Mị Nhi nhanh chóng vung trường tiên màu xanh trong tay cũng đánh trả quyết liệt. Mặc dù nàng còn thấp hơn Nhậm Đạt Cầu
một trọng nhưng phải công nhận chiến lực của nàng rất khá.
– Chát…
Âm thanh chát chúa vang lên, roi da của Mị nhi quất thẳng vào trên ngực của Nhậm Đạt Cầu, hắn bay ra hơn 10m khóe miệng
tràng máu tươi trên ngực hắn truyền đến từng đợt đau nhức kịch liệt, nhưng cùng lúc đó hắn lại ném ra hơn 20 phi tiêu về phía
Mị Nhi, nàng chỉ kịp vung roi đánh bay hầu hết nhưng có hai mũi phi tiêu trúng vào ngực phải của nàng.
Tuy y phục nàng cũng là một kiện hộ giáp nhưng phi tiêu ám khí kia làm bằng kim thiết gắn chắc, cộng thêm linh lực xuyên phá
nên nhất thời nàng cảm thấy một loại giống như bị chó cắn, đau nhức truyền đến khiến gương mặt nàng càng trở nên xanh
xao, cố kìm nén cảm giác ngòn ngọt từ cổ họng truyền đến.
Nhậm Đạt Cầu ổn định thân hình, khóe miệng mỉm cười âm lãnh cùng dâm tà.
– Hé hé trúng phi tiêu của ta trong vòng một giờ, không có giải ngươi ắt sẽ phải rất khó chịu a.
Giọng nói âm tà của hắn cùng với điệu bộ liếm môi làm người không khỏi một trận băng giá trong lòng.
Đoạn Thanh đang trong vòng chiến của ba đầu yêu thú, hắn liếc mắt nhìn thấy, chân mày cũng khẽ nhíu. Tuy đang trong thế
liên minh với Nhậm Đạt Cầu nhưng Đoạn Thanh hắn cũng rất không thích cách hành sự của người này. Trên cơ bản là đê tiện
vô sỉ nhìn rất không thuận mắt.
Ba con khỉ đột lúc này cơ hồ sức cùng lực kiệt âm thanh gầm rú cũng theo thời gian mà yếu đi nhỏ dần. Trên người chúng cơ
hồ có rất nhiều vết thương lớn nhỏ, còn đầu yêu thú lúc trước bị Đoạn Trường Hồng một kích đánh trọng thương lúc này sinh
mạng nó cũng nhanh chóng trôi qua.
Ánh mắt ảm đạm, nó đưa ánh mắt đầy mệt mỏi kèm theo cảm giác có lỗi vì không hoàng thành nhiệm vụ của mình vào nơi
sâu sâu trong sơn cốc…
Đoạn Trường Hồng luôn chú ý đến hành động của bốn đầu yêu thú lúc này khi thấy ánh mắt đầu khỉ kia, hắn cũng đưa ánh
mắt mình nhìn vào sâu trong sơn cốc. Vẫn là một khung cảnh tỉnh mịt có một thứ áp lực vô hình khuyết tán.
– Hừ…
Hắn hừ lạnh một tiếng rồi tiếp tục vung trường kích trong tay hai đạo lưu quan sắc bén mang theo tiếng xé gió lao thẳng đến
hai đầu yêu hầu khác.
ẦM… ẦM…
hai đầu khỉ sớm đã sức cùng lực kiệt lúc này lại lãnh công kích của cường giả thái ất lục trọng cơ hồ là quá sức. Cũng giống
đầu khỉ trọng thương lúc đầu, hai đầu khỉ này cũng đưa ánh mắt vô cùng không nở nhìn về hướng sâu trong sơn cốc.
Đoạn Trường Hồng bây giờ hắn đã hoàn toàn tin vào phán đoán của mình.
– Quả nhiên có người ở phía sau điều khiển bốn đầu yêu hầu này, nếu không bọn nó cũng không vô duyên vô cớ bỏ qua đám
người Lưu gia mà công kích bọn hắn.
