Từ Luyến Trường Không

Chương 20: CHƯƠNG 20




Spoiler Đến bảy giờ Hướng Trường Không để ứng dụng của mình hiển thị chế độ ‘Bận rộn’, không nhận thêm đơn hàng mới, anh không muốn để Từ Luyến chờ lâu. Đúng tám giờ anh ấn chuông cửa nhà Từ Luyến.

“Hướng Trường Không, anh đến rồi!” Từ Luyến ra mở cửa, đứng ở đó nhìn anh.

Trông thấy Từ Luyến, Hướng Trường Không nghĩ ngay đến chuyện phát sinh ngày hôm ấy, trên cổ Từ Luyến lúc này vẫn còn hằn mấy dấu hôn. Là do chính anh cắn xuống.

“…” Anh cảm giác hô hấp mình trở nên nóng rẫy.

“Vào thôi!” Từ Luyến khom lưng lấy ra một đôi dép, Hướng Trường Không ngẩn người, đôi này không giống đôi hôm trước, là một đôi mới tinh.

“Em mới mua sao?”

“Ừm!” Từ Luyến gật đầu, “Ngày hôm nay em đi siêu thị, thấy màu xanh rất hợp với anh nên mua. Sau này anh đi đôi này nhé!”

Hướng Trường Không cụp mắt, đổi dép.

--- Sau này ư???

“Anh đang cầm gì đấy???”

Nghe Từ Luyến hỏi Hướng Trường Không mới nhớ ra, anh đưa cho cô: “À! Đây là há cảo chiên, tôi sợ em chờ lâu đói bụng, em ăn cái này lót dạ!”

“Vâng, em đi lấy dĩa!” Từ Luyến vào bếp cầm hai cái chén và hai đôi đũa đặt ở bàn ăn, “Anh cũng ăn chút đi!”

“Không cần, tôi đi làm cơm trước!” Hướng Trường Không đáp lời, thoáng do dự một lúc rồi mới từ từ lôi ra một chiếc túi nhỏ đưa cho Từ Luyến: “À … cái này … cái này tặng em!”

Từ Luyến đang cầm đũa cắn một miếng há cảo chiên, nghe Hướng Trường Không nói cô liền nghiêng đầu nhìn chiếc túi màu hồng nhạt trên tay anh, trên đó có logo một đôi tai thỏ, đây là lo go của Bunny.

“Son?”

“Ừm!”

Hướng Trường Không không nói thêm, Từ Luyến nhận túi, lấy ra xem: “A! Thỏi son này em cũng muốn mua thử nhưng không có hàng!” Cô ngẩng đầu, mỉm cười, “Cám ơn!”

“Không … không có chi … Em thích là được rồi!”

Từ Luyến nhoẻn miệng cười, cô cầm cây son ra tấm kính ngay phòng khách, “Để em tô thử!”

Môi Từ Luyến rất dễ lên màu, cô lau lớp son cũ rồi thoa một lớp mới. Màu đỏ rất đậm mang theo chút hương cherry, tựa như ai đó vừa uống rượu vang, vô tình vương một lớp rượu trên môi.

Cô nghiêng đầu hỏi Hướng Trường Không: “Đẹp không?”

“Đẹp … đẹp …” Hướng Trường Không phát hiện khi ở bên Từ Luyến anh liên tục nói lắp.

Từ Luyến cười cười, cô tiến lên một bước, ôm lấy cổ Hướng Trường Không, nhón chân hôn chếch trên cần cổ một dấu son hoàn chỉnh.

“Ừm … rất đẹp!”

Hướng Trường Không: “…”

Cả người anh cứng đờ, cổ ửng đỏ lan đến tận mang tai. Từ Luyến tựa người ở bàn ăn nhìn anh, phá lên cười. Mãi lâu sau Hướng Trường Không mới lắp bắp lên tiếng: “Trước tiên … trước tiên, chúng ta làm cơm đã!”

Anh căng thẳng đến mức quên lau đi vết son, Từ Luyến cũng không nhắc anh, theo anh đi vào bếp.

