Tư Lệnh Và Trung Khuyển

Chương 31




Du Tĩnh Đức cúi đầu, phụng phịu không nói gì, im lặng đem cái đĩa đang cầm trên tay đặt lên bàn.

Cố Thanh Nhượng lui về phía sau mấy bước, ngồi vào ghế sô pha, nhịn không được, đập bàn một cái, cau mày nhìn cậu “Ngẩng đầu, nói chuyện, cậu đến đây làm gì.”

Du Tĩnh Đức vẫn không nói gì, Cố Thanh Nhượng cũng không nói chuyện, nhưng ánh mắt rõ ràng lộ ra một tia không vui, Du Tĩnh Đức trầm mặc một lúc lâu, rốt cuộc từ từ đi tới trước mặt Cố Thanh Nhượng, ngập ngừng nói, chẳng qua là những gì cậu nói, so với những gì Cố Thanh Nhượng muốn nghe, hoàn toàn không liên quan đến nhau.

“Tư lệnh… Ngài, có khó chịu chỗ nào không? Tôi có thể giúp gì cho ngài…”

“Ngu xuẩn!” Cố Thanh Nhượng nhịn không được đá cậu một cái, Du Tĩnh Đức bất ngờ, không kịp phản ứng, lảo đảo một chút, Cố Thanh Nhượng lạnh mặt, né cậu, ngay cả nửa ánh mắt cũng không muốn nhìn về phía cậu “Đừng có đến đây! Cách xa tôi ra một chút! Ai cho cậu đi vào đây? Ai giúp cậu đi vào? Tôi khó chịu chỗ nào liên quan gì đến cậu? Tôi không phải đã bảo cậu chăm sóc tốt cho Tiểu Long? Cậu cứ như vậy đến đây, còn Tiểu Long thì phải làm thế nào? Du Tĩnh Đức a Du Tĩnh Đức, tôi thật sự, tin nhầm cậu.”

Du Tĩnh Đức bị một chuỗi khiển trách, cúi đầu xuống “Tôi đã nhờ Sở tiên sinh chiếu cố Tiểu Long, tư lệnh, những gì ngài bảo, tôi cũng đã xử lý thật tốt.”

Cố Thanh Nhượng giận, cười “Sở Hoa đồng ý? Cho nên cậu đến đây?”

“Vâng.” Du Tĩnh Đức ngẩng đầu lên, nhìn hắn chăm chú, trong ánh mắt hàm chứa sự lo lắng và đau lòng “Tư lệnh, tôi sẽ không hối hận vì đã đến đây, coi như không thể rời khỏi nơi này, tôi cũng sẽ đi theo bên ngài, nhưng mà, cũng không phải bởi vì có nguyên nhân gì khác, chỉ là bởi vì tôi muốn đi theo ngài nên mới làm như vậy.”

“Đều là một đám ngu xuẩn! Tôi đây có lây bệnh tật gì, cậu không sợ chết?”

“Tôi không sợ.”

“Câm miệng!” Cố Thanh Nhượng đang bị cảm, khi nói chuyện giọng mũi rất nặng, hắn nóng nảy xoa xoa cái trán, biết cùng với loại người như Du Tĩnh Đức không thể nói lý được, dứt khoát lười không để ý đến cậu, khẩu vị ăn bữa sáng không còn, trực tiếp đứng dậy trở về phòng của mình, không một chút khách khí đóng sầm cửa phòng, tạo nên một tiếng vang lớn.

Du Tĩnh Đức sắc mặt cương ngạnh đứng im tại chỗ một lúc, rồi sau đó đem toàn bộ đồ ăn trở về phòng bếp, hâm nóng lại, tiếp tục cầm lấy giẻ lau nhà, chăm chỉ cần cù đi quét dọn căn nhà, nói tóm lại, chính là cố chấp không muốn rời đi.

Cố Thanh Nhượng đơn giản là bị sự ngu xuẩn của Du Tĩnh Đức làm tức chết.

Còn có tên Sở Hoa đó, lại còn đồng ý!

“Đi theo mình? Ngu xuẩn, mình còn chưa chắc chắn bị lây bệnh, nếu thật sự lây, cậu ta làm gì còn mạng nữa mà nhặt xác cho mình? Thật sự ngu ngốc.” Cố Thanh Nhượng nhấc bình hoa ra chỗ khác, mở cửa sổ, cúi đầu nhìn mấy cái, xác định phía dưới không có ai đứng, liền hung hăng ném bình hoa xuống dưới.

Bình hoa vỡ tan, khiến vài sĩ quan thủ vệ kinh hoảng, vội vàng lao ra, ngẩng đầu, nhìn hắn ngạc nhiên.

