Tử Lê

Chương 18




Lời của Băng Khôi khiến đám người Tiểu Thích Tử kinh ngạc không thôi.

Phế Hậu?! Bệ hạ và nương nương không phải vẫn rất tốt à... Tại sao lại đột nhiên muốn phế bỏ Hậu vị của nương nương chứ?!

Sắc mặt Băng Tà nháy mắt sa sầm.

“Bệ... Bệ hạ... Tại sao ngài lại đột nhiên...” Thanh Liên nơm nớp lo sợ mở miệng hỏi Băng Khôi mang vẻ uể oải, cả người run rẩy không ngừng.

“Phế Hậu thì sao?” Băng Khôi quay đầu nhìn về phía Thanh Liên cùng Tiểu Thích Tử đang tái nhợt mặt, nở nụ cười khổ sở, dùng thanh âm nhỏ đến cơ hồ không thể nghe thấy nói:

“Bởi vì trẫm đột nhiên nghĩ thông suốt... Trẫm không muốn Tử Lê phải dùng thân nam nhi đeo danh hoàng hậu nữa... Chuyện đó đối với y mà nói, kỳ thật là một loại vũ nhục, là một loại châm chọc...”

Hắn quay đầu nhìn Băng Tà, mặt vẫn giữ nguyên nụ cười ấy: “Tà nhi... Lời con nói rất đúng! Mẫu phi Tử Lê của con là một nam nhân, mà trẫm nhiều năm như vậy rồi cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghĩ cho Tử Lê từ nhỏ đã luôn bị đối xử như con gái... Tử Lê bất luận có giống nữ nhân cỡ nào, thì từ đầu tới cuối... y vẫn là một nam nhân... Y cũng có sự tự tôn của nam nhi như trẫm vậy! Nhưng là... Nhưng là trẫm vẫn chưa từng hỏi y, hỏi y trẫm tự tiện phong y làm phi làm hậu như vậy, có thể khiến y khó chịu hay không... có thể cảm thấy ủy khuất hay không!”

“Mà hiện tại, y cuối cùng cũng có cơ hội quay về thân phận thật của mình! Trẫm sẽ không bởi vì phế đi Hậu vị của y mà biếm y vào lãnh cung... Trẫm muốn y hảo hảo tĩnh dưỡng tại Mai Lạc cư này, hy vọng ngày nào đó y có thể khôi phục ký ức, lại nhớ ra trẫm... Hy vọng y còn có thể dùng ánh mắt tràn ngập tình yêu kia nhìn trẫm, cười với trẫm... Mà không phải giống như bây giờ, coi trẫm như người xa lạ... thậm chí sợ hãi trẫm!”

Hắn chua sót cười, cười đến ngay cả nước mắt đều tràn ra, làm nhòa đi tầm mắt của chính mình.

Tiểu Thích Tử cùng Thanh Liên còn có ngự y vừa chạy đến đều ngây ngẩn cả người.

Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng bọn họ chứng kiến Xích Luyện Hoàng Băng Khôi của mình rơi lệ. Bọn họ vĩnh viễn cũng quên không được dáng vẻ lúc ấy của Băng Khôi... ôm mặt thấp giọng khóc, giống như một gã đàn ông bình thường... vì người mình yêu sâu đậm mà đau khổ.

Ngoài phòng, tuyết bắt đầu rơi.

Trong một đêm ấy, tóc Băng Khôi nháy mắt bạc trắng, trở nên già nua rất nhiều.

Thế là, vào tháng 2 năm Chiến Khôi thứ 21. Xích Luyện Hoàng sau khi lấy lý do Quản Tử Lê mất trí nhớ không thể tiếp tục đảm nhiệm vai trò quốc mẫu, cũng tuyên bố với thiên hạ sau này sẽ vĩnh viễn không lập hậu.

Phế hậu không bao lâu, trong cung liền truyền ra tin Quản Tử Lê vừa qua sinh nhật 37, bởi vì nhiễm ác hàn mà ngọc tổn hương tiêu.