Thực phẩm Từ Luyến mua đều bỏ hết vào tủ lạnh, Hướng Trường Không đảo mắt quan sát rồi quay sang nói với cô: “Chúng ta nấu thịt gà xào tam vị, tôm cháy tỏi, một món canh, được không?”

Từ Luyến: “Anh là bếp trưởng, nghe anh hết!”

“Vậy …. Em rửa những thứ này, còn tôi làm tôm.” Hướng Trường Không lấy củ sen, măng tây và carot ra ngoài đưa cho Từ Luyến, còn anh xử lý bọc tôm.

Từ Luyến thật sự chưa bao giờ xuống bếp, Hướng Trường Không nhìn thấy dáng vẻ cô cầm dao bất chợt cũng căng thẳng hơn. Tuy nhiên tốt xấu gì cô cũng là người làm ngành thủ công, tay chân vẫn rất linh hoạt, được Hướng Trường Không chỉ dẫn, cô lanh lẹ cắt carot thành những khối vuông nhỏ.

Sau khi cắt xong một quả carot, Hướng Trường Không cũng lột xong vỏ tôm, anh lấy dao trên tay cô,

“Còn lại để tôi cắt cho, em lấy măng rửa sạch, rồi trộn với dầu hào.”

“Được!” Từ Luyến tìm cái thau đổ hết măng ra, vừa nghiêng đầu liền bị cách cầm dao của Hướng Trường Không thu hút, “Anh cắt nhanh quá, không sợ vào tay sao?”

Hướng Trường Không: “Quen tay hay việc, tôi làm quen rồi!”

“Ồ ….” Từ Luyến nghe theo Hướng Trường Không rửa sạch măng một lần, lấy chai dầu hào: “Bao nhiêu là được?”

“Một chút thôi, đừng nhiều quá!”

Từ Luyến ngẫm nghĩ một chút, “Có cần dùng ống nhỏ giọt không?”

“…” Hướng Trường Không ngừng động tác, “Tích quản?”

Từ Luyến gật gù: “Bình thường em làm thạch cao thơm, khi trộn thạch cao và nước phải lưu ý liều lượng, do vậy phải dùng ống nhỏ giọt để khống chế.”

Hướng Trường Không khẽ mỉm cười, “Chúng ta nấu ăn không cần chính xác như vậy, em nhìn bằng mắt thường cũng được.”

“Được rồi!” Từ Luyến mở chai dầu hào vừa mới mua, miệng lẩm bẩm, “Vì vậy, em sẽ không nấu ăn. Cái gì mà một chút, lấy một một ít, cho một lượng thích hợp … Vậy rốt cục là phải cho bao nhiêu chứ?”

Hướng Trường Không cười cười: “Em làm nhiều thì sẽ cảm nhận được.”

Từ Luyến không trả lời anh, cô chăm chú đổ chai dầu hao xuống vài giọt, “Như vậy được chưa anh?”

“Được rồi, em rót thêm chút rượu trắng vào tôm, chúng ta ướp một lát!”

“Bao nhiêu?”

Hướng Trường Không khẽ mỉm cười: “Một chút!”

Từ Luyến: “…”

Hướng Trường Không sắp xếp các đồ sơ chế gọn gàng, bằm mấy tép tỏi, cho vào chảo dầu đang xôi, đợi khi tỏi chuyển sang màu vàng óng thì đổ tôm vào: “Được rồi đó, chỉ cần hầm tầm mười phút là xong!”

Từ Luyến không ngờ làm tôm cháy tỏi lại đơn giản vậy: “Tiếp theo chúng ta làm gì?”

Hướng Trường Không: “Em rửa và cắt hành đi, lát nữa tôm xong sẽ bày lên mặt cho đẹp, tôi đi xào gà.”

“Ok!” Cắt hành dễ hơn carot cắt hạt lựu nhiều.

Hai người đứng trong bếp, bận bịu liên tay, Hướng Trường Không len lén liếc nhìn, bỗng chốc cảm thấy ngọt ngào và ấm áp. Tình cảnh này tựa như một đôi vợ chồng mới cưới.

