Từ Luyến Trường Không

Chương 2: CHƯƠNG 2




Mười giờ hai mươi, Hướng Trường Không về đến nhà, rón rén mở cửa. Trong nhà rất yên tĩnh, mẹ anh đã đi ngủ. Anh đóng cửa, không mở đèn, cài lại dây xích khóa mà bà Ông Thục Lệ mở ra trước khi về phòng.

Trên chiếc bàn vuông phòng khách có mấy cái chén, Hướng Trường Không chồng lên, đem vào bếp rửa. Dọn dẹp xong xuôi anh cột túi rác, sáng sớm ngày mai tiện xuống nhà anh đem vứt rác luôn.

Vừa cúi người xuống, Hướng Trường Không khựng lại. Trong thùng rác có một lá thư bị xé làm đôi, màu sắc và hình thức lá thư anh cực kỳ quen thuộc. Anh khẽ nhếch miệng, lấy phong thư ra khỏi thùng rác.

Quả nhiên là thư của Viện nghiên cứu Nhất Phi.

Phần người gửi được in sẵn, phần người nhận là chữ viết tay, ba chữ Hướng Trường Không được viết rất mạnh mẽ. Khóe miệng anh mím chặt, anh đứng chôn chân tại chỗ, một lúc lâu sau mới tắt đèn nhà bếp, cầm thư về phòng mình.

Mở chiếc đèn bàn, Hướng Trường Không lấy thư ra, ghép lại.

Trường Không,

Viện Nghiên Cứu Nhất Phi bắt đầu tuyển sinh, có hai tiêu chuẩn cho đợt này. Bác không biết cháu có quan tâm không nhưng vẫn gửi cháu thư tuyển sinh đã đóng dấu.

Bác biết cháu khó xử, cũng hiểu được lập trường của cháu. Thế nhưng, cháu còn trẻ, sự nhiệt tình và tài hoa không hề thua kém ba mình. Bác luôn cho rằng cháu không nên từ bỏ dễ dàng như vậy.

Bác có đính kèm một lá thư đề cử trong phiếu tuyển sinh, hi vọng vào năm tới có thể được gặp cháu tại Viện.

Bác Hầu.

Nội dung lá thư của bác Hầu rất ngắn, nhưng Hướng Trường Không đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần. Anh tìm đọc thể lệ chiêu sinh, cùng thời gian báo danh mà bác Hầu đã gửi.

Ngày 21 tháng 10 đến ngày 31 tháng 10.

Con ngươi Hướng Trường Không chợt lóe sáng, là những đốm lửa đã chìm trong góc tối từ rất lâu rồi … nhưng rồi đốm lửa ấy cũng tắt dần.

Anh gấp thư vào, mở ngăn kéo, cất vào chỗ sâu nhất.

Ngày hôm sau, Hướng Trường Không làm việc ca ngày, sau mười giờ bắt đầu nhận đơn. Tám giờ rưỡi anh đã làm xong bữa sáng, gõ cửa phòng bà Ông Thục Lệ: “Mẹ, dậy ăn sáng!”

Bà Ông Thục Lệ trong phòng không đáp lời, nhưng chỉ một phút sau cửa mở. Bà đi ra phòng vệ sinh rửa mặt, rồi ngồi xuống đối diện Hướng Trường Không. Trên bàn bày sẵn một đĩa màn thầu, Hướng Trường Không múc cho mẹ chén cháo, không quên nhắc mẹ cháo còn nóng.

Bà Ông Thục Lệ nâng chén, miệng nhỏ nhỏ mím lại, ánh mắt lơ đãng đảo qua thùng rác ở gần đó, túi rác thay mới, rác cũ đã được Hướng Trường Không dọn sạch sẽ. Bà thu hồi tầm mắt, bỏ chén cháo xuống, cầm một chiếc màn thầu lên. Trên bàn ăn rất yên tĩnh, hai người không ai nói với ai lời nào, chỉ có tiếng lách cách phát ra từ chén đũa, và tiếng nhai nuốt thức ăn.