Cho nên, vị hoàng hậu duy nhất của Xích Luyện Hoàng, Quản Tử Lê vào năm Chiến Khôi thứ 21 đã nhân bệnh nặng mà qua đời. Hưởng thọ 37 tuổi.

Sau đó, toàn bộ đồ dùng của Tử Lê ở Mai Phi Viện đều bị Băng Khôi lấy lý do sợ thấy cảnh nhớ người mà nổi một mồi lửa thiêu hết. Mai Phi Viện cũng vì Băng Tà yêu cầu mà được ban cho hắn làm biệt viện, đồng thời Tiểu Nguyệt Nha, Tiểu Thích Tử cùng Thanh Liên cũng được chuyển giao cho Thái tử.

Rồi mới, cũng không biết từ khi nào, trong hoàng cung đột nhiên xuất hiện một vị công tử thanh tú tên là Quản Ngôn Húc. Bất cứ ai gặp qua hắn đều vì nụ cười ôn hòa kia của hắn mà cảm thấy toàn thân như được tắm gió xuân. Nghe nói hắn là người ca ca đã thất lạc nhiều năm của Tử Lê. Hắn là sau khi Băng Khôi tuyên bố phế hậu mới biết được thì ra người muội muội mình tìm kiếm bao lâu từng là hoàng hậu của Băng Luyện quốc! Sau khi hắn thật vất vả băng qua sa mạc, ngàn dặm xa xôi từ Băng Viêm (trước kia nguyên là Huyền Khế quốc) đến nơi lại nghe tin Tử Lê đã chết bệnh. Hắn vì thế mà khóc suốt ba ngày ba đêm cuối cùng còn ngất xỉu.

Sau đó, hắn nghe Băng Khôi an ủi mà ở lại. Bởi vì dù sao hắn cũng là thân nhân duy nhất trên đời của Tử Lê, hơn nữa Băng Khôi khi Tử Lê còn sống đối với Tử Lê yêu thương có thừa, cho nên đương nhiên yêu ai yêu cả đường đi, càng thêm chiếu cố Quản Ngôn Húc. Bất quá nghe nói bản thân Quản Ngôn Húc nhưng không có bởi vậy mà kiêu ngạo huênh hoang, hắn vẫn vô cùng lễ phép thân thiện với người ngoài khiến cho ai ai cũng thực thích hắn.

Băng Tà thì đã nhanh chóng dính chặt lấy hắn, chỉ cần là nơi có Quản Ngôn Húc, nơi đó sẽ có Băng Tà xuất hiện. Rất nhiều người cho rằng đó là do tác dụng của hiệu ứng di tình. Bởi vì người mẫu phi Băng Tà thích nhất chính là Quản Tử Lê, cho nên lần đầu tiên Băng Tà nhìn thấy Quản Ngôn Húc có dung mạo giống hệt Quản Tử Lê mới luôn bám hắn không tha như vậy. Đối với chuyện này, Băng Khôi không có ý kiến gì. Hắn chỉ thản nhiên dung túng bọn họ. Mà Quản Ngôn Húc cũng không thấy chút phiền toái, ngược lại cùng Băng Tà chơi đùa vô cùng hòa hợp vui vẻ.

Không lâu sau, Quản Ngôn Húc liền theo Băng Tà yêu cầu dọn vào Mai Phi viện – giờ đã trở thành biệt viện của Thái tử, sống luôn tại đó. Hơn nữa Băng Tà còn ban Tiểu Thích Tử và Thanh Liên cho Quản Ngôn Húc làm người hầu. Tiểu Nguyệt Nha thì vẫn như trước canh giữ ở đó, nó đối với chuyện Quản Ngôn Húc đến sống cũng không có tỏ vẻ gì là bất mãn. Ngược lại còn nghe bọn thái giám khác nói rằng trình độ Tiểu Nguyệt Nha dính hắn hoàn toàn không thua kém Băng Tà, cơ hồ là như hình với bóng luôn!

Thế là, Mai Phi Viện lại lần nữa trở nên náo nhiệt. Trước kia là bởi vì Quản Tử Lê, hiện tại thì là nhờ Quản Ngôn Húc. Hết thảy liền hạnh phúc vui vẻ như được quay về khoảng thời gian Tử Lê còn chưa tạ thế vậy.

