Từ Luyến Trường Không

Chương 24: CHƯƠNG 25




Sau khi rời khỏi cửa hàng của Từ Luyến, Ngụy Nhất Thần đánh một vòng quanh khu Ánh Sao rồi lái về quán bar của mình. Anh em đều biết tâm tình anh ta không tốt nên cũng không ai dám đi lên nói chuyện.

Ngụy Nhất Thần nhốt mình trong phòng nghỉ, tìm một đĩa nhạc Pumpkin bỏ vào máy dĩa.

Nghe tiếng ầm ĩ phát ra từ phòng của Ngụy Nhất Thần, A Mao bịt chặt hai tai, người đứng bên cạnh cũng giật mình: “Anh Chíp Bông, Thần ca lại phát bệnh rồi!”

A Mao thở dài, “Kệ anh ấy đi, tâm tình không tốt!”

Mỗi lần Ngụy Nhất Thần khó chịu sẽ phát tiết theo kiểu này.

Trong phòng Ngụy Nhất Thần đang tập trung bấm những phím đàn guitar không khí, hoàn toàn chìm đắm trong âm nhạc. Lần này anh ta không mở bài Thanh Mai mà là bài anh nghe đã thuộc nằm lòng – Dorothy.

Có người nói bài hát này Ray viết về câu chuyện trong nhóm của bọn họ. Có hai người, họ là thanh mai trúc mã; cũng chính hai người là thành viên xây dựng nên nhóm Pumpkin. Tất cả các báo đài đều đăng tin bọn họ nhất định sẽ trở thành một đôi, ai ngờ một trong hai quản lý lại gả cho một người ngoài ngành giải trí, Pumpkin cũng chẳng bao lâu giải tán.

Trên đời này làm gì có nhiều ‘Kim đồng ngọc nữ, Thanh mai trúc mã’ như vậy chứ, con người mãi mãi chỉ đơn phương mà thôi.

Từ ngày đầu tiên quen biết Từ Luyến đến bây giờ đã chín năm.

Chín năm, mọi chương trình học đã kết thúc, ấy vậy mà anh ta vẫn không thể đánh động trái tim của một người.

Ngụy Nhất Thần còn nhớ lần đầu gặp gỡ ấy, Từ Luyến đeo balo, đứng một góc, ánh mắt lạnh nhạt nhìn xung quanh, tựa hồ như không muốn hòa vào tập thể trước mắt mình vậy. Lúc đó anh ta cảm thấy cô nàng này thật thú vị.

Mọi thứ dường như chẳng thể nào chạm vào cô, chẳng có quan hệ đến cô một chút xíu nào.

Khởi đầu phần nhiều tiếp xúc Từ Luyến là do hiếu kỳ, Ngụy Nhất Thần chỉ muốn xem cô nữ xinh này một khi tháo bỏ lớp vỏ lạnh nhạt sẽ là người như thế nào. Tuy nhiên dần dần anh ta càng để tâm đến cô, thậm chí không thể chịu đựng nổi đám bạn cùng lớp cô lập cô.

Trái lại việc này Từ Luyến không hề để ý, nói đúng hơn cô càng mong đừng ai đến làm phiền mình.

Vì có một nam thần tên Ngụy Nhất Thần xuất hiện bên cạnh Từ Luyến, do vậy những bạn học tự nhiên không dám quấy nhiễu cô, chỉ duy nhất một mình Ngụy Nhất Thần luôn quẩn quanh bên cô. Anh ta luôn tin rằng qua thời gian, cô nhất định sẽ động tâm.

Cứ giằng co như thế từ ngày này qua tháng nọ, người nào người nấy đều cố chấp, đều chờ đợi đối phương lên tiếng thỏa hiệp.

Cuối cùng, anh ta vẫn là kẻ thua cuộc.

Trước sau anh ta vẫn không lay động được Từ Luyến.

Bản Dorothy kế thúc, Ngụy Nhất Thần tựa như tiêu tan mọi sức lực, ngã lên ghế sofa, thở hổn hển.

Anh ta mất chín năm … vậy mà vẫn không thể mở được nội tâm của Từ Luyến, thằng nhãi giao thức ăn kia quen cô được mấy ngày chứ? Nó dựa vào cái gì?

