Trương Quả Nhi vội vàng ghi chép câu này của Từ Luyến vào sổ, sau đó mới ngồi xuống, tiếp tục bữa trưa. Từ Luyến chẳng chút nào kinh ngạc với hành động này của cô ấy, cô ăn nhanh phần của mình rồi lên lầu gọi điện thoại cho khách hàng.
Bên phía công ty bất động sản hỏi về tình hình đơn hàng, bàn giao với bên đó xong xuôi, cô cúp máy, chợt nghe tiếng chuông gió kêu leng keng. Xế chiều khách khá đông nên Từ Luyến cũng chẳng để ý là ai, làm tiếp công việc trên tay. Ấy vậy mà Trương Quả Nhi ngồi ở dưới lại cực kỳ kích động.
--- Mục tiêu quan sát 0122 đến rồi!
“B ….”
“Suỵt!” Ngụy Nhất Thần đưa tay lên miệng ra hiệu đừng lên tiếng, chiếc nhẫn bạc trên ngón trỏ phát ra ánh sáng, “Để tôi tự lên tìm cô ấy!”
Trương Quả Nhi im lặng gật đầu.
Ngụy Nhất Thần đi thẳng lên lầu hai, tiếng giày da của anh ta phát ra những tiếng cộp cộp, Trương Quả Nhi hưng phấn viết vào sổ.
--- Số thứ tự 0122: Cmn …. Ngụy Nhất Thần quả thực mê người!!!
Viết xong đọc lại, Trương Quả Nhi cảm thấy quá lộ liễu … Dù sao cũng là tài liệu ghi chép, cô ấy nên khách quan một chút mới đúng. Do vậy cô ấy sửa lại, đổi thành ‘Ngụy Nhất Thần thực sự thu hút!!!’
Cửa phòng Từ Luyến không khóa, Ngụy Nhất Thần trực tiếp mở cửa đi vào, Từ Luyến mới nhận ra có người đến.
“Sao anh đến đây?” Cô liếc nhìn Ngụy Nhất Thần một chút, rồi tầm mắt lại dán vào chiếc nhiệt kế. Cô đang hạ nhiệt cho sáp, phân đoạn này không được phân tâm bởi vì nhiệt độ xuống thấp quá sẽ phải đun lại.
Ngụy Nhất Thần khá bất mãn với thái độ lãnh đạm này của Từ Luyến, nhưng anh ta vẫn tươi cười bước tới, lấy hai tấm vé trong túi bỏ lên bàn: “Buổi biểu diễn của Pumpkin, mai chúng ta cùng đi nhé!”
Từ Luyến nhìn vé vào cửa, quay sang nói với anh ta: “Anh biết rõ chú Thúc không thích anh làm mấy chuyện này, vậy còn đi nghe biểu diễn, muốn chú tức chết sao?”
Ngụy Nhất Thần đứng thẳng người, ra vẻ không quan tâm: “Năm ngoái anh để tóc dài em cũng nói vậy, không phải bây giờ anh vẫn đứng đây nhảy nhót tưng bừng à?”
Đúng … Năm ngoái Ngụy Nhất Thần để tóc dài; thật ra cũng không dài lắm, chỉ đến vai, rồi cột tóc đuôi ngựa. Đây chính là tạo hình của Ray – trưởng nhóm Pumpkin, là nhóm nhạc Ngụy Nhất Thần đã yêu thích từ nhỏ, ngay cả đeo khuyên tai cũng học theo Ray.
Năm nay anh ta rốt cục cũng cắt tóc, tuy vẫn phảng phất nét tạo hình của Ray nhưng ít ra mái tóc gọn ghẽ, chấp nhận được.
Từ Luyến thấy nhiệt độ hạ gần được, cô liền rút nhiệt kế khỏi sáp, lau khô, rồi nghiêng đầu trêu tức Ngụy Nhất Thần: “Vì vậy, năm nay anh dự định ‘không ngừng cố gắng’?”
Ngụy Nhất Thần nhún vai, giọng thờ ơ: “Cái gì ông ấy không thích anh làm, anh càng làm, em xem làm gì được nhau!!!”
Từ Luyến thôi không bàn thêm đề tai này nữa, mâu thuẫn giữa bố con nhà bọn họ không phải một sớm một chiều, cô người ngoài không tiện phán xét.
“Thần ca, mau đi thôi ----!!!”
