Trong tích tắc đại não của anh Vương vẽ lên một màn kịch cực kỳ cẩu huyết. Theo bản năng anh ta đưa mắt đánh giá Từ Luyến một chút: là một người phụ nữ rất đẹp, rất xứng với Tiểu Hướng.
Từ Luyến thấy đối phương không lên tiếng, càng thêm lo lắng: “Có phải anh ấy bị thương nặng hơn không?”
Một câu nói đã bổ sung cho kịch bản cẩu huyết của anh ta, cũng giúp anh ta hiểu rõ câu chuyện …
--- Thì ra vết thương của Tiểu Hướng có liên quan đến cô Từ.
Hôm đó khi ở văn phòng trông thấy thương tích của Hướng Trường Không, mấy anh em ngồi đó giật mình, hỏi xảy ra chuyện gì thì Hướng Trường Không chỉ trả lời là té.
Nực cười …. Hướng Trường Không coi anh ta là con nít ba tuổi chắc, nhìn qua cũng đủ biết vết thương này là do đánh nhau.
Thì ra vụ này có liên quan đến ‘hồng nhan’.
Tuy nhiên anh Vương lại không thể hiểu nổi: nếu đúng là như vậy tại sao hôm nay Hướng Trường Không không chịu giao cơm cho người ta? Lẽ nào xảy ra mâu thuẫn gì đó?
Anh Vương ý thức được trách nhiệm của một người vừa là đồng nghiệp, lại vừa là tiền bối của mình, anh ta chậm rãi lên tiếng: “Ừm! Không hiểu tại sao thằng nhóc Tiểu Hướng lại bị thương, đã vậy cứ nằng nặc đòi đi làm. Cô không biết, ở văn phòng chúng tôi, nó lúc nào cũng được khách hàng khen ngợi, vậy mà hôm đó lần đầu tiên bị phàn nàn.”
Từ Luyến thoáng sững sờ, không phải Hướng Trường Không nói với cô là không có khách hàng nào trách cứ anh sao. Đôi môi đỏ khẽ nhếch, không lên tiếng.
Anh Vương vẫn quan sát nét mặt của Từ Luyến, tiếp lời: “Nếu như cô muốn tìm nó có thể qua nhà nó. Nhà nó ở khu Dung Thành đấy!”
Từ Luyến đảo mắt … Qua nhà anh?
Nhìn vẻ mặt của Từ Luyến, anh Vương biết sứ mệnh của mình đã hoàn thành: “Nếu như không còn chuyện gì tôi xin phép đi trước!”
“Vâng, cám ơn anh!”
“Không có chi!”
Ra khỏi cửa hàng Từ Luyến, bước chân của anh Vương trở nên gấp gáp hơn hẳn. Anh ta lấy di động gọi một cuộc: “Alo, lão Ngô, tôi gặp chuyện lớn!”
“Chuyện gì? Có người mời anh ăn trưa à?”
“Phì … Liên quan đến Tiểu Hướng …” Nói đến đây, anh ta leo lên xe: “Thôi, không nên kể cho anh nghe vẫn hơn, tôi muốn giữ bí mật.”
Anh Ngô: “…”
--- Vậy gọi điện cho người ta làm mịa gì???
Từ Luyến và Trương Quả Nhi chọc chọc đầu đũa, cả hai người đều ăn không vô. Từ Luyến vẫn đang suy nghĩ về việc của Hướng Trường Không, còn Trương Quả Nhi vừa rồi ăn vặt quá nhiều, vẫn chưa tiêu hết.
Trương Quả Nhi nghĩ: boss của cô chắc chắn xảy ra chuyện rồi.
Hai người mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng.
Xong bữa trưa, cả hai gạt bỏ mọi chuyện cá nhân, tiếp tục lao đầu vào làm việc.
Đây chính là thế giới của người trưởng thành!
Từ Luyến vẫn ở trên lầu làm hàng. Trương Quả Nhi gõ gõ bút, ở dưới lầu quan sát cô suốt buổi trưa, cô ấy đoán già đoán non không biết đến khi nào boss sẽ không nhịn được chạy đi tìm soái ca giao nhận.
Thứ sáu, Từ Luyến vẫn ghi chú nhờ Hướng Trường Không giao cơm, nhưng người đưa cơm vẫn không phải là anh. Qua ngày thứ bảy, cô vẫn ghi thêm dòng đó, nhưng người đến … Lại là anh giao hàng mập mập hôm trước.
“À! Hôm nay Tiểu Hướng nghỉ theo ca. Nếu có việc gấp, cô cứ qua nhà tìm nó!” Chú Vương vừa đưa thức ăn Từ Luyến đã đặt, vừa lơ đãng tiết lộ chút tin tức cho cô.