Tiếng nhạc trong phòng đột ngột dừng lại, A Mao gõ gõ cửa phòng Ngụy Nhất Thần thăm dò: “Thần ca, không còn sớm, chúng ta đi ăn trưa nhé!”

Bên trong không có tiếng đáp lại. A Mao còn đang cho rằng Ngụy Nhất Thần muốn được yên thân thì cánh cửa bật mở, Ngụy Nhất Thần bước ra, “Anh đây muốn uống rượu, mang hết rượu ngon ra đây!”

“Được … được … Nhưng đừng nên chỉ uống rượu không… Chúng ta ăn thịt nướng?”

“Sao cũng được, chỉ cần dzô dzô vài chai là ok!” Ngụy Nhất Thần bước được hai bước, lại xoay người lại nói với A Mao, “Mang chai rượu Giang Lạc Chương gửi lại lên đây luôn!”

“…” A Mao mím môi, dè dặt lên tiếng, “Thần ca, chai đó là của anh Giang, ngay cả anh ấy cũng chưa dám uống!”

Ngụy Nhất Thần không quan tâm: “Để cậu ta mời đám hot girl chi bằng cho chúng ta uống!”

“Nhưng mà …”

“Đừng lôi thôi nữa, cậu không lấy để đích thân anh đi lấy!”

“… Được rồi!” Nếu như anh Giang truy cứu, chắc chắn A Mao phải ra sức lý giải vì Thần ca thất tình.

A Mao xăm xăm ra lấy rượu.

Hướng Trường Không sau khi đưa thức ăn cho Từ Luyến, cũng đến giờ cao điểm. Anh bận bù đầu đến hơn một giờ, sau đó đậu xe ở ven đường vừa ăn trưa vừa đọc sách.

Khi Trình Bằng đến anh hoàn toàn không phát hiện. Trình Bằng lặng lẽ đậu xe, đi đến sát bên cạnh, liếc nhìn.

Phía trên quyển sách viết bằng tiếng Trung, anh ta biết hết; thế nhưng, khi những chữ này sắp xếp thành một tổ hợp từ ngữ thì anh ta chợt nhận ra anh ta hoàn toàn không quen biết chúng nó.

Hướng Trường Không lúc này mới nghiêng đầu, liếc Trình Bằng: “Anh đang làm gì đó?”

Trình Bằng cười cười: “Tôi đang xem cậu đọc gì mà chăm chú quá!”

Hướng Trường Không khép sách lại, cất vào trong túi xách phía rổ xe, “Không có gì, là sách chuyên ngành thôi!”

“Sách chuyên ngành?” Trình Bằng nhớ tới sự việc xảy ra ở công ty tài chính, anh ta chợt kích động, “Chính là chuyên ngành … chuyên ngành chế tạo máy bay sao?”

Hướng Trường Không biết nếu giải thích rõ anh ta cũng không hiểu nên gật đầu cho qua chuyện.

Trình Bằng cao hứng: “Vậy tốt quá rồi, cậu sẽ đi chế tạo máy bay?”

“…” Hướng Trường Không mở hộp cơm, múc một muỗng, “Tôi chỉ đang chuẩn bị tham gia kỳ thi tuyển nghiên cứu sinh.”

“Ồ ….” Trình Bằng ngẫm nghĩ một lát, “Thi xong là đi chế tạo máy bay?”

“…” Anh ta vẫn chấp niệm về chuyện chế tạo máy bay. Hướng Trường Không không trả lời, chỉ mỉm cười gật đầu.

Trình Bằng vui vẻ mở hộp cơm của mình: “Tôi đã sớm đoán ra cậu không đơn giản chỉ là anh chàng giao thức ăn mà! Không thì chúng ta hẹn nhau thế này…. Chờ đến khi quán mì chúng tôi khai trương, tôi mời cậu ăn một bữa; còn khi nào cậu chế tạo được một chiếc phi cơ, cậu mời tôi đi máy bay?!!”

Sau khi nói xong, anh ta ý thức được điều gì đó: “Nghe qua có vẻ tôi có lợi hơn nhỉ… Nếu không tôi mời cậu mười bữa!”

Hướng Trường Không nở nụ cười, “Được, đồng ý!”

“Thành giao!”