Làm đến tám giờ rưỡi thì tất cả đã hoàn tất, Từ Luyến dọn thức ăn lên bàn, rồi vào bếp xới hai chén cơm. Gạo này cô cũng mới mua ở cửa hàng rau xanh, nhân viên có nói gạo cũng chính do nông trường trồng.

“Gạo này thơm quá, mắc xíu cũng thấy đáng!” Cô hít một hơi, sau đó rút di động chụp lại mâm cơm trên bàn, “Để em gửi qua cho mẹ kẻo bà lại nói em chỉ biết mỗi nấu mì.”

Sau khi gửi ảnh cho mẹ, cô còn ghi thêm: Ở nhà tự nấu.

Nhận được tấm ảnh của con gái, mẹ cô nhắn tin lại liền, nhưng lại là tin nhắn thoại.

Từ Luyến mở lên nghe,

‘Con gái à, có phải con có bạn trai rồi không? Mẹ thấy trên bàn rõ ràng có hai chén cơm!’

Hướng Trường Không: “…”

Từ Luyến nhấn nút thu âm: ‘Chờ ba mẹ về con sẽ giới thiệu anh ấy ạ.’

Hướng Trường Không nhướn mày nhìn cô …

--- Như thế này là sao, coi như cô đã thừa nhận rồi ư?

Gửi xong tin nhắn thoại này cho mẹ, Từ Luyến đặt di động sang một bên, rồi cầm đũa. Cảm nhận được Hướng Trường Không ngồi đối diện vẫn nhìn mình chăm chăm, cô mở miệng hỏi anh: “Sao vậy, anh không ăn cơm sao?”

Hướng Trường Không chần chừ, anh cho rằng có một số việc vẫn nên hai mặt một lời là tốt nhất: “Chuyện em vừa nói với mẹ …. Là thật lòng?”

“Việc gì cơ? Giới thiệu anh với ba mẹ em ấy hả?” Từ Luyến nhìn Hướng Trường Không, “Anh không muốn gặp họ ư?”

“Không …. Không phải!” Hướng Trường Không siết chặt đôi đũa trong tay, không dám đối diện với ánh mắt của Từ Luyến, “Hiện tại … chúng ta là … là quan hệ gì chứ?”

“Theo anh thì quan hệ chúng ta là gì?” Từ Luyến hỏi ngược lại Hướng Trường Không, “Tình một đêm hay chỉ bạn tình qua đường?”

“Không … Không phải!” Hướng Trường Không ngay lập tức phủ nhận, nhưng lại không dám hùng hồn thừa nhận quan hệ của bọn họ.

“Hay nói cách khác, đây chỉ là quan hệ trai gái bình thường, anh chỉ muốn vui một chút?”

“Tôi …. Anh … anh không có!”

“Em cũng không!”

Cuộc đối thoại đến đây đột ngột kết thúc, Hướng Trường Không nhìn Từ Luyến một lúc lâu, khuôn mặt anh dần dần ửng đỏ: “Chúng ta ăn … ăn cơm thôi, để nguội mất ngon!”

“Ừm!”

Nói là ngày hôm nay Hướng Trường Không dạy cô nấu ăn nhưng thực chất từ đầu đến cuối đều do Hướng Trường Không ra tay. Lần trước đến nhà Hướng Trường Không chưa có cơ hội ăn qua món anh nấu, ngày hôm nay được nếm thử tay nghề, Từ Luyến kinh ngạc vô cùng: “Ăn ngon quá, món tôm cháy tỏi này còn ngon gấp mấy lần quán em hay ăn!”

Hướng Noãn thường hay khen anh nấu ăn ngon, anh cảm giác rất bình thường, nhưng lần này nhận được lời khen ngợi từ Từ Luyến lại khiến tim anh đập loạn: “Vậy …. Em ăn nhiều một chút!”

Anh đẩy mấy dĩa thức ăn nhích về phía Từ Luyến một chút.

Thấy Hướng Trường Không cầm mãi chén cơm, cô liền gắp cho anh một con tôm lớn nhất: “Anh ăn đi, đừng chỉ ăn cơm không!”