Dùng xong bữa sáng, Hướng Trường Không đưa thuốc cho mẹ, đợi bà uống xong mới vào bếp rửa chén.

Đến văn phòng, Hướng Trường Không quẹt thẻ, vào phòng thay đồ. Trong phòng có hai đồng nghiệp đã có mặt từ sớm, đang ngồi tán gẫu, Hướng Trường Không đi về phía bọn họ, “Chào anh Vương, anh Ngô.”

“Chào Tiểu Hướng. Hôm nay chú cũng đến sớm vậy!” Anh Vương là một người đàn ông trung niên, dáng người mập mạp, nhìn rất phúc hậu. Anh ta nhìn Hướng Trường Không cười cười, “Vừa rồi mới nhắc chú với anh Ngô!”

Hướng Trường Không khẽ nở nụ cười, mở tủ cá nhân: “Nói gì về em vậy?”

“Xếp hạng! Chú lại đứng đầu về số lượng giao thức ăn và lời khen tặng, chú có thấy càng ngày Tiểu Trương càng không vừa mắt với chú không?”

Trước khi Hướng Trường Không vào làm, Tiểu Trương luôn giữ kỷ lục đầu bảng.

Hướng Trường Không mỉm cười: “Các anh nghĩ quá rồi, mọi người đều là làm việc cả thôi!”

Anh Vương nhắc: “Làm việc cũng đừng liều mạng quá, đặc biệt là những người giao nhận như chúng ta, ngày nào cũng phải chạy ngược xuôi ngoài đường. Phải chú ý an toàn.”

“Em biết rồi, cảm ơn anh Vương đã nhắc nhở!”

“Cơ mà, anh hơi ngạc nhiên về chú đấy. Mới đến làm có hai tháng mà lên tay nhanh quá?!!! Mấy tân binh phải mất ít nhất một tháng mới thông thuộc địa hình, tháng đầu tiên chẳng nhận được bao nhiêu đơn hàng đâu. Chú chỉ có mấy ngày đầu là ít đơn thôi.”

Nghe nói thế, anh Ngô cũng sáp tới: “Anh đừng nói chứ, hôm trước em nhìn bản đồ nhiệm vụ giao nhận của em nó …. Trời ạ, lít nha lít nhít, phức tạp hơn cả đường tàu điện ngầm ấy. Gặp phải mấy anh lính mới thì chỉ ôm xe mà khóc.”

Hướng Trường Không lấy áo khoác ra, rồi đóng tủ cá nhân lại: “Từ bé trí nhớ của em đã cực tốt. Chạy hai ba lần có thể nhớ rõ mồn một. Còn bản đồ, lúc ít đơn em còn tham khảo một chút, chứ lúc nhận nhiều em cũng chẳng coi qua.”

Anh Ngô chớp mắt đầy tò mò: “Chú đều nhớ kỹ?”

“Vâng, em tính toán khoảng cách và thời gian trong đầu, vạch ra con đường ngắn nhất, sẽ đạt được hiệu suất cao nhất.”

Hai người bọn họ nhìn nhau thở dài: “Không hổ là sinh viên đại học, đầu óc linh hoạt hơn chúng ta nhiều. Giờ mấy tụi thanh niên hay gọi là gì nhỉ ….'Nam Thần Siêu Cấp'?”

Anh Vương phì một tiếng: “Thôi đi, chẳng phải sinh viên đại học nào cũng thông minh đâu. Cháu tôi đây cũng là sinh viên nè …. Mà tôi thấy nó ngu y chang tôi.”

Hướng Trường Không mặc áo khoác vào, cười cười: “Chào anh Vương, anh Ngô, em đi trước đây!”

“Ừm. Hôm nay gió lớn nhớ đeo khẩu trang.”

“Dạ vâng!”