Hai thanh niên trẻ trâu ngồi trên chiếc xe mô-tô phân khối lớn, gọi lớn. Ngụy Nhất Thần ló ra ngoài, ra hiệu với bọn họ, rồi xoay qua chỉ vào tấm vé vào cổng: “Ngày mai anh đến đón em, anh còn có việc, đi trước.”
Từ Luyến nhìn bóng lưng vội vã rời đi của Ngụy Nhất Thần, rồi đưa mắt nhìn tấm vé vào cổng trên bàn, cô khẽ nhướn mày… Hình như cô chưa đồng ý đi mà!
Trương Quả Nhi ở dưới lầu nhìn Ngụy Nhất Thần và đám anh em của anh ta lái mô-tô rời đi mới lạch bạch chạy lên lầu, “Boss, boss …. Thần ca đến tìm chị làm gì vậy?”
“…” Cô ngừng động tác, ngước nhìn cô ấy, “Từ bao giờ em cũng bắt đầu gọi anh ấy là ‘Thần ca’?”
“Vô tình …..” Trương Quả Nhi quơ quơ tay, tiến tới một chút liền trông thấy hai tấm vé, “Oa …. Là đêm nhạc ‘Phục sinh’ của Pumpkin sao!!! Vé VIP nữa chứ? Thần ca tặng chị????”
“Ừm!”
“Quá đỉnh, Thần ca quả nhiên vô địch thiên hạ! Chị có biết tấm vé này trên mạng hét giá bao nhiêu không?”
Từ Luyến không rõ: “Bộ buổi biểu diễn này hot lắm sao?”
Tuy rằng trước đây cô từng thích nhóm Pumpkin, nhưng bọn họ giải tán mười năm rồi, mười năm cũng đủ khiến con người ta quên đi rất nhiều chuyện.
Trương Quả Nhi biện bạch: “Boss à … chị đừng khinh thường Pumpkin như vậy chứ, bọn họ nổi tiếng khắp mọi thời đại, hiện tại giới giải trí em e rằng chỉ có Mạc Thiên Vương mới có thể sánh được. Thêm vào đó người hiện đại coi trọng gì nhất chứ?!!! Là tình cảm đó … Pumpkin đã cướp trái tim của hàng vạn người!”
Từ Luyến đăm chiêu, khẽ gật đầu: “Em nói vậy tự dưng chị thấy cũng muốn đi!”
Trương Quả Nhi: “…”
---Mình nên tìm ngay Ngụy Nhất Thần lĩnh công.
Nghĩ đến đây, tiếng chuông gió lại vang lên, Trương Quả Nhi vui vẻ nhảy chân sáo xuống lầu, đon đả chào mời: “Xin chào, mời quý khách vào!”
Một ngày làm việc năng suất trôi qua, MONSTER đóng cửa lúc sáu giờ rưỡi. Trương Quả Nhi thu dọn gọn gàng, rồi chào Từ Luyến ra về. Một mình Từ Luyến ở trong cửa hàng, xử lý mấy đơn hàng, đến bảy giờ rưỡi mới rời đi.
Không biết có phải trưa nay ăn nhiều hay không mà tối cô không đói lắm, về thẳng nhà nấu mì ăn.
Cùng lúc này vẫn là giờ cao điểm của Hướng Trường Không, anh bận tối mắt tối mũi đến tám giờ rưỡi mới mua đại món gì đó, ngồi xuống ven đường. Khu vực này không thuộc trung tâm thành phố, dòng người trên đường không quá đông đúc, ai ai cũng vội vã, chẳng quan tâm đến anh chàng giao thức ăn đang ngồi ăn bên vệ đường.
Công việc của Hướng Trường Không là giao đồ ăn cho mọi người nhưng bản thân anh lúc nào cũng giải quyết bữa ăn theo kiểu này.
Dưới ánh đèn đường, một người đẩy xe điện đi tới, đậu xe bên cạnh xe anh. Hướng Trường Không ngẩng đầu, liếc mắt nhìn, chính là anh chàng giao nhận anh thường hay gặp ở tòa nhà văn phòng kia.
“Hello người anh em. Chúng ta lại gặp nhau, thật là hữu duyên!” Anh ta lấy túi nilon, cầm trên tay ngồi sát Hướng Trường Không.
Hướng Trường Không không muốn biểu hiện lạnh nhạt như hôm qua, nhưng cũng chẳng thêm lời, anh chỉ gật đầu, nhàn nhạt đáp: “Ừm!”