“Để anh tự gắp là được …”

Tối hôm nay Từ Luyến ăn được hai chén cơm đầy, Hướng Trường Không làm hai món mặn, một món canh cũng hết sạch sành sanh. Lúc đứng trong nhà bếp rửa chén, Từ Luyến âu sầu nghĩ thầm ‘Coi như sáng nay chạy bộ công toi rồi!’

“Không cần anh giúp sao?” Hướng Trường Không đứng trước cửa nhà bếp hỏi cô. Từ Luyến lắc đầu: “Không cần đâu, em ăn nhiều quá, làm cho tiêu cơm. Sau này em sẽ sắm thêm cái máy rửa chén!”

Khi cô trang trí nhà cửa, chỉ nhớ phải sắm lò nướng mà quên mất phải có thêm máy rửa chén. Kết quả đến nay lò nướng còn chưa bao giờ đụng đến, chén thì rửa có một hai cái. Bây giờ muốn mua thêm cái máy rửa chén không phải khó, chỉ có điều hơi phiền phức một chút thôi.

“Em rửa chút là xong ngay, anh ra phòng khách xem ti vi đi!”

Hướng Trường Không thấy cũng sắp xong nên không nói thêm, liền ra ngoài. Từ Luyến dọn dẹp xong xuôi cũng đi ra phòng khách.

Hướng Trường Không không xem tivi mà đứng ở ban công nhìn lên bầu trời xa xăm. Gió đêm thổi nhẹ, cuốn mái tóc anh bay bay.

Từ Luyến chưa bao giờ ngắm một người đàn ông kỹ như vậy: gương mặt của anh, khóe môi của anh, từ cằm đến yết hầu, còn có cả nỗi buồn dai dẳng mà ngay cả gió đêm cũng thổi không tan hết.

Anh đứng ở đó, tựa như muốn hòa mình với bóng đêm.

Từ Luyến luôn ý thức việc không thể quá thân mật với một người, bằng không sẽ nhận được rất nhiều phiền toái, cô vẫn luôn tuân thủ quy tắc này. Vậy mà, chỉ riêng đối với Hướng Trường Không, cô biết rõ ràng một khi tiếp cận anh sẽ nhận lấy rất nhiều phiền phức, nhưng cô nguyện ý vì anh mà vui vẻ tiếp nhận.

Bởi vì so với những cái phiền phức ấy, cô không muốn mãi mãi là người đứng bên ngoài nhìn ngắm anh.

Cô đi tới, dựa vào Hướng Trường Không, nghiêng đầu hỏi: “Anh đang suy nghĩ gì vậy?”

Bây giờ Hướng Trường Không mới phát giác cô đang đứng bên cạnh, anh khẽ lắc đầu: “Không có gì!”

Từ Luyến nhìn anh một lát, rồi hỏi: “Không thì tại sao lại im lặng như thế! Nói ra đi, để tỷ tỷ khai đạo cho đệ đệ!”

Hướng Trường Không nhướn mày: “Tỷ tỷ?”

“Ừm!” Từ Luyến gật gù, “Em tốt nghiệp được hai năm rồi!”

Hướng Trường Không sửng sốt, sau đó khẽ mỉm cười: “Anh tốt nghiệp được ba năm!”

Từ Luyến: “…”

Từ Luyến không tin, cô vẫn luôn nghĩ Hướng Trường Không nhỏ tuổi hơn mình: “Vậy năm nay anh bao nhiêu tuổi?’

“24!”

“Em cũng 24, anh sinh tháng mấy?”

“Tháng ba!”

Từ Luyến: “…”

Thua.

Hướng Trường Không hiếm khi bắt gặp được biểu hiện thẹn thùng của Từ Luyến, anh nhìn cô đầy hứng thú: “Em sinh tháng mấy!”

“Tháng 7!” Ngữ điệu Từ Luyến có phần không cam lòng.

“Vậy anh vẫn lớn hơn!”

“…” Từ Luyến bĩu môi, “Ấu trĩ!”

Hướng Trường Không bật cười, còn không biết là ai ấu trĩ hơn?!!

Từ Luyến im lặng một lát rồi hỏi tiếp, “Gần đây anh mới làm công việc giao nhận đúng không? Trước đây anh làm gì!”

