Từ Luyến Trường Không

Chương 23: CHƯƠNG 24




Từ Luyến tiễn Hướng Trường Không ra đến tàu điện ngầm mới quay trở về.

Khi Hướng Trường Không về đến nhà Hướng Noãn vẫn đang ngồi làm bài tập, nghe tiếng mở cửa, cô bé chạy thật nhanh ra ngoài: “Anh hai về rồi!”

“Ừm!” Hướng Trường Không đóng cửa, đưa túi đồ cho Hướng Noãn, “Cái này cho em!”

“Gì vậy à?” Hướng Noãn nhận lấy, tò mò mở ra.

Hướng Trường Không: “Là mẹ chị Từ Luyến mang từ nước ngoài về, em xem có thích không?”

Hướng Noãn ngẩng đầu nhìn anh tựa như không tin những gì mình vừa nghe thấy: “Nghĩa là hôm nay anh đi gặp mẹ của chị xinh đẹp?!”

--- Nhanh vậy sao … đã đi gặp phu huynh rồi?!!!

Hướng Trường Không cốc đầu em gái, muốn cô bé nhỏ giọng một chút: “Mẹ đâu?”

“Ngủ rồi, anh yên tâm, chúng ta về phòng nói chuyện!” Cô bé kéo anh về phòng mình, ấn anh ngồi xuống ghế, còn cô bé thì đứng khoanh tay quan sát anh từ đầu đến chân: “Ngay cả ba mẹ cũng gặp rồi, vậy anh sắp cưới luôn rồi ư?”

Hướng Trường Không đứng hình: “Kết hôn gì chứ? Hôm nay vừa khớp mẹ chị ấy ở nước ngoài về nên gặp nhau thôi!”

“Ồ …” Hướng Noãn đăm chiêu, “Nếu anh đã gặp gia đình bên kia vậy thì anh tính khi nào đưa chị ấy về đây ra mắt. Em nói trước nhen, nhất định là phải vào ngày em có mặt ở nhà.”

“…” Hướng Trường Không tiện tay cầm vở bài tập Hướng Noãn lên nhìn, “Làm bài xong chưa. Đề tương tự thế này rõ ràng anh đã giảng cho em một lần rồi, sao lần này vẫn không làm được. Em vẫn không biết cách áp dụng ư? Cách giải này tuy ổn nhưng quá lòng vòng, đề bài này không phức tạp như vậy.”

Hướng Noãn: “…”

--- Khoan đã, không phải đang nói chuyện gặp phụ huynh à?!!!

“Thời gian thi không nhiều, em phải biết tìm phương pháp giải nhanh nhất, vậy mới tiết kiệm được thời gian.” Hướng Trường Không cầm bút trên bàn viết lại cách làm, bài giải chỉ ngắn bằng một phần ba cách làm của Hướng Noãn.

“Cố gắng học đi, đừng suốt ngày chỉ nghĩ mấy chuyện vớ vẩn.” Hướng Trường Không đặt bút xuống đi ra ngoài.

Hướng Noãn: “…”

Cô bé cầm điện thoại, muốn trút giận vào đám bạn thân.

Noãn Noãn không vòng quanh thế giới: Anh tao vừa về. Tao đang thẩm vấn, một hồi sau … kết quả sao chứ???? Anh tao ra chiêu ‘trí thông minh tuyệt đỉnh *cười đau khổ* Chúng mày coi anh tao có nhân tính không? *cười đau khổ.

Làm bài năm phút tê liệt một tiếng: Ớ, về sớm vậy sao? Phải chăng tao vẫn còn sơ múi được gì?

Noãn Noãn không vòng quanh thế giới: Mày quên đi, bọn họ gặp người lớn cả rồi. *mỉm cười*

Làm bài năm phút tê liệt một tiếng: Người trưởng thành phải chăng ai cũng làm việc có hiệu suất cao như thế???

Học tập chỉ khiến ngu người: Lẽ nào … bác sĩ bảo cưới???