Hắn vung tay lập tức ba viên thú hạch tam gia bay về phía hắn. Ba viên thú hạch màu đỏ thẫm to bằng nắm đấm trẻ con bay
lơ lửng trước mặt vẫn còn dính máu tươi của yêu thú. Trường hồng vung tay, thu ba viên vào trữ vật giới ch,ỉ làm xong hết
thảy hắn ngẩng đầu liếc nhìn vào sâu trong sơn cốc rồi lẩm bẩm.
– Nếu ngươi không muốn ra mặt thì đợi ta thu dọn ở đây xong sẽ đến thăm hỏi ngươi…
Ánh mắt trở nên sắc bén nhìn về phía Lưu gia đám người đang đờ đẫn nhìn vòng chiến vừa xảy ra.
– Quả nhiên không thoát khỏi một kiếp này.
Hạng Ba trưởng lão cay đắng mở miệng, làm tất cả người khác đều thở dài một hơi.
Đoạn Trường Hồng chắp tay sau lưng âm thanh rét lạnh vang lên.
– Chỉ để lại một người là đủ.
Sau đó hắn nhìn Đoạn Thanh đầy thăm ý gật đầu.
Một hồi chém giết đẫm máu nghiêng về một phía xảy ra, đám người Nhậm Đạt Cầu máu tươi dính y phục không phải của bọn
hắn mà là hơn 15 người của lưu gia, thời khắc này chỉ còn lại bốn, năm người còn sống, đang co cụm lại một chỗ xung quanh
Mị Nhi.
Nhậm Đạt cầu âm lãnh cười lên một tiếng, hắn định xong lên nhưng bất ngờ Đoạn Thanh chấn phía trước, hắn lập tức trợn
mắt quát.
– Né ra tiểu tử…
– Việc của ngươi xong rồi, còn lại ngươi không cần ra tay nữa.
– Phi… xong cái rắm, ngươi lấy tư cách gì ra lệnh cho ta.
Nhậm đạt cầu hung hăng phun một bãi nước bọt, hắn côn đồ thành thói. Với lại ba thiếu nữ trước mặt ai nấy đều có nét xinh
đẹp hơn người. Lúc này bảo hắn dừng lại làm sao mà hắn không nổi giận.
– Đạt Cầu… những người khác ngươi muốn chơi bời thế nào cũng được, riêng con gái tộc trưởng Lưu gia ngươi không nên
động đến nàng, ta tự có tính toán.
Lúc này Đoạn Trường Hồng mới âm trầm lên tiếng.
Nhậm Đạt Cầu ánh mắt âm trầm liếc nhìn Đoạn Trường Hồng một cái, rồi hung hăng xoay đầu ánh mắt lóe tia sáng, khóe
miệng nhếch lên.
– Được… ta nhường mỹ nữ đó cho ngươi, từ từ mà chơi nhé…
Nói xong hắn cười dâm tà nhìn những cô gái phía sau mị nhi, sắc mặt các nàng lúc này xanh hơn lá chuối. Một nàng lên tiếng
với Mị Nhị
– Tiểu thư xem như hứa hẹn cùng ngươi đi đến các tông môn không thực hiện được, lát nữa ta sẽ liều mạng ngăn chúng,
ngươi hãy chạy về phía trong kia để mong người kia giúp đỡ qua khỏi kiếp nạn này thôi.
Nàng vén lọn tóc mai có phần hơi rối đang che một bên mặt của mình, gương mặt của nàng tuy không đẹp bằng Mị Nhi nhưng
cũng xem như là sắc nước hương trần. Mị Nhi cầm lấy tay của thiếu nữ mắt đẹp long lanh nước, tràn lên hai gò má trắng hồng
của nàng.
– Tuyết Mai tỷ có chết chúng ta cũng sẽ ở cùng một chỗ.
Mị Nhi chợt thần sắc bình tĩnh nàng thân con gái tộc Trưởng một gia tộc tất nhiên tâm tính có chỗ hơn người.
Đội ngũ tổng cộng còn năm người, ba nữ tử, một nam tử, cùng hạng ba trưởng lão. Lúc này Hạng Ba trưởng lão lời nói lạnh
lùng lên tiếng.
– Các ngươi nghe ta, lão phu liều mạng già này để kìm chân chúng các ngươi nhanh chóng lui về phía sau.