Hướng Trường Không không nói, bầu không khí trở nên yên ắng hơn, anh ngửa đầu nhìn bóng đêm vô định: “Trước đây anh làm cho một công ty tài chính!”

“Vậy tại sao anh lại nghỉ việc?”

Hướng Trường Không: “Bởi vì anh cần tiền!”

Anh chậm rãi lên tiếng: “Anh được làm cho một công ty lớn, tương lai sẽ rất tốt, nhưng em cũng biết ở công ty lớn một năm chỉ tăng lương một lần, cấp bậc tăng từng bước từng bước. Khi anh vừa vào làm, tiền lương rất thấp, hơn nữa anh chỉ tốt nghiệp cử nhân, trong khi đó trong công ty có biết bao nhiêu nghiên cứu sinh còn đang phải cạnh tranh nhau từng chút một.”

Sau khi Từ Luyến tốt nghiệp liền mở cửa hàng, không ra ngoài tìm việc, nhưng chuyện đi làm công ăn lương cô vẫn hiểu. Thật sự sinh viên vừa tốt nghiệp chính là bán rẻ sức lao động, phải nỗ lực làm việc năm bảy năm mới có thể có được chút thành tích.

“Em đến nhà anh cũng biết chuyện mẹ anh có bệnh đúng không? Hiện tại bà vẫn phải tiếp tục điều trị, em gái năm nay lại thi đại học. Anh cần tiền. Làm giao nhận không cần kinh nghiệm, chỉ cần em càng giao nhiều hàng, tiền lương càng cao.”

Từ Luyến ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Giao thức ăn ngoài quả thật có thể nhanh chóng có tiền nhưng xét sự nghiệp sau này thì không bằng được những công ty lớn, anh ở công ty tài chính làm hai năm coi như uổng phí rồi!”

“Anh đâu còn cách nào mà cân nhắc nhiều như vậy!” Ngoại trừ mẹ và em gái cần tiền anh cũng phải tiết kiệm thêm một khoản, phòng trừ trường hợp bất ngờ phát sinh.

Từ Luyến còn có rất nhiều điều muốn biết. Cô muốn hỏi còn ba anh đâu rồi? Mẹ anh mắc bệnh gì? Những vấn đề ấy luôn luẩn quẩn trong đầu cô từ rất lâu, nhưng rốt cục cô không hỏi.

Cô chợt nhớ đến những giáo trình trên kệ sách phòng anh và chiếc máy bay bằng gỗ, nhớ đến ánh mắt luôn phảng phất u buồn mỗi khi anh nhìn lên bầu trời xa xăm.

“Hướng Trường Không!”

“Ơi …”

“Anh học thiết kế máy bay à?”

Hướng Trường Không nghiêng đầu nhìn Từ Luyến, có hơi bất ngờ: “Sao em biết?”

Từ Luyến: “Em thấy sách nghiên cứu của anh trong phòng. Anh học ngành này tại sao lại làm công việc khác?”

Hướng Trường Không cụp mắt: “Ngành tài chính bây giờ rất thịnh, cho dù học ngành nào anh cũng sẽ làm ngành này chứ không phải chỉ ngành thiết kế máy bay.”

“Nhưng đây là ngành anh yêu thích … không phải ư?’

Hướng Trường Không sững người, anh nhìn Từ Luyến không lên tiếng. Có lẽ đây chính là tính cách khiến Từ Luyến luôn thu hút anh, cho dù thích hay không thích cô đều rất thẳng thắn biểu lộ.

“Thiết kế máy bay …” Anh dè dặt lên tiếng, ánh mắt lấp lánh ánh sáng như xuyên thấu màn đêm để có thể nhìn được xa hơn, “Sinh viên chỉ tốt nghiệp cử nhân không thể được vào làm ở phòng nghiên cứu.” Chứ đừng nói đến được làm việc cho Viện Nghiên cứu Nhất Phi.

Từ Luyến: “Hôm trước em có thấy Viện Nhất Phi chiêu sinh đào tạo nghiên cứu sinh, anh có muốn ghi danh thi không?”