“Tư, tư lệnh, ngài đây là có chuyện gì ạ?”

Cố Thanh Nhượng mặt không đổi sắc, hất cằm một cái “Đi đem cái tên ngu ngốc đang làm trò hề trong phòng tôi ra ngoài, cậu ta còn chưa đến gần người tôi, sẽ không bị lây bất cứ bệnh tật gì.”

Sĩ quan ngẩng đầu, ngẩn người nhìn hắn, thật lâu sau mới nhớ ra là hắn đang nói ai.

“Cái này…” Sĩ quan này do dự nhìn hắn một cái “Tư lệnh, thật ra, ban đầu chúng tôi cũng không cho cậu ta đi vào, là Trần tướng quân với người của Sở gia cùng nhau đưa cậu ta đến, ngài cũng biết, hai nhà kia, những người như chúng tôi, quả thật không trêu chọc nổi a.”

Cố Thanh Nhượng cười một tiếng, đôi mắt tinh xảo tràn đầy sự mỉa mai.

“Đều rất giỏi.”

Hắn để lại một câu như vậy, liền đóng sầm cửa sổ lại.

Đều là một đám chỉ biết làm trò hề.

Hai ngày trước hắn còn có tâm tình muốn gặp bạn bè một chút, bây giờ không muốn gặp bất kỳ một ai, ngồi ở trên băng ghế cầm một quyển sách, lật qua lật lại có vài trang, buồn bực không chịu nổi. Một lát sau, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, Cố Thanh Nhượng lạnh mặt, không để ý đến cậu.

“Tư lệnh, bác sĩ nói đã đến giờ ngài phải uống thuốc, hôm nay ngài cũng chưa ăn gì.”

Du Tĩnh Đức ở bên ngoài đợi một lúc, tư lệnh vẫn không để ý đến cậu.

Hốc mắt đỏ hoe, thật sự cậu cũng biết, sự xuất hiện của cậu sẽ khiến cho tư lệnh mất hứng, nhưng mà, cậu không nghĩ đến tư lệnh sẽ mất hứng đến mức ngay cả thuốc cũng không muốn uống. Cậu hiểu được bản thân đã làm việc không tốt, mờ mịt, luống cuống đứng ở trước cửa, trong tay còn cầm thuốc, bỗng nhiên không biết bản thân có thể làm những gì.

Cậu muốn, muốn đi theo Cố tư lệnh, muốn quý trọng tư lệnh, muốn nhìn thấy tư lệnh, nếu có thể, chuyển toàn bộ bệnh tật đau đớn từ trên người tư lệnh đến trên người cậu cũng được.

Nhưng tư lệnh không vui.

Chỉ cần tư lệnh không vui, mất hứng, vậy những gì cậu làm, đó chính là việc xấu.

Trầm mặc một lúc, Du Tĩnh Đức bỗng nhiên tự tát mình một cái thật đau.

“Tư lệnh nói đúng, mày thật sự ngu ngốc!”

Lực tay rất mạnh, nửa gương mặt nhanh chóng đỏ lên, Du Tĩnh Đức suy nghĩ một chút, nhưng vẫn không hối hận vì đã đến đây.

Nếu như không được nhìn tư lệnh, chẳng khác gì cậu đã chết.

Cậu run rẩy đưa tay đặt lên trên cánh cửa, ánh mắt quyến luyến “Tư lệnh, tôi đặt thuốc ở trước cửa, lúc nào ngài ra uống thuốc, còn có đồ ăn, tôi cũng đã chuẩn bị xong cả rồi, tôi sẽ không quấy rầy ngài, tôi cũng sẽ không bị lây bệnh, tư lệnh, ngài đừng lo, vì ngài, tôi cũng sẽ sống thật tốt.”

Mặc dù nói như vậy, nhưng thật ra thì lúc bắt đầu đi vào nơi này, cậu cũng đã làm chuẩn bị cả hai sẽ cùng chết.

Nhưng những chuyện này, cậu vĩnh viễn không muốn để cho tư lệnh biết.

Du Tĩnh Đức trầm mặc trở lại căn phòng đã chuẩn bị riêng cho cậu, dè dặt đóng cửa lại, rồi sau đó giống như một cái máy, chờ đợi hiệu lệnh của chủ nhân, mặt không thay đổi, ngồi ở trên giường không nhúc nhích, trong lòng lặng lẽ tính toán thời gian, giống như mỗi một ngày trôi qua trong ba năm kia, tính toán từng khoảng thời gian bản thân và Cố Thanh Nhượng chia tách. Nhưng mà lúc này, cậu lại đang tính toán, lúc nào thì đi ra làm cơm trưa, lúc nào thì đi ra làm cơm tối.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.