Bận rộn cả ngày trời, đúng tám giờ tối Hướng Trường Không có mặt tại cửa hàng Từ Luyến. Lúc này trời tối đen như mực, công viên Ánh sao chỉ còn vài ba người. Ban ngày ồn ào náo nhiệt, hiện tại quang cảnh tĩnh mịch hơn ít nhiều.

Hướng Trường Không đậu xe trước cửa tiệm, bước đến cửa kính nhìn vào trong. Từ Luyến vẫn như mấy lần trước, chỉ mở đèn nơi quầy thu ngân. Hướng Trường Không gõ gõ cửa, Từ Luyến ngước đầu lên nhìn.

Hướng Trường Không đứng ở đó, nhìn cô mỉm cười.

Khuôn mặt anh, khóe môi cũng ôn nhu như ánh đèn đêm, khiến người ta không thể khống chế mà chìm sâu vào đó.

Từ Luyến lấy đồ trên quầy, tắt đèn, rồi ra cửa.

“Anh đến đúng giờ vậy?” Cô nghĩ bụng những người làm nghề giao nhận như anh, nói là tám giờ tan ca nhưng có thể vẫn chưa giao hết thức ăn.

Hướng Trường Không trả lời: “Anh vạch kế hoạch rồi, để đơn hàng cuối cùng sẽ giao trong khu vực công viên Ánh sao này.”

Từ Luyến không hiểu rõ hệ thống nhận và phát đơn hàng, cô khá kinh ngạc: “Có thể thao tác như vậy được luôn ư?”

Hướng Trường Không cười cười: “Ừm!”

Từ Luyến khẽ nhíu mày, cũng không tiếp tục vấn đề này: “Anh theo em qua cửa hàng bán hoa trước nhé. Em giao hàng thạch cao thơm này cho họ.”

Hướng Trường Không đưa mắt nhìn túi hàng lớn trên tay cô, đưa tay cầm lấy: “Để anh cầm giúp em.”

“Vâng!” Từ Luyến lấy chìa khóa trong túi xách, khóa cửa tiệm.

“Em ăn tối chưa?” Hướng Trường Không hỏi.

“Ăn rồi, hộp giữ nhiệt của anh để em về rửa sạch. Mai đưa anh sau nhé!”

“Không sao, để đó tối anh rửa cũng được!”

Từ Luyến liếc anh một cái, cười cười: “Nếu để mẹ em biết anh đã đưa cơm cho em, còn bắt anh rửa … Không biết mẹ sẽ kêu trời đến mức nào nữa.”

Hướng Trường Không bật cười, không nói tiếp.

Từ Luyến liếc nhìn xe điện, “Anh cứ đậu xe ở đây đi, lát chúng ta qua lấy!”

“Ok!”

Hai người sóng vai đi men theo con đường trong công viên. Trời cuối thu đầu đông, hoa lá không nở rộ như ngày xuân nhưng trong không khí vẫn lẩn khuất mùi cỏ lá, dìu dịu nhưng thấm tận ruột gan.

“Lạnh không?” Một cơn gió thổi đến, Hướng Trường Không khẽ hỏi.

Từ Luyến lắc đầu: “Kỳ thi bên Viện nghiên cứu Nhất Phi bắt đầu khi nào vậy anh?”

Hướng Trường Không: “Tháng một năm sau!”

“Tháng một?” Từ Luyến khẽ nhíu mày, “Vậy anh chỉ còn hai tháng ôn tập … Liệu có kịp không?”

“Ừm … kịp chứ!”

“Thật?” Không phải Từ Luyến không tin anh, chỉ có điều … cô nhớ khi còn học đại học, bạn cùng phòng của cô đã vùi đầu ôn tập thi nghiên cứu sinh từ cả năm trước, vậy mà vẫn không đậu … Bây giờ chỉ còn hai tháng, thời gian quá gấp gáp.

Hướng Trường Không cười cười: “Không phải trước đây em vẫn rất tin tưởng anh sao!”

“Đây là hai việc khác nhau. Hơn nữa anh còn phải giao thức ăn, anh không có nhiều thời gian đọc sách!”

