Tư Lệnh Và Trung Khuyển

Chương 36




Cố Thanh Nhượng khỏe lại, ai cũng cao hứng, rất nhiều người từ bốn phương tám hướng đến thăm hắn, Du Tĩnh Đức mỗi ngày đứng canh ở cửa, tính thời gian đuổi người. Bác sĩ nói, người bệnh nặng mới khỏi, phải nghỉ ngơi cho khỏe. Đám người vừa đi hết, Du Tĩnh Đức nhìn một cái, tư lệnh đã mệt mỏi, ngồi ở trên giường, đầu dần dần đổ sang bên, gật gà gật gù.

Cậu đau lòng, chậm chạp đi lại, ngồi ở bên mép giường, nhẹ nhàng đỡ tư lệnh ngả vào trên người mình, để cho hắn dựa vào người mình, xong rồi, bản thân ngồi im không dám cử động dù chỉ một chút, sợ rằng sẽ khiến tư lệnh tỉnh lại.

Cậu âm thầm quyết định, lần sau sẽ không để cho những người đó đi vào, có việc gì trách tội lên trên người cậu là được.

Đại khái là qua ba giờ, Du Tĩnh Đức cũng nhìn tư lệnh tròn ba giờ, không chớp mắt lấy một cái, ánh mắt dây dưa, một cái chớp mắt cũng không muốn bỏ qua. Cố Thanh Nhượng trong lúc ngủ hơi hơi nhíu mày, cậu cũng sẽ lo lắng đề phòng, sợ hắn nằm mơ cũng khổ sở, muốn kéo hắn từ trong cơn ác mộng đi ra, lại lo lắng, sợ hãi hắn ngủ không ngon, Du Tĩnh Đức lại nhìn một chút, mi mắt của tư lệnh dài mà mảnh, khiến cho trái tim của cậu lại bắt đầu đập nhanh mãnh liệt.

Cậu một mình suy nghĩ bậy bạ, Cố Thanh Nhượng đang ngủ, cũng có thể cảm nhận được một đạo ánh mắt nóng hừng hực, đến khi hắn tỉnh dậy, mở mắt nhìn một cái, Du Tĩnh Đức lại đang nhìn hắn.

“Làm sao lại luôn muốn nhìn trộm tôi?”

Tư lệnh bỗng dưng mở ra một đôi mắt sâu thẳm, Du Tĩnh Đức bị dọa đến mức hô hấp cứng lại, thân thể lập tức cứng ngắc, một đôi mắt nhìn thẳng tắp về phía tư lệnh, lý trí nói cho cậu rằng nên rời tầm mắt sang chỗ khác, nhưng lại không nhịn được cứ dính sát vào trên người tư lệnh, kéo cũng không kéo ra được.

Mất một lúc lâu, Du Tĩnh Đức mới cúi đầu xin lỗi “Vâng, thật xin lỗi, sau này tôi sẽ không.”

“Không cần, tôi đang hỏi cậu tại sao, không phải bảo cậu làm gì, đến khi cậu suy nghĩ rõ ràng, lại nói với tôi.” Cố Thanh Nhượng vén chăn, từ trên giường đứng dậy, vừa cài cúc áo, vừa nói “Cứ ở mãi chỗ này cũng không được, chuẩn bị một chút, chúng ta lát nữa đi đón tiểu Long rồi về nhà.”

Du Tĩnh Đức nhíu mày “Tư lệnh, thân thể của ngài vẫn chưa hoàn toàn khỏe mạnh.”

Cố Thanh Nhượng liếc nhìn cậu một cái “Tôi không yếu ớt đến như vậy, được rồi, đi thôi.”

Du Tĩnh Đức lập tức vội vàng đứng dậy, kết quả còn chưa đứng thẳng người, đã lại ngồi xuống. Cố Thanh Nhượng đợi một lúc cũng chưa thấy cậu có động tĩnh gì, quay đầu nhìn lại, phát hiện Du Tĩnh Đức cau mày giãy dụa, cả người giống như không nghe não bộ ra lệnh, động một cái liền đau đến mức tê liệt kẽ răng, thấy Cố Thanh Nhượng quay đầu nhìn mình, Du Tĩnh Đức ảo não túm lấy vải áo, áy náy, cắn răng nói “Tư lệnh, tôi sẽ nhanh chóng đứng lên.”