Từ Luyến suy nghĩ mãi việc này.
Cô luôn cho rằng đến nhà đối phương chính là hành động thân mật. Cô từ nhỏ đến lớn chưa từng đến nhà bạn học chơi, ngay cả Ngụy Nhất Thần quen biết nhau nhiều năm như vậy, cô cũng chưa từng đến nhà anh ta.
Mấy ngày nay cô thường nghĩ về Hướng Trường Không, nhớ đến giọng nói ôn nhu, nụ cười ấm áp, đôi mắt trong vắt, còn có lúc anh nhíu chặt mi khi bị thương…
Lần đầu tiên cô có ý nghĩ muốn vi phạm ‘quy tắc của mình’.
Cô bỏ hộp cơm xuống, cầm chìa khóa xe, nói với Trương Quả Nhi: “Chị ra ngoài một lát. Em trông cửa hàng nhé!”
Trương Quả Nhi tay cầm muỗng, chớp mắt nhìn cô hai lần: “Vâng, được. Chị yên tâm!”
Từ Luyến không nói thêm câu nào, cũng chẳng thèm ăn cơm liền lập tức rời đi.
Trương Quả Nhi nhìn boss lái xe đi, rồi cầm bút:
--- Một vai nữ trong phim Titanic, Ruth đã nói, ‘Tôi cần một người mãnh liệt để có thể nhen nhóm lại cảm xúc trong tôi’. Mỗi người chúng ta đều cần một người thắp lên cảm xúc ẩn sâu tận đáy lòng. Với boss mà nói, người ấy hình như đã xuất hiện rồi!
Khi Trương Quả Nhi mới tiếp xúc Từ Luyến, cô ấy cảm thấy bà chủ là người lạnh lùng. Từ Luyến hầu như không cần bạn bè, không cần xã giao, có cảm giác chỉ cần một mình cô vẫn có thể sống rất tốt.
Tuy nhiên, Từ Luyến không phải là người không giao tiếp xã hội; trên thực tế, công việc của cô tiếp xúc rất nhiều loại người. Có điều, tất cả mọi người trong mắt cô đều không khác gì khách hàng của mình. Cô không có thân thiết với ai thái quá và cũng không cần việc đó. Ấn tượng đầu tiên của mọi người về cô chính là băng sơn lạnh lùng.
Trương Quả Nhi cho rằng boss mình không phải là băng sơn, mà luôn có ngọn lửa âm thầm cháy trong ngọn núi ấy; một khi bén lửa, thì sự nhiệt tình ấy của Từ Luyến có thể nuốt chửng mọi thứ xung quanh.
Cũng như màu son đỏ tươi Từ Luyến yêu thích … Như ngọn lửa bùng cháy.
Từ Luyến lái xe đến khu Dung Thành, nghe tên thì cảm giác ở đây chắc sẽ lớn lắm; nhưng thực chất là một tiểu khu cổ, khá cũ. Tiểu khu có người già, con trẻ, xung quanh có đủ: từ siêu thị đến quán ăn, tiệm tạp hóa, … không thiếu một thứ gì.
Trương Quả Nhi luôn đặt thức ăn sớm nên khi Từ Luyến đến đây chỉ mới khoảng hơn mười hai giờ. Hai con phố chật hẹp có vài xe đẩy thức ăn vặt, mấy cô cậu mặc đồng phục vây trong vây ngoài, ríu rít nói chuyện.
Từ Luyến lái xe rất chậm, nơi này khá phức tạp, lâu lâu còn có chú chó, chú mèo nhảy xồ ra đường. Cô đi qua cổng lớn, loay hoay không biết nên đi đường nào.
Cô không biết Hướng Trường Không ở khu nào.
Cô đảo một vòng, ở đây có tổng cộng năm tòa nhà, không có bãi đậu xe chuyên dụng, xe của các hộ gia đình đều đậu ở sân bóng rổ. Từ Luyến tìm một vị trí trống lái xe vào đó.
Sân bóng rổ này nhìn qua là biết đã lâu không có ai dùng đến, bảng bóng rổ cũ kỹ, lưới rổ rách bươm … hiện tại còn bị trưng dụng thành ‘bãi đậu xe’.
Xuống xe, cô muốn tìm ai đó ở đây để hỏi thăm. Một nữ sinh tóc ngắn vừa vặn đi ngang. Cô bé mặc đồng phục trung học, đeo balo, nhìn qua rất đáng yêu.
Từ Luyến liền hỏi: “Xin chào! Xin hỏi em biết nhà Hướng Trường Không ở khu nào không?”