Làm bài năm phút tê liệt một tiếng: … Tao ước được sớm hòa với thế giới của những người trưởng thành *mặt dê xồm*

Noãn Noãn không vòng quanh thế giới: … Hai đứa mài cút ngay!

Hướng Noãn tuy nói thế nhưng trong lòng cô bé bắt đầu thấy lo … Lẽ nào thật sự xảy ra án mạng rồi????

--- Không đâu, nhất định là không, anh hai mình không phải là người như thế. Tốt nhất mình nên tiếp tục làm bài thì hơn.

Ngày hôm sau là chủ nhật, là ngày duy nhất trong tuần Hướng Noãn có thể thoải mái ngủ nướng, không cần dậy sớm như khi còn ở trong ký túc xá. Hướng Trường Không vẫn luôn là người thức giấc sớm nhất nhà, anh làm cơm, làm thêm một phần cho Từ Luyến, cho vào hộp giữ ấm rồi ra ngoài.

Khi anh đi làm cũng là lúc Ngụy Nhất Thần hiếm thấy được ra ngoài.

Lần trước đi xem mắt với Nhiếp Lôi thất bại, dĩ nhiên bị ba anh ta la cho một trận. Thế nhưng, sau đó biện pháp quản chế anh ta cũng buông lỏng, còn cho phép anh ta ra ngoài.

Khoảng thời gian Ngụy Nhất Thần bị giam trong nhà, ngoại trừ nhớ Từ Luyến, anh ta thật sự lo lắng cho quán bar của mình. Tuy chẳng phải làm ăn lớn gì nhưng dù sao đây cũng là tâm huyết của anh ta. Rốt cục cũng được tự do, Ngụy Nhất Thần leo xe máy đi thẳng đến đường Thanh Nam.

Quán bar không mở cửa sớm như vậy, Ngụy Nhất Thần dĩ nhiên đi vào phòng nghỉ ngơi, vừa chơi bida vừa nghe anh em báo cáo tình hình hoạt động. A Mao cầm cốc bia, ngữ điệu ấp úng.

Ngụy Nhất Thần thục một trái, rồi chuyển sang vị trí khác: “Còn có chuyện gì? Nói thẳng đi!”

A Mao nhìn mấy anh em khác, ngập ngừng lên tiếng: “Còn có … việc liên quan đến chị Từ Luyến!”

Động tác khựng lại, Ngụy Nhất Thần thu cây cơ về, nhìn A Mao: “Từ Luyến làm sao? Đứa nào lại kéo đến tìm cô ấy gây sự?”

Từ sau khi Chu Binh đến phá cửa hàng của Từ Luyến, Ngụy Nhất Thần đã cho một anh em luôn âm thầm theo sát Từ Luyến. Sau lần đó tuy anh ta ở rịt trong nhà nhưng vẫn lệnh cho đàn em bảo vệ Từ Luyến, chỉ lo có ai lại đến phá cô.

“Không, không , không. Không ai gây sự hết!” A Mao không biết nên mở lời thế nào: “Chính là … gần đây, chị ấy có vẻ như …. đang yêu …”

Nói mấy chữ cuối cùng, A Mao tự giác đứng cách xa Ngụy Nhất Thần vài bước.

Ngụy Nhất Thần im lặng, một lúc lâu vẫn không lên tiếng. Anh ta siết chặt cây cơ trong tay: “Cậu nói cái gì?”

Giọng nói trầm khàn của Ngụy Nhất Thần khiến A Mao đổ mồ hôi hột: “Em … bọn em … nhiều lần thấy chị ấy và một người đàn ông …. đi chung với nhau … còn … còn ….”

“Còn gì?”

“Còn ra ra vào vào nhà chị ấy!” A Mao hét lên tựa như dũng sĩ dùng hết sinh lực cuối cùng nói câu cuối cùng, chết thì chết!

Không gian yên tĩnh đến mức khiến người ta ngột ngạt, Ngụy Nhất Thần ném cây cơ xuống đất, xông đến trước mặt A Mao: “Thằng đó là ai?”