Cố Thanh Nhượng nghiêng đầu nhìn cậu một cái, thở dài, đi tới, vỗ lên vai cậu.

“Chờ cậu nửa giờ.”

“Lần sau trực tiếp gọi tôi dậy là được, không cần ngồi im lặng không động lâu như vậy.”

Du Tĩnh Đức hận đến mức sắp khóc lên “Thật xin lỗi, là tôi vô dụng, sau này tôi sẽ sửa.”

Cố Thanh Nhượng nghe ngẩn ra, ngồi xuống, vỗ vỗ vai của cậu, trong ánh mắt mang theo một tia ý cười “Không cần, ý của tôi không phải như vậy, cẩu ngốc.” Vừa nói, ánh mắt của hắn chuyển qua phía cằm của Du Tĩnh Đức, chớp chớp mắt, đưa tay đi sờ soạng một cái “Đâm tay.”

Hắn lại sờ sờ cằm của mình một cái “Cũng đâm tay.”

Nói xong hắn đứng dậy, đi tới một bên, mở cửa tủ, Du Tĩnh Đức di chuyển cái đầu theo bóng dáng thoắt ẩn thoắt hiện của hắn, đợi đến lúc hắn quay trở về, Du Tĩnh Đức lập tức ổn định chính mình, chẳng qua, đôi mắt của cậu vẫn không khống chế được mà nhìn chằm chằm về phía hắn.

Cố Thanh Nhượng cầm trong tay một cái hộp nhỏ, hắn đi tới trước mặt Du Tĩnh Đức, đưa cái hộp cho cậu, vỗ nhẹ lên gương mặt của cậu “Đỡ hơn chút chưa?”

Du Tĩnh Đức dè dặt nhận lấy cái hộp, mở to hai mắt, gật đầu một cái “Đã tốt hơn rất nhiều.”

Vừa rồi là do cậu mất một lúc lâu không động đậy khiến cho cơ thể tê cứng, qua một đoạn thời gian, đã tốt hơn rất nhiều.

Cố Thanh Nhượng gật đầu một cái “Đi lấy một chậu nước đến.”

Du Tĩnh Đức mở hộp ra, bên trong là một cái dao cạo râu mới tinh, cậu lập tức hiểu được tư lệnh muốn gì, đàng hoàng đi rửa tay, lấy một chậu nước ấm, trái tim hận không thể bay trở về bên người Cố Thanh Nhượng, bởi vậy động tác có chút vụng về, khiến cho bản thân bị nước bắn tung tóe, ướt mất một chút.

Nhưng đến lúc cậu đi trở lại bên cạnh Cố Thanh Nhượng, Cố Thanh Nhượng lại không nói cái gì.

Cố Thanh Nhượng cứ như vậy nhìn cậu, cười như không cười, gương mặt của Du Tĩnh Đức lập tức đỏ bừng, thử thăm dò, hỏi “Tư, tư lệnh, tôi có thể giúp ngài sao?”

“Có thể.”

Cố Thanh Nhượng nhắm lại hai mắt, sắc mặt của Du Tĩnh Đức lập tức đỏ hơn, cậu nhìn chằm chằm đôi môi xinh đẹp của tư lệnh một lúc lâu, lúc này mới phục hồi tinh thần lại, tỉ mỉ dùng khăn lau qua mặt cho hắn, ngón tay run rẩy, trong lòng cũng run rẩy theo.

Tư lệnh.

“Sao vậy?” Cố Thanh Nhượng bỗng nhiên đáp một tiếng.

Du Tĩnh Đức lúc này mới phát hiện bản thân bất cẩn, gọi hắn một câu, cậu liền vội vàng lắc đầu, vì che giấu sự lúng túng, định trả lời hắn câu gì đó, kết quả tôi tôi tôi nửa ngày, cũng không tìm được cái lý do gì để nói.