Cô bé ngẩn người, hai mắt sáng rỡ nhìn cô, mỉm cười: “Chị tìm anh hai em sao! Nhà em ở khu này!”
Từ Luyến ngây người. Cô biết Hướng Trường Không có em gái … chỉ là không ngờ trùng hợp đến mức cô hỏi thăm được cả em gái của anh???
“Chị là bạn anh hai ạ? Để em đưa chị lên!” Hướng Noãn vừa nói vừa cùng Từ Luyến lên lầu: “Em tên là Hướng Noãn, Noãn nghĩa là ấm áp!”
Đối phương báo danh tính, theo lễ phép cô cũng nên giới thiệu mình: “Tôi tên Từ Luyến!”
“Từ Luyến? Luyến nghĩa là tình yêu ạ?”
“Ừm ….”
Hướng Noãn cười cười: “Tên chị nghe hay quá!”
“… À! … Tên em nghe cũng rất êm tai!” Từ Luyến hơi lúng túng.
Hướng Trường Không ở tầng thấp, loáng một cái đã đến trước nhà anh. Hướng Noãn lấy chìa khóa mở cửa, ngó vào trong bếp: “Hình như anh hai ra ngoài rồi!”
Ngày hôm nay nghỉ theo ca, cô bé biết giờ này anh mình đang nấu cơm trưa. Trong bếp cơm nước đã làm được một nửa, nhưng không trông thấy Hướng Trường Không, có lẽ anh xuống nhà mua nước tương?
Hướng Noãn đưa Từ Luyến ra phòng khách: “Chắc anh hai xuống mua đồ, về ngay thôi ạ. Chị chờ một chút!”
“Được!”
Từ Luyến đi cùng Hướng Noãn đến phòng khách, bắt gặp một người phụ nữ trung niên đang ngồi trên sofa. Bà mặc áo khoác lông đỏ, mái tóc xõa ngang vai, tay đang nâng tách trà. Nghe thấy động tĩnh, bà quay đầu nhìn, ánh mắt vô cảm, Từ Luyến bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không thoải mái.
Ông Thục Lệ nhìn Từ Luyến một lúc, sau đó nhìn về phía Hướng Noãn. Cô bé bỏ balo xuống, nói với bà: “Mẹ! Con về rồi đây, đây là bạn của anh hai!”
Ông Thục Lệ không phản ứng, Hướng Noãn mỉm cười, xoay qua Từ Luyến: “Em đưa chị vào phòng anh hai!” Cô bé kéo tay Từ Luyến, đi qua phòng khách, cô bé mới nhỏ giọng: “Thật ngại quá, mẹ em có bệnh, lúc nào cũng như vậy đó!”
Có bệnh? Đuôi lông mày Từ Luyến khẽ giật. Cô rất tò mò không biết bà bệnh gì, nhưng hỏi thăm bệnh tình người khác là không phải phép nên cô không lên tiếng, chỉ gật đầu ra hiệu đã hiểu.
Phòng Hướng Trường Không sát phòng khách, đi mấy bước là đến. Cửa phòng không khóa, Hướng Noãn đẩy cửa, “Chị ngồi đây chơi, em rót nước!”
Từ Luyến tính nói không cần nhưng thoắt cái cô bé đã biến mất.
Cô xoay người quan sát gian phòng của Hướng Trường Không.
Phòng của anh rất nhỏ, chỉ có một chiếc giường đơn, một chiếc tủ hai cánh và một kệ sách. Trong phòng cũng không trang trí nhiều, ở trên bàn đặt vài món đồ. Lọt vào mắt Từ Luyến chính là nến hương mà Hướng Trường Không mua ở cửa hàng cô.
… ‘Trời xanh mây trắng’, cô còn nhớ lúc đó cô nói với anh tên của ngọn nến này là Luyến Không.
Khi đó cô chưa biết tên của anh, nên thấy bình thường … Bây giờ biết được tên anh là Hướng Trường Không, cô bỗng chốc thấy chột dạ.
Nến được đặt ở giữa bàn, Từ Luyến tiến đến, nhẹ nhàng thắp nến lên. Từ lúc mua đến giờ, Hướng Trường Không chưa dám đốt nên nến còn mới tinh. Lửa đốt cháy, một mùi hương nhàn nhạt lan tỏa. Trước đây Từ Luyến hay ví nó là mùi vị của bầu trời… nhưng bây giờ cô lại cảm thấy nó giống với hương vị của Hướng Trường Không hơn.
Hướng Trường Không mang đến cho cô chính là cảm giác này.
Ngọn nến đặt bên cạnh một chiếc máy bay làm bằng gỗ.