Lúc Hướng Trường Không đến văn phòng thì Từ Luyến cũng bắt đầu xuất phát. Cửa tiệm của cô mở cửa mười giờ sáng mỗi ngày, sau khi thức giấc cô dành nửa tiếng chạy bộ quanh tiểu khu. Cô ở cách công viên Ánh Sao không xa, nếu không kẹt xe thì tầm hai mươi phút là đến.

Ngày hôm nay cô nhân viên cô thuê cũng đến đúng giờ, thấy cô lái xe tới, cô ấy vẫy vẫy tay chào hỏi.

Đậu xe xong xuôi, cô vừa mở cửa tiệm vừa đáp lại lời chào.

“Boss, hôm qua cửa hàng đông không?”

“Tàm tạm.”

“Vậy hôm qua chị ăn gì? Không phải ăn cơm đùi gà nữa chứ?” Trương Quả Nhi nói đến đây thì cố tình lấy tay huých nhẹ vào cánh tay của Từ Luyến: “Nói thật đi có phải chị nhìn thấy soái ca giao nhận nên ngày nào cũng gọi cơm đùi gà đúng không?”

Từ Luyến dừng động tác, quay sang nhìn cô ta: “Sao? Mỗi lần đưa cơm cho chị đều cùng là một người ư?”

“…”

Được thôi, coi như cô ấy chưa hỏi gì?

“Bọn họ mặc quần áo i chang nhau, còn đội mũ, làm sao chị nhận ra được!” Từ Luyến không quan tâm lắm.

Trương Quả Nhi không dám đáp bừa: “Vì anh giao nhận ấy trắng hơn với mấy người khác. Thật lòng em chỉ muốn hỏi anh ấy dùng kem chống nắng loại gì đấy!”

“Ồ!”

“Hơn nữa, anh ấy cũng cực đẹp trai. Chị không thấy ánh mắt của anh ấy rất u buồn sao …. Phảng phất chất chứa nhiều tâm sự lắm.”

“Chị không chú ý!” Từ Luyến đánh giá cô gái trước mặt mình, “Em đang coi trọng người đàn ông ấy sao?”

“Hì hì!” Trương Quả Nhi cười hề hề, lấy ra một quyển sổ màu đen, huơ huơ trước mặt Từ Luyến, “Không dám giấu boss, em đã cho anh ấy vào số thứ tự thứ ‘0123’ trong danh sách mục tiêu quan sát’ của em.”

Từ Luyến nhìn lướt qua quyển sổ ghi chép của Trương Quả Nhi, dòng chữ nhỏ ‘Một ngàn biểu cảm’ đặc biệt nắn nót. Cô không có ý kiến, đi thẳng lên lầu.

Trương Quả Nhi ngại ngùng thu tay về, ngay số thứ tự 0121 cô ta viết một dòng: Ngày hôm nay boss cực kỳ lạnh lùng.

Rồi vẽ thêm icon cau có.

Trương Quả Nhi là sinh viên năm tư của Viện Hí Kịch Trung Ương. Cô ta ấp ủ một giấc mơ rất lớn đó chính là thu thập tư liệu sống về biểu cảm của một ngàn người khác nhau, bao gồm tình cách, đặc điểm. Tất cả đều được ghi chú tỉ mỉ.

Từ Luyến cũng là một trong những mục tiêu quan sát của cô ấy.

Về điểm này, Trương Quả Nhi cũng đã trình bày rõ với Từ Luyến khi phỏng vấn, Từ Luyến cũng không có ý kiến.

Mười giờ mới mở cửa nên giờ nghỉ trưa đến rất nhanh, Trương Quả Nhi chạy lên lầu hỏi Từ Luyến muốn ăn món gì.

Từ Luyến vẫn đang nấu sáp, cô ngẩng đầu nhìn Trương Quả Nhi, hỏi: “Trưa nay em ăn gì?”