Ánh mắt Hướng Trường Không khẽ gợn sóng, nhưng rồi lập tức lại trầm tĩnh.

Từ Luyến quan sát anh: “Có rất nhiều biện pháp để giải quyết vụ tiền bạc, tuy nhiên việc anh muốn làm đừng nên dễ dàng từ bỏ như thế.”

Khóe miệng Hướng Trường Không khẽ mấp máy, nhưng cuối cùng lại không nói gì. Anh im lặng đứng tựa người ở ban công nhìn về xa xa đến mức xuất thần, ánh sao lấp lánh Từ Luyến có thể thấy được trong đáy mắt anh cũng bị bóng đêm vùi lấp.

Rốt cục anh phải gánh vác trên vai mình biết bao nhiêu trọng trách khiến anh trở nên như vậy, để có thể buộc anh phải từ bỏ luôn ước mơ của mình.

Lần đầu tiên cô vì một người mà cảm thấy đau lòng.

“Hướng Trường Không!” Từ Luyến khẽ gọi tên anh.

“Sao cơ?” Hướng Trường Không nghiêng đầu nhìn cô.

Từ Luyến: “Em đẹp không?”

“…” Câu hỏi đột ngột của Từ Luyến khiến anh không kịp chuẩn bị, con tim lại khẽ xao động, “Đẹp … rất đẹp!”

“Vậy anh muốn ngủ với em không?”

“Không … không …!”

Hướng Trường Không căng thẳng đến mức tim muốn nhảy khỏi lồng ngực, câu trả lời phủ nhận này của anh khiến Từ Luyến không vui, cô nhíu mày: “Không muốn?”

“Không …. Không phải!”

“Vậy tức là muốn!”

Hướng Trường Không: “…”

Từ Luyến quan sát Hướng Trường Không, vừa rồi khuôn mặt anh không có chút cảm xúc nào thì bây giờ lại ửng đỏ, cô bật cười: “Vậy anh còn chờ cái gì?”

Cô cười rất đẹp, với Hướng Trường Không mà nói nụ cười ấy như độc dược trí mạng, anh chỉ muốn đến gần bên cô, ôm chặt lấy cô.

Từ Luyến ôm cổ Hướng Trường Không, hai chân nhún nhẹ, cuốn lấy hông anh. Cả người cô treo trên người Hướng Trường Không, cảm thụ đôi bàn tay anh ôm chặt lấy cô. Hơi thở của hai người quấn quýt trong nụ hôn sâu, càng ngày càng hỗn loạn.

Hướng Trường Không nhẹ nhàng dựa lưng cô vào tường, khóe môi vẫn dán chặt trên môi cô, hỏi nhỏ: “Đi đâu?”

Từ Luyến thở hổn hển, đôi mắt nhiễm tầng sương: “Đâu cũng được!”

Đáy mắt Hướng Trường Không đen láy tựa như sắc đêm hôm ấy, anh ôm chặt lấy cô đi về phòng ngủ, ngã người lên giường.

Sự nhiệt tình nhen lửa, cả hai như tên đã trên cung, sẵn sàng chiến đấu.

“Cơ thể em có khỏe không?”

Hướng Trường Không vẫn còn nhớ như in cảm xúc khi Từ Luyến kề môi bên tai anh rên đau.

Từ Luyến nhìn Hướng Trường Không trả lời: “Cũng ổn!”

“Vậy anh …. Sẽ nhẹ nhàng một chút!” Lời ra khỏi miệng Hướng Trường Không tựa như lông vũ đảo nhẹ trái tim của Từ Luyến, khiến cô ngứa ngáy. Cô quấn chặt lấy eo anh để anh áp sát mình hơn.

Nhiệt độ trong phòng không ngừng tăng, quần áo ném tứ tung trên nền đất, chiếc hộp màu đỏ ở góc giường được mở ra, Hướng Trường Không vẫn ôm chặt Từ Luyến, thì thầm bên tai cô: “Thích không?”

“Thích ….” Tất cả những gì thuộc về anh, cô đều rất thích.