“Yên tâm đi!” Hướng Trường Không muốn đưa tay xoa xoa đầu cô, nhưng nhớ ra tay anh vừa giao đồ ăn nên đành thu tay về, “Ban đầu anh là sinh viên duy nhất nằm trong danh sách đề bạt lên nghiên cứu sinh … Em yên tâm những việc này đối với không khó khăn.”

Từ Luyến nhìn anh không nói, Hướng Trường Không tiếp lời: “Thật sự nói không khó khăn là khiêm tốn thôi, trên thực tế là rất đơn giản!”

Từ Luyến: “…”

Hai người đi một đoạn nữa mới đến tiệm bán hoa. Chủ cửa hàng vẫn đang loay hoay sửa sang lại mấy chậu cây, có một cô bé đang ngồi bên trong, vùi đầu vẽ vẽ gì đó.

Trông thấy Từ Luyến, cô chủ vội bỏ dở công việc, chạy ra đón: “Thật ngại quá, còn bắt em mang thạch cao thơm qua!”

Từ Luyến lắc đầu: “Em làm hơi chậm chút!” Cô cầm lại túi hàng trên tay Hướng Trường Không, trao cho cô chủ, “Đều ở đây, chị kiểm tra lại đi!”

“Được!” Cô ta và Từ Luyến ra bàn, đếm lại số lượng hàng hóa, sau đó ngẩng đầu nói: “Đúng rồi, gần đây chị đang thử làm hoa khô thêm một lần nữa, cánh hoa lần này chắc hơn lần trước nhiều. Đợi đến khi nào thành công chị đưa em xem, nếu ổn em có thể dùng nó thay cho hoa khô nhập khẩu, sẽ giảm được chi phí thành phẩm.”

Nghe cô ta nói vậy, Từ Luyến càng cao hứng. Cô đã thử qua rất nhiều loại hoa khô trong nước nhưng không ưng ý. Nếu lần này thành công, giá thành sản phẩm sẽ thấp hơn, có thể thu hút thêm nhiều khách hàng: “Vâng, vậy khi nào xong chị gửi qua cho em làm thử xem sao nhé!”

Trong lúc bọn họ đang nói chuyện thì Hướng Trường Không đứng ở một bên quan sát bé gái đang vẽ tranh. Cô bé đang vẽ một bông hoa màu trắng, đóa hoa nở rất lớn, từ xa nhìn vào trông cánh hoa như những đám mây.

Hướng Trường Không ngồi xổm xuống, mỉm cười: “Cháu vẽ đẹp quá, đây là hoa gì nhỉ?”

Cô bé nhìn anh, cũng nở nụ cười: “Là bạch quyên. Khi nở hoa rất đẹp, trông như đám mây vậy đó!”

Hướng Trường Không đưa mắt nhìn vào trong cửa hàng: “Vậy ở đây có bán loại hoa này không?”

Cô bé chỉ tay về phía trước.

Cô chủ nghe được mẩu đối thoại của bọn họ, liền cầm chậu bạch quyên ra cho Hướng Trường Không xem: “Vẫn chưa tới đợt ra hoa, tháng ba năm sau sẽ ra hoa đó!”

Từ Luyến đi đến hỏi anh: “Anh thích không? Em mua tặng anh!”

Hướng Trường Không vội lắc đầu: “Không cần …. Anh tự mua được rồi!”

Từ Luyến liếc anh một cái, không chờ anh nói tiếp, liền đưa tiền vào tay cô chủ. Cô ta cho chậu hoa vào bao, còn tặng thêm một túi phân bón nhỏ và quyển sổ chăm sóc cây mùa đông.

Hướng Trường Không ôm chậu cây ra ngoài, nhìn Từ Luyến: “Cám ơn em!”

Từ Luyến mỉm cười: “Có một chậu hoa, anh khách sáo với em làm gì chứ?”

Hướng Trường Không không lên tiếng, chỉ mỉm cười nhìn chậu cây trong tay.

“Anh xem nè Hướng Trường Không.” Từ Luyến giơ tay chỉ lên bầu trời đêm, “Có thể trông thấy sao kìa!”

Hướng Trường Không cũng ngước đầu, theo đầu ngón tay cô, có thể trông thấy ngôi sao lấp lánh. Tuy nó không đủ sáng nhưng lại là thứ ánh sáng duy nhất trong màn đêm.

Giống như … Từ Luyến đối với anh vậy. ​


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.