“Muộn thế này anh cũng mới anh cơm sao? Nghề này của chúng ta thật mệt mỏi!” Anh ta vừa nói vừa mở hộp, hương thơm chầm chậm lan tỏa. Rất thơm nhưng nhìn vào không ‘ổn’ chút xíu nào. Hướng Trường Không nhìn hộp mì nở mềm nhũn, lộn xộn, anh quay sang nhìn anh ta: “Sao biến thành thế này?”
Anh chàng vỗ vỗ gáy, cười khổ: “Đừng nhắc tới. Hộp này là tớ phải giao cho khách, ai ngờ giữa đường làm rớt, lại còn đến trễ. Món ăn giao không đúng, khách không chịu nhận, mình đành phải mua thôi.”
Làm đến giờ này tô mì không thành ra như vậy mới là lạ, cả hai tiếng rồi.
Hướng Trường Không trầm mặc một lúc, “Giao nhận phải chú ý an toàn trên hết. Cậu té không bị thương chứ?”
“Chỉ là vết thương ngoài da, không quá lo!” Anh ta cười khà khà hai tiếng, cuộn những sợi mì vào đũa, cho vào miệng: “Đừng thấy nó lung tung thế này mà chê …. ngon lắm đó! Ngay cả tớ không dám mua một tô mì đắt thế này đâu.”
Hướng Trường Không nhìn anh ta, đưa chai nước suối qua: “Uống đi, chưa mở đâu!”
Anh ta sửng sốt, rồi cười ha hả: “Cám ơn người anh em!”
Làn da của anh ta cũng như những nhân viên giao nhận khác, thời gian dài dầm mưa dãi nắng nên ngăm đen, nhưng hàm răng anh ta rất trắng. Anh ta nở nụ cười tươi lộ ra hàm răng sáng bóng, trông rất đáng yêu.
Chắc có lẽ là do nhận được chai nước suối của Hướng Trường Không, anh ta thân thiện hơn: “Hôm nay cho dù có hơi xui nhưng cũng may vị khách kia không trách cứ, không cho quả một sao. Không thì toi!”
Hướng Trường Không gật đầu, tiếp tục ăn hết phần ăn của mình.
“Có lúc tôi cảm thấy mình thật thê thảm. Mệt gần chết không nói, lại còn nhận được vô số ánh mắt khinh khi ở khắp mọi nơi.” Anh ta chọc chọc đôi đũa vào hộp mì lạnh ngắt, oán than, “Nếu không phải vì muốn cùng vợ mở một tiệm ăn nho nhỏ tớ đã chẳng làm công việc này rồi.”
Hướng Trường Không liếc mắt: “Quán ăn nhỏ?”
“Ừm, tôi với vợ ước mơ một tiệm mì nhỏ thôi, không cần lớn. Cơ mà mở tiệm phải có tiền, tiền thuê cũng cao. Bây giờ tớ liều mạng thế này cũng chỉ mong tích góp được đủ tiền.”
“Thì ra là vậy!”
“Vợ tớ cũng rất cực, cũng đi sớm về khuya như tớ, nhưng bọn tớ sắp chạm đến mục tiêu rồi, chúng tớ rất vui.” Anh ta nghiêng đầu về Hướng Trường Không: “Còn cậu thì sao, có mơ ước gì không?”
Ánh mắt nhìn về xa xăm, bất chợt xuất thần: “Giấc mơ?”
“Đúng, tuy là giao nhận nhưng chúng ta cũng ấp ủ ước mơ chứ!”
Hướng Trường Không nhất thời không trả lời, anh chợt nhớ tới lá thư bị xé đôi và ném vào sọt rác kia.
Một chiếc xe hơi chạy vụt qua mặt bọn họ, đèn xe chiếu chói mắt. Hướng Trường Không ngửa đầu nhìn bầu trời đêm. Không biết từ bao giờ rất khó bắt gặp những vì sao trên bầu trời thành thị, trời cao chỉ đen kịt một mảnh.
“Tôi không có mơ ước lớn như thế, chỉ mong có thể nuôi được em gái lên đại học.”
Không ngờ Hướng Trường Không lại trả lời câu hỏi này, anh ta sững sờ một chút mới hỏi tiếp: “Cậu còn em gái sao?”
“Ừm, năm nay lớp 12 rồi!” Hướng Trường Không ném hộp cơm vào thùng rác.
Thấy anh chuẩn bị rời đi, anh ta vội vàng đứng dậy: “Này, người anh em, tớ tên Trình Bằng, cậu tên gì?”
Hướng Trường Không sải bước đến chiếc xe điện, quay đầu nhìn anh ta: “Tôi tên Hướng Trường Không!”
Người ta nói, tên anh nghĩa là ‘Khát khao trời cao’.