.

Anh ta vừa dứt lời, cửa thang máy cũng mở ra, Hướng Trường Không không quay đầu, đi thẳng ra ngoài, Trình Bằng dí theo sau: “Cậu đang ỉ chân dài bắt nạt người chân ngắn à?”

Anh ta trơ mắt nhìn Hướng Trường Không sải bước về chiếc xe điện của mình, lái xe rời đi. Anh ta đứng tại chỗ thở dài, lấy điện thoại di động gọi cho vợ: “Mình à, lần trước anh bảo em tìm giúp người anh em một cô bạn gái, bây giờ cho qua đi nhé!”

Vợ Trình Bằng vẫn chưa hiểu đầu cua tai nheo: “Sao rồi, anh ấy có bạn gái rồi à?”

“Không, anh đang cân nhắc, nhưng khả năng những người bạn kia của em đều không xứng với cậu ấy!”

Đầu dây bên kia hét lên: “Này này … bọn em còn không ghét bỏ dân giao nhận bọn anh, mà các anh … Ngon dám chê bai bọn em à?”

“Gì mà giao thức ăn chứ?” Trình Bằng nhìn theo phương hướng của Hướng Trường Không, “Tương lai người ta là ở trên trời kìa!”

Chạy xe điện một lát, gió mát cũng thổi bay được tâm trạng phiền não của Hướng Trường Không, tâm trạng anh dần bình tĩnh lại. Anh cảm giác cứ mỗi lần anh gặp chuyện không vui, anh đều gặp được Trình Bằng, lần trước cũng vậy, lần này cũng vậy.

Anh thở dài, dừng xe trước cửa quán ăn Ngọa Long, vào trong lấy thức ăn.

--- Cô Từ Luyến, một phần đùi gà đặc biệt.

Nhìn hàng chữ này, Hướng Trường Không vô thức mỉm cười. Ngày nào cũng ăn cơm đùi gà, không chán thì cũng đâu đủ dinh dưỡng.

Cô Từ Luyến gọi cơm đùi gà vẫn đang bận bù đầu. Sau lần đầu tiên hợp tác với ‘Đường Tâm Mật Ý’, hai cửa hàng thỉnh thoảng cùng nhau kết hợp làm quảng cáo, hiệu quả khá tốt. Lần này, bà chủ thứ hai của Đường Tâm Mật Ý lại đến tìm Từ Luyến hợp tác.

Bà chủ Phó: Bà chủ Từ có rảnh không? Bên tôi đang chạy chương trình, tính là khách nào mua từ năm mươi đồng sản phẩm bánh ngọt bên tôi thì sẽ được tặng một thẻ ưu đãi của bên MONSTER, chị thấy được không?

Hình thức này lần trước bọn họ đã từng hợp tác, cả hai cửa hàng đều tăng doanh thu, nên Từ Luyến thoải mái đồng ý: Được chứ! Tuy nhiên tháng này bên tôi vẫn kẹt một đơn hàng, nếu bên chị khách nhiều quá, tôi e rằng làm không kịp.

Bà chủ Phó: Không sao, kế hoạch này của bên tôi tháng sau mới bắt đầu cơ. Vào mùa dâu bên tôi sẽ tung ra vài sản phẩm mới, đẩy mạnh tuyên truyền, thu hút thêm lượng khách.

Từ Luyến: Quá tốt, cuối tháng này bên tôi cũng hoàn tất đơn hàng cho khách, tháng sau không thành vấn đề.

Bà chủ Phó: Ok! Để tôi viết một kế hoạch tỉ mỉ rồi đưa cho chị xem qua nhé!

Từ Luyến: Vâng!

Gõ xong chữ này, Từ Luyến chợt nghe tiếng chuông gió leng keng. Hôm nay Trương Quả Nhi nghỉ, không có ai ở dưới tiếp khách, Từ Luyến bỏ điện thoại xuống bàn, xuống lầu.

Khách hàng là hai cô gái, giống như là khách du lịch đến thành phố A tham quan. Hai người bọn họ rất hứng thú với sản phẩm của Từ Luyến, Từ Luyến cũng kiên nhẫn giới thiệu từng sản phẩm của mình.

Tiếng chuông gió lại vang lên, Từ Luyến nghĩ là người giao thức ăn đến.

Thế nhưng cô đoán sa rồi.

Là bốn tên côn đồ hung hăng …. Vừa bước chân vào đã dọa hai vị khách hàng đứng qua một bên im thin thít.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.