Tu La Giới Chí Tôn

Tu La giới chí tôn - Chương 96




– Vậy để ta xem Quách Phàm ngươi có bản lĩnh gì đả.

Linh lực vận chuyển Hạ Đồ hai tay múa mai pháp quyết rồi ngưng tụ trên đầu ngón tay một chỉ điểm ra, ánh sáng tím lúc đầu

nhỏ bằng hạt gạo qua vài hơi thở khi bay ra đã hóa thành một con thuồng luồng to lớn hơn 20m ầm ầm lao thẳng hướng

Quách Phàm. Gương mặt Quách Phạm ngưng trọng hắn cũng nhanh chóng kết ấn sau đó cũng điểm ra một chỉ, một con sư

tử màu nâu cũng to gần 20m xong ra…

– Ầm…

Vụ nổ kinh thiên xảy ra Hạ Đồ thu tay quơ quơ ống tay áo vài cái làm giảm dư chấn linh lực, thần sắc âm trầm. Phía đối diện

Quách Phàm lui về sau hơn 10 bước gương mặt ngưng trọng nhìn Hạ Đồ mở miệng.

– Ngươi đã thái ất lục trọng đỉnh phong!

– Đúng vậy nếu ngươi còn gian ngoan mất linh ta không ngại cho Quách Gia các ngươi nếm mùi đau khổ.

Quách Phàm cười lạnh.

– Ngươi nghĩ ta muốn sống chết ở đây với ngươi?

Hạ Đồ biến sắc, với định lực của lão hiển nhiên biết ý tứ của Quách Phàm.

– Ngươi muốn kìm chân ta.

– Ha ha Đồ Lão quả nhiên Đồ lão. Nhưng đã muộn rồi. Thái gia đã phái hơn 100 người, trong đó có một thái ất tứ trọng đến

nơi tập hợp người của các ngươi.

Hạ Đồ nghe vậy từ thần sắc ngưng trọng lại đổi sang mỉm cười khiến Quách Phàm cổ quái nhìn lão, trong lòng thầm hô không

ổn.

– Một thái ất tứ trọng sao. Thái gia cùng Quách gia cũng xem thường Hạ Gia cùng Lưu gia chúng ta quá rồi. Ta dám chắc với

ngươi, nếu có đội ngũ nào dám đến sơn cốc đó sẽ toàn quân bị diệt.

Hạ Đồ lời nói như chém đinh chặt sắt, tự tin vô cùng, khiến Quách Phàm cảm thấy nửa tin nửa ngờ. Hắn làm sao có thể nghĩ

nơi ở của Hạ gia còn có hai tên quái vật đang vui đùa ở đó.

Chợt Quách Phàm cầm ngọc giản ra, thần thức dò xét qua vài hơi thở sắc mặt kịch biến. Hắn chầm chầm nhìn Hạ Đồ rồi

không nói lời nào nhanh chóng dẫn người rời đi.

Hạ Đồ cũng không ngăn cảng khi Quách Gia rời đi, hắn thần sắc cũng âm trầm nhìn hướng xa xa.

Thật ra khi nghe nói có cường gia thái ất tứ trọng đến hắn cũng có chút lo lắng. Nhưng khi nghĩ đã có Tinh Gia ở đó lão lại có

tám phần nắm chắc, đội ngũ bên kia không có việc gì.

Lão phất tay ra lệnh.

– Đi thôi chúng ta đến tập hợp với đội ngũ của Lưu gia rồi nhanh chóng tiến về sơn cốc nơi đóng quân.

Bên trong sơn cốc.

– Tinh gia nếu đã vậy chúng ta xin phép đi trước. Hơn một tháng nửa chiến địa khép lại, hẹn gặp chư vị ở võ đài chiến a.

Lục Chấn Hà chắp tay mở miệng. Tinh gia cười cười gật đầu.

– Tinh gia yêu cầu ngài nói ta sẽ nhanh chóng thực hiện nhưng ngài phải đảm bảo đệ tử ta đã nhìn trúng a.

– Tất nhiên!

Lâm Thiên Thức cũng nói.