Cứ như thế, năm năm lại vội vàng trôi qua. Nháy mắt, Băng Khôi đã 44. Mà Băng Tà cũng đầy 15 tuổi.

***

Sở hữu mái tóc bạc chẳng khác một ông già, Băng Khôi đứng trong đại sảnh của Mai Lạc cư nhìn chiếc bóng trắng cùng Băng Tà còn có Tiểu Nguyệt Nha cùng Huyền Trữ đang cao hứng chơi đùa dưới tàng cây ngoài sân mai, khóe miệng hiện lên tươi cười.

Thân ảnh màu trắng kia không phải ai khác, chính là Tử Lê vốn nên đã chết vì ác hàn năm năm trước kia. Bất quá y hiện tại đã cải danh thành Ngôn Húc, là tên mới lúc trước Băng Tà đặt cho Tử Lê khi trở về nam trang. Nhưng là Băng Khôi không biết Tử Lê kỳ thật đúng là có một người ca ca gọi Ngôn Húc, mà Băng Tà chỉ là mượn tên của hắn mà thôi.

Nhìn nụ cười thoải mái của Tử Lê, Băng Khôi còn thấy thỏa mãn hơn bất cứ thứ gì mình có được. Hơn nữa Tử Lê cũng không còn bài xích hắn như hồi đầu nữa, thậm chí còn có thể thường thường chạy qua làm nũng với hắn! Điểm ấy làm cho hắn cảm thấy thật vui vẻ. Đương nhiên, nếu y có thể lần nữa nhớ ra hắn, hắn sẽ càng mừng.

Nghĩ đến đây, Băng Khôi đột nhiên cảm thấy đầu thoáng choáng váng. Hắn lập tức vịn vào cái bàn bên cạnh giúp mình đứng vững. Hắn phát giác mình gần đây luôn là cái dạng này, đầu hơi một tí liền đau, lại liên tục ho khan. Khiến hắn rất hoài nghi mình chẳng lẽ đã mắc phong hàn hay bệnh tật gì đó.

Thế là Băng Khôi âm thầm quyết, nhất định phải gọi ngự y đến kiểm tra một chút cho mình.

Khi hắn vừa mới ngẩng đầu lên, liền bắt gặp Tử Lê diện bộ y sam màu trắng viền bạc đang đi về phía mình. Cảm nhận toàn bộ thân thể mang hương hoa của Tử Lê nhào vào trong ngực, khóe miệng Băng Khôi nổi lên một nụ cười ôn hòa, phản xạ muốn dịu dàng lấy ôm y, thật giống như trước kia như vậy.

Nhưng kế đó, hắn đột nhiên cảm thấy tầm mắt mình trở nên mơ hồ. Rồi mới, dưới trạng huống không hề được dự báo, cứ như vậy ôm Tử Lê ngã nhào.

“Em đang khóc vì ta sao... Tử Lê” Hắn cười thật là sáng lạn: “Em đã khôi phục ký ức ngày trước, nhớ ra ta rồi sao?”

Tử Lê lắc lắc. “Vậy à...” Hắn chậm rãi thở dài: “Cho dù đã qua nhiều năm như thế, em vẫn là không nhớ ra ta... Ở trong lòng của em, ta liền so ra kém tên Huyền Dật kia đến vậy sao?”

Tử Lê mở to mắt nhìn vẻ mặt khổ sở của Băng Khôi, lệ rơi càng nhiều.

Y định mở miệng biện giải rồi lại không biết phải nói gì, cho nên chỉ có thể vội vàng lắc đầu phủ nhận. Băng Khôi thấy vậy liền nhẹ nhàng cười.

“Vậy là được rồi...” Trong ánh mắt hắn tràn ngập cưng chiều cùng ý cười nói: “Đáp ứng ta một việc được không?”

Tử Lê dùng sức gật đầu.