Cậu chỉ là muốn nhìn tư lệnh mà thôi.

Đây là bảo bối của cậu a, làm sao lại không thể nhìn nhiều mấy lần, nhìn rất nhiều năm, có nhìn cả một đời nữa cũng không thấy đủ.

Cũng chỉ là muốn gọi hắn mà thôi.

Chuyện này rất khó khăn, ở gần hắn như vậy, thậm chí còn muốn kêu gào tên của hắn.

Cố Thanh Nhượng cười một tiếng, nhắc nhở cậu “Cậu quên chúng ta phải đi đón tiểu Long sao?”

Du Tĩnh Đức đỏ mặt, cũng không để ý tư lệnh có nhìn thấy hay không, liền gật đầu thật mạnh, sau đó cầm lấy dao cạo râu, cẩn thận nhìn, cẩn thận xê dịch từng chút từng chút một trên cái cằm tinh xảo của Cố Thanh Nhượng, ngay cả bản thân cũng không dám thở mạnh một cái, chỉ thấy khẩn trương đến mức, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán.

Cậu thật sự sợ bản thân sẽ làm tư lệnh bị thương.

Thật may, đến cuối cùng không phát sinh bất cứ cái gì, Du Tĩnh Đức nhìn chằm chằm gương mặt sáng bóng, xinh đẹp của Cố Thanh Nhượng, cứ như vậy nhìn đến si mê.

Cố Thanh Nhượng mặt mày bình thản ném khăn lông vào trong chậu nước ấm giặt sạch, rồi sau đó đưa tay cầm lấy dao cạo râu ở trong tay của Du Tĩnh Đức, rõ ràng cảm nhận được Du Tĩnh Đức run rẩy, Cố Thanh Nhượng liếc nhìn cậu một cái “Sợ cái gì?”

Vừa nói, hắn vừa đưa khăn lông đặt lên trên mặt Du Tĩnh Đức, tùy tiện lau vài cái, sau đó lấy từ trong hộp ra một cái dao cạo râu mới, sạch sẽ, cúi đầu, đặt khăn lông ra chỗ khác, cường ngạnh nắm lấy cằm của Du Tĩnh Đức nâng lên, híp mắt nhìn một lúc, chậc chậc, nói “Thật thảm, râu đâm tay, tôi cạo cho cậu.”

“Tư lệnh?”

Du Tĩnh Đức cả kinh trợn tròn đôi mắt, âm thanh đều run rẩy.

“Đừng động.”

Cố Thanh Nhượng cũng không cần suy nghĩ giữ chặt lấy người nọ, đây là lần đầu tiên trong vòng mấy năm qua được tư lệnh thân cận như vậy, cả người nóng đến sắp bốc khói, hốc mắt đỏ bừng, đưa hai tay nâng lên, định nắm chặt lấy, rồi lại buông ra, thiếu chút nữa ôm chặt lấy Cố Thanh Nhượng, than vãn, khóc lớn một trận.

Cậu biết rằng cậu may mắn, người này tốt như vậy, trước kia tại sao cậu lại có thể sợ hãi mà lùi bước.

Dao cạo râu vừa vặn đưa tới gần cằm cậu, đột nhiên ngừng một lát, lưỡi đao tiền rạch một vết trên cằm.

Do Du Tĩnh Đức cầm lấy tay của Cố Thanh Nhượng, Cố Thanh Nhượng nhíu mày, nghiêm nghị nhìn cậu “Làm gì? Không biết nguy hiểm?”

Du Tĩnh Đức nhìn chăm chú vào hắn, không nói gì, một lát sau, cậu nghiêng đầu, triền miên, quyến luyến, dùng mặt cọ cọ lòng bàn tay của Cố Thanh Nhượng.

“Tư lệnh, tôi yêu ngài.”

Cố Thanh Nhượng cẩn thận, cố gắng không để do vết rách kia cọ vào tay hắn, nghe vậy, dừng một chút, dùng tay còn lại xoa xoa đầu cậu.

“Cẩu ngốc.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.