“Em muốn ăn canh dúng.” Ngữ điệu Trương Quả Nhi tươi vui, “Vậy chị em mình gọi cùng một món nhé, có thể thêm chút thức ăn.”

“Ừm, được!”

“Vậy chị xem muốn ăn loại nào.” Trương Quả Nhi cầm điện thoại, mở ứng dụng. Sau khi chọn xong, Trương Quả Nhi chạy xuống lầu, bắt đầu đợi soái ca giao cơm. Từ Luyến tiếp tục công việc. Sáp vừa nấu lại bị khô lại, coi như công cốc rồi.

Cô hoàn tất hai khuôn sáp, rồi xuống lầu rửa tay, vừa hay nhân viên giao đồ ăn cũng tới. Lần này Từ Luyến cố tình nhìn tướng mạo của người này ….

--- Đâu có trắng đâu ta!

“Không phải anh ấy rồi!” Sau khi nhân viên giao nhận rời đi, Trương Quả Nhi vừa mở hộp thức ăn vừa nói: “Vừa rồi là người khác. Lần sau nếu soái ca với cặp mắt u buồn đến, em sẽ gọi boss.”

“… Tôi cũng đâu muốn biết đâu!”

Trương Quả Nhi chớp chớp mắt, “Vừa rồi chị nhìn lén người ta, em thấy hết cả rồi.”

Từ Luyến cầm đũa, quyết định không nói chuyện với cô ấy nữa.

Điện thoại di động trên bàn rung nhẹ, Từ Luyến cắn đũa trong miệng, cầm điện thoại lên nhìn.

Lớp trưởng cấp ba: Từ Luyến, mọi người đang bàn nhau họp lớp, cậu tham gia không?

Từ Luyến ngẫm nghĩ một chút rồi nhắn ba chữ: Không hứng thú.

Sau khi gửi đi, cô gửi thêm một tin: Tớ không có thời gian.

Lớp trưởng cấp ba: Công việc cậu bận lắm sao? Nhưng mà bây giờ vẫn chưa xác định chính xác thời gian. Nếu quyết định xong tớ thông báo lại cho cậu, đến lúc đó cậu xem có thể sắp xếp đi được không nha. Lâu lắm rồi mọi người không gặp nhau.

Từ Luyến: Đến lúc đó rồi nói.

Lớp trưởng cấp ba: À… Đúng rồi! Sao cậu không còn ở trong group bạn cấp ba vậy?

Từ Luyến: Vậy à? Chắc tớ lỡ tay thoát ra.

Lớp trưởng cấp ba: Chờ tớ một chút, tớ thêm cậu vào lại.

“….”

Từ Luyến thầm nghĩ, lại phải lỡ tay thêm lần nữa rồi!!!

“Boss ơi, ai vậy?” Trương Quả Nhi nhìn cô đầy tò mò.

Từ Luyến liếc cô ấy một cái, thả di động lên bàn: “Lớp trưởng cấp ba hỏi chị có đi họp lớp không!”

“À …. Em đoán nhất định chị trả lời là không có hứng thú.”

Theo như cô ta quan sát mấy tháng nay, Từ Luyến hầu như không tham gia bất kỳ hội họp nào, cũng chưa từng thấy người bạn nào đến thăm cô, ngoại trừ mục tiêu quan sát số 0122 của cô.

Từ Luyến trả lời: “Thật sự là chị không có hứng thú!”

Trương Quả Nhi lắc lắc đầu: “Boss à … chị như vậy là không được. Mấy ngày trước có một hot blogger đăng bài phê phán tụi thanh niên bọn em bây giờ. Người ấy nói thanh niên thời nay không chịu ra khỏi nhà, không có những giao tiếp xã hội thì làm sao có bạn trai, bạn gái.”

“Hoang đường!” Từ Luyến khịt mũi coi thường, “Chị không ra khỏi cửa, không xã giao đã nói rõ chị không thích tìm bạn trai bạn gái gì đó, lại càng thích ở một mình.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.