“Là … là … thằng nhãi giao thức ăn. Hình như chính nó là người lần trước đánh bọn Chu Binh giúp chị Từ Luyến!”

Mắt Ngụy Nhất Thần giật giật, tên giao thức ăn đó anh ta còn nhớ. Anh ta đẩy mạnh A Mao, xông thẳng ra ngoài.

Sau khi Ngụy Nhất Thần rời đi, A Mao hít mấy hơi để lấy lại bình tĩnh, rồi mới quay sang nói với đám anh em: “Mau qua đó đi, tao sợ Thần ca giận quá hóa điên đấy!”

“Đi đi!”

A Mao mang theo nửa đám anh em qua cửa hàng Từ Luyến, nhóm còn lại ở lại trông quán. Dọc đường Ngụy Nhất Thần phóng rất nhanh, đến nơi, anh ta gạt chống, đẩy mạnh cửa vào trong.

Trương Quả Nhi nghe tiếng động liền giật nảy mình, hoàn toàn tỉnh ngủ, cô ấy còn chưa kịp lên tiếng đã thấy Ngụy Nhất Thần xông xông lên lầu. Tim Trương Quả Nhi đập thình thịch, lần này chắc chắn không phải vì vẻ đẹp trai của Thần Ca mà bị khí thế hùng hùng hổ hổ ấy dọa sợ.

Ngay cả ghi chép cũng không làm, cô ấy đi sát Ngụy Nhất Thần lên trên.

Từ Luyến vừa hoàn tất một đơn hàng lớn, công việc thời gian này thư thả hơn một chút; tuy nhiên, gần cuối năm đơn hàng nối tiếp nhau, hiện tại cô đang chuẩn bị cho đơn hàng mới.

Đột nhiên cửa mở toang, cô giật mình, run tay nên sáp cũng sóng ra ngoài. Cô khẽ nhíu mày, thả sáp nến xuống, nhìn Ngụy Nhất Thần đầy bất mãn: “Anh làm gì vậy!”

Ngụy Nhất Thần đến sát Từ Luyến, mặt đăm đăm: “Có phải em và thằng giao thức ăn đó đang quen nhau?”

Từ Luyến sửng sốt, “Anh ấy không phải là thằng giao thức ăn, anh ấy tên Hướng Trường Không.”

“Anh thèm quản nó tên mệ gì!” Ngụy Nhất Thần đưa chân đá văng cái ghế, bộ dạng hung hãn, thở hổn hển. Ở cửa Trương Quả Nhi nghe tiếng ầm ầm, cô ấy vội xông vào: “Thần ca, có chuyện gì anh cứ từ từ nói, đừng kích động!”

Ngụy Nhất Thần nhìn Trương Quả Nhi, hét lên: “Nơi này không có việc của cô, đi ra!”

Trương Quả Nhi làm sao yên tâm ra ngoài, Ngụy Nhất Thần tức giận đến mức này lỡ như anh ta động thủ với boss thì sao.

Từ Luyến bình tĩnh lên tiếng: “Trương Quả Nhi, em ra ngoài đi!”

“Boss à …”

“Không sao đâu!”

Trương Quả Nhi khẽ cau mày, dậm chận ra ngoài, nhưng cô ấy không đi xa, chỉ đứng ngay cửa quan sát, nếu Ngụy Nhất Thần động thủ, cô ấy sẽ báo cảnh sát ngay lập tức.

Mấy anh em của Ngụy Nhất Thần cũng vừa kịp đến cửa hàng Từ Luyến, A Mao nhìn Trương Quả Nhi, nuốt nước miếng, khuyên nhủ Ngụy Nhất Thần: “Thần ca, anh bình tĩnh đi!”

Ngụy Nhất Thần lườm một cái, sau đó đóng xầm cửa lại.

A Mao: “…”

Từ Luyến đi ra góc phòng rót ly nước, “Rốt cục anh muốn gì? Em và ai quen nhau có liên quan gì đến anh?”