Tinh gia nhìn về phía Lương Quang trưởng lão.

– Ngươi còn muốn nói gì nữa không?

Lương Quang thần sắc hèn mọn xoa xoa đôi bàn tay nói.

– Tinh gia ngày có thể chỉ điểm cho ta một ít không, ta tuy tu vi đã Thái ất bát trọng nhưng về linh hồn lại aizzz.

Nói đến đây lão thở dài bộ dạng rất khó xử.

Tinh gia cười cười đầy thâm ý nhìn Lương quang hai người kia cũng ánh mắt đầy chờ mong nhìn Tinh Gia đặc biệt Lục Chấn

Hà.

hắn vốn chuyên tu luyện Linh Lực, lúc này ánh mắt càng cháy bỏng, hận không thể xong lên mà ôm lấy cánh tay Tinh Gia mà

vang nài, nhưng hiện tại lão cũng biết thân phận của mình nên cũng ráng mà kiềm chế chứ không mặt dài như lão thất phu

Lương Quang kia.

– Được rồi khi võ đài chiến kết thúc các ngươi có thể đến Hạ gia tìm ta, khi đó có lẽ ta sẽ có chút thời gian rảnh. Nhưng nhớ

chuyện ta đi ngao du không được lọt ra ngoài.

Tinh gia chắp tay sau lưng bộ dạng cao thủ tịch mịch, mở miệng găng dại tiểu bối, lọt vào mắt Hạ Mẫn hay Võ Thừa thì đó là

hình thức trang bức vô cùng quen thuộc, nhưng khi lọt vào mắt của đám người Lục Chấn Hà, Lương Quang, Lâm Thiên Thức

họ lại thấy giống như một tòa núi vĩ đại đang trước mặt mình, họ không thể không ngẩng đầu để có thể nhìn thấy được đỉnh

núi.

Cả đám thần sắc kích động vội vàng chắp tay với tinh gia. Tinh Gia phất tay ra dấu tiễn khách. Ba người cung kính khấu đầu

một cái rồi cùng nhau rời đi. Hạ Tư Diệp một bên thấy vậy thì tim cũng đập dồn dập liên hồi hắn thầm nghĩ.

– Cường giả quả nhiên cường giả, thái thượng trưởng lão quả nhiên có con mắt nhìn người a. Phải ôm lấy bắp chân Tinh Gia.

Phải như vậy, phải như vậy…

Hắn gào thét trong lòng vì thấy một tương lai tươi sáng khi được dựa dẫm vào tinh gia.

– Ta có gì để có thể bấu víu quan hệ đây…

Hạ tư Diệp lại lắc đầu, thầm than trong lòng, trầm ngâm hồi lâu hắn chợt thấy bóng dáng Hạ Mẫn đang quấn quýt lấy Võ Thừa

cười nói vui vẻ, chợt ánh mắt hắn phát sáng.

– Đúng rồi… ha ha ha ha ha tiểu Mẫn quả nhiên con gái ngoan có con mắt nhìn người hơn ta nhiều ha ha ha.

Hắn cười to trong lòng. Rồi âm thầm đưa ra quyết định, gương mặt hắn cười cười ngây ngô chợt một bàn tay vỗ lên vai hắn

làm hắn giật nảy mình.

– Hạ Tộc trưởng có gì vui vậy?

Chỉ thấy Tinh Gia sắc mặt cổ quái nhìn Hạ Tư Diệp khiến hắn vô cùng chột dạ vội vàng nói…

– À… Tinh Gia… không có, gì không có gì…

Tinh gia nhìn lên nhìn xuống hắn vài cái thấy cái bộ dạng như vừa ngoại tình bị người ta bắt tại trận của hắn thì cũng lắc đầu,

rồi cũng bỏ đi tìm Võ Thừa nói chuyện.

.

Nơi tập hợp đóng quân của Thái gia, bên trong một cái lều vải To Lớn có một chính sự phòng thô sơ.

– Cái gì… Phan Vô Phong tộc trưởng đã chết? Còn hơn trăm đệ tử của chúng ta thế nào?

– Đều bị bắt giữ rồi ạ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.