“Anh cũng vậy, rất … rất thích ….” Vừa trả lời anh vừa hôn lên khắp người Từ Luyến. Từ Luyến nỉ non kêu tên anh, động tình và mỹ diệu. Hướng Trường Không từng nhịp từng nhịp va chạm thật sâu, đáp lại tiếng kêu của cô.

Lần này Hướng Trường Không chỉ làm một lần, nhưng rất lâu. Sau khi kết thúc, hai người vào phòng tắm rửa, bình ổn lại nhịp tim đang hỗn loạn.

Hướng Trường Không lấy tay nghịch nghịch lọn tóc Từ Luyến, mái tóc cô vừa mềm vừa mượt, phảng phất hương thơm khiến anh lưu luyến. Chóp mũi anh đặt nhẹ trên đỉnh đầu cô, không kìm lòng hít sâu một hơi. Từ Luyến chôn mặt vào lồng ngực anh, nghe từng nhịp tim đập mạnh mẽ. Cứ thế này suốt đêm cũng thật thoải mái.

Hướng Trường Không khều nhẹ mái tóc cô: “Anh phải đi rồi!”

Từ Luyến nhíu mày, ngẩng đầu: “Anh phải về sao?”

“Ừm ….” Hướng Trường Không hôn lên môi cô, “Mẹ ở nhà một mình. Nếu anh không về sáng mai không ai nấu nướng cho bà ăn.” Tuy rằng bây giờ đã rất muộn nhưng dù sao về nhà vẫn tốt hơn.

Từ Luyến nhớ tới mẹ của anh bị bệnh, để bà ở nhà một mình thật sự không thể an tâm. Cô nhìn anh, “Vậy bao giờ anh trở lại?”

Hướng Trường Không khẽ sững sốt, rồi mỉm cười.

Từ Luyến thật sự rất thẳng thắn, ngay cả dục vọng đối với anh cô cũng chưa bao giờ giấu diếm.

Anh áp sát tai cô: “Em tìm đến anh, là anh có mặt!”

Nói xong, anh đứng lên, mặc quần áo. Từ Luyến nằm trên giường, cô phát hiện cứ ngắm anh mặc quần áo thế này cũng là một dạng hưởng thụ.

Ăn mặc chỉnh tề, Hướng Trường Không lại đi về phía Từ Luyến, hôn lên môi cô: “Em ngủ tiếp đi, ngủ ngon!”

“Ừm ….” Từ Luyến trả lời, nhìn anh ra khỏi phòng.

Xuống đến dưới lầu, Hướng Trường Không lấy di động nhìn đồng hồ, đã gần một giờ rồi …. Anh khẽ thở dài, cào cào lại tóc mình.

Điện thoại bỗng nhiên rung nhẹ, Hướng Trường Không đưa lên nhìn, là Từ Luyến gọi đến. Sợ cô có chỗ nào không ổn, anh nhanh tay nhận cuộc gọi: “Từ Luyến? Em có sao không?”

Thanh âm nhẹ nhàng của Từ Luyến xuyên qua ống nghe: “Hướng Trường Không, anh quay đầu lại đi!”

Theo lời cô, Hướng Trường Không xoay người, trông thấy cô đang đứng ở ban công nhìn mình. Một tay cô cầm điện thoại, một tay nắm lan can, mái tóc dài tung bay.

Một cơn gió thổi đến, dựa vào làn gió náy, cô ném đồ vật trong tay đi.

Là một chiếc máy bay giấy màu trắng.

Chiếc máy bay ấy tựa như vệt sáng trắng, xé rách đêm đen u tối, hướng về phía Hướng Trường Không.

Hướng Trường Không nhặt chiếc máy bay giấy lên, nghe Từ Luyến ở đầu dây bên kia: “Tặng cho anh, ngủ ngon!”

Cô cúp điện thoại, trở vào nhà. Hướng Trường Không chăm chú nhìn chiếc máy bay trong tay mình, lát sau mới mở ra.

Trên hàng giấy trắng có dòng chữ.

‘Chết sẽ không đau đớn, cảm nhận được thống khổ mới chính là sinh mệnh!

Những đau đớn anh phải gánh chịu chính là minh chứng anh vẫn còn tồn tại.’


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.