“Không liên quan đến anh?” Ngụy Nhất Thần tức điên, anh ta phá lên cười: “Từ Luyến rốt cục em có trái tim không vậy?”

Những việc anh ta làm cho cô bao nhiêu năm nay, đám đàn em đứa nào cũng nhìn ra tại sao cô lại không nhìn ra chứ?

Từ Luyến uống ngụm nước, “Em đã nói với anh rất rõ ràng từ ban đầu, là do anh cứ quấn lấy em thôi!”

“Ha ha ha …. Đúng là anh … quấn lấy em!” Ngụy Nhất Thần lặp lại lời cô, rồi quay sang đá mạnh chiếc ghế đang nằm lăn lóc trên đất.

Tiếng động quá lớn, đám người bên ngoài lo sốt vó, A Mao đập cửa thình thình, “Thần ca, anh tuyệt đối không được đánh chị Từ Luyến!”

A Mao đi theo Ngụy Nhất Thần đã nhiều năm, tính cách Ngụy Nhất Thần thế nào anh ta rõ như lòng bàn tay. Bây giờ nếu Ngụy Nhất Thần đánh Từ Luyến thì khi Thần ca tỉnh táo lại nhất định sẽ hối hận đến chết mất.

Tuy nhiên A Mao lo xa rồi, Ngụy Nhất Thần cho dù phát điên đến mức nào cũng không bao giờ đánh Từ Luyến, Ngụy Nhất Thần nở nụ cười trào phúng: “Coi như anh không lọt vào mắt em, thì ít ra em nên tìm một người tốt hơn anh …. Bây giờ là tên giao nhận là sao chứ?”

Từ Luyến: “Em lại cho rằng anh ấy tốt hơn anh!”

“A ….a ..” Ngụy Nhất Thần cười gằn một tiếng, ánh mắt lạnh lùng, “Được!”

Anh ta mở toang cửa, chạy xuống lầu. A Mao lại đuổi theo anh ta, leo lên mô-tô rời khỏi cửa hàng Từ Luyến.

Thấy mọi người đi hết, Trương Quả Nhi mới đi sang bên cạnh Từ Luyến, giọng quan tâm: “Boss ơi, chị không sao chứ?”

“Chị không sao!” Từ Luyến dựng chiếc ghế lên, dặn Trương Quả Nhi: “Lát nữa anh Hướng Trường Không qua đây em tuyệt đối không được kể chuyện này với anh ấy!

“… Được, em biết rồi!” Trương Quả Nhi gật đầu, “À, hôm nay không gọi thức ăn ngoài đúng không ạ?”

Từ Luyến: “Ừm!”

Trương Quả Nhi: “…”

--- Tốt lắm!

Trương Quả Nhi xuống lầu, cắm cúi ghi chép chuyện phát sinh ngày hôm nay. Tiếng phong linh vang lên, cô ấy ngẩng đầu nhìn.

Hướng Trường Không đến rồi.

“A! Boss ở bên trên ạ!”

Hướng Trường Không nhìn lên lầu vừa vặn đón nhận ánh mắt Từ Luyến. Cô mỉm cười, từ trên lầu đi xuống.

Hướng Trường Không đưa hộp giữ nhiệt cho cô, hỏi: “Xảy ra chuyện gì ư?”

Từ Luyến ngạc nhiên, lắc đầu: “Không có, sao anh hỏi vậy?”

“Anh thấy sắc mặt em không tốt lắm.” Hướng Trường Không mỉm cười, “Không có gì là tốt rồi, em ăn ngay cho nóng, anh đi đây!”

“Khoan đã!” Từ Luyến gọi Hướng Trường Không lại, “Hôm nay tám giờ anh tan ca sao?”

“Ừm!”

“Vậy tám giờ em chờ anh ở đây, chúng ta đi dạo quanh công viên Ánh Sao được không?”

Hướng Trường Không nhìn cô, “Được!” ​


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.