“Ta... không biết tên Huyền Dật kia... là người như thế nào, nhưng là... ta tin tưởng, ta không hề kém hắn... Ta thật sự rất yêu em... Ta đời này, chưa từng yêu ai đến như vậy! Tử Lê... đáp ứng ta... nếu ngày nào đó em nhớ ra ta... Xin hãy cho ta được mang em theo cùng... đi... Bởi vì... Ta không thể buông em ra được... Ta thật sự... không thể buông tha em được!” Hắn bắt đầu hô hấp dồn dập mà nói.

Tử Lê nghe xong nhấp mím môi mạnh gật đầu, nước mắt càng rơi càng nhiều hơn. Trái tim y kịch liệt quặn thắt, đập nhanh đến độ khiến y thấy rất rất đau.

“Ta đáp ứng huynh, ngày nào đó nếu ta khôi phục trí nhớ, ta nhất định sẽ cùng đi với huynh... Bất luận huynh tới chỗ nào ta sẽ đều ở bên huynh!! Cho nên huynh không thể ra đi như vậy!! Huynh không được bỏ lại ta!! Không được!!” Tử Lê khàn giọng khóc rống, tay siết chặt hơn, chặt đến móng tay đều găm vào trong thịt.

“Không thể được! Không thể được!! Huynh đã nói muốn ở bên ta mà!! Những gì ta thiếu nợ huynh ta đều chưa có còn hoàn trả lại cho huynh mà!!!” Y rống lên với Băng Khôi, nhưng là y không biết tại sao chính mình lại nói ra những lời này. Y chỉ biết là mình không muốn hắn đi, không muốn!!

Băng Khôi nghe xong nở nụ cười, nước mắt vô thức chảy ra.

Tầm nhìn dần trở nên mơ hồ... Không biết là bởi vì nước mắt hay bởi vì hắn đã sắp nhìn không được nữa...

“Tử Lê...” Hắn gọi, đồng tử tối dần. “Ta sẽ chờ em ở dưới Hoàng Tuyền... Vẫn đợi cho đến ngày... em nhớ lại ta... Tới ngày đó, ta chắc chắn sẽ bất chấp tất cả... lên mang em xuống cùng....”

Băng Khôi ngưng thanh âm, ngừng hô hấp. Ánh mắt đã hoàn toàn tối tăm vẫn lưu luyến nhìn Tử Lê. Tựa như đang chăm chú nhìn gương mặt đang khóc của Tử Lê vậy, khóe miệng mang mỉm cười. Chỉ là hắn không bao giờ… còn có thể nâng tay lên lau đi nước mắt cho Tử Lê, mở miệng dỗ Tử Lê đừng khóc, ôm Tử Lê vào lòng nói với Tử Lê rằng muốn dẫn y đi du sơn ngoạn thủy, thăm thú hết tất cả mọi nơi, chơi đến hai người bọn họ đều không động đậy nổi nữa, cùng nhau tìm một chỗ yên tĩnh dắt tay đi hết quãng đời này.

Tử Lê ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt của Băng Khôi, vẫn nắm chặt bàn tay giờ đã vô lực lại dần mất đi độ ấm của hắn không thả. Y nhẹ nhàng dùng ngón tay còn lại của mình vuốt qua bờ môi đã lạnh buốt của Băng Khôi, rồi, y liền cúi người hôn xuống.

Đây là lần đầu tiên trong suốt năm năm này, cũng là lần cuối cùng y hôn môi Băng Khôi.

“Rốt cuộc... Kiếp này ai phụ ai...?”

Không biết là thanh âm của ai nói ra những lời này.

Tử Lê vô lực nằm gối lên thân thể của Băng Khôi, rốt cuộc nhịn không được thất thanh òa khóc.

Thế là, vào năm Chiến Khôi thứ 26, Xích Luyện Hoàng – Băng Khôi qua đời, hưởng thọ 44 tuổi.

Năm ấy Thái tử Băng Tà mới 15 tuổi kế vị, sửa niên hiệu thành Luyện Huyền. Dời đô tới Băng Viêm.

Cũng từ đây, bắt đầu mở ra thời thái bình thịnh thế kéo dài đến gần 300 năm trong lịch sử Băng Luyện quốc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.