Phía trước là một sơn cốc không thể nhìn rõ bên trong, thần thức phát ra chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được có linh lực dao
động cùng mùi thơm của dược liệu phát ra.
Có tám đội ngũ đứng cách biệt với nhau, y phục trên người khác nhau hiển nhiên những đám người này không cùng một gia
tộc.
– Lưu Tiểu thư lời đề nghị của Đông gia ta ngươi thấy thế nào?
Một trung niên nam tử thân hình khôi ngô mở miệng nói chuyện với một nhóm người khác.
Người này gương mặt thô kệch nhìn là biết người chẳng tốt lành gì. Hắn vừa nói ánh mắt vừa nhìn lướt qua trên người cô gái
phía đối diện, Cô gái này dung mạo thanh tú mài liễu mắt phượng nàng vận một bộ váy đỏ bó sát người lộ ra từng đường
cong quyến rũ, bên dưới lộ ra đôi chân thon dài da thịt như ngọc.
Người này chính là con gái tộc trưởng Lưu Gia, nàng tên Lưu Mị Nhi, người này tinh gia cùng võ thừa cũng biết.
Lưu mị nhi nghe nam tử đối diện nói chuyện nàng khẽ liếc hắn, bộ dạng chán ghét bày ra mặt… Bên cạnh nàng có vài nữ tử
cũng có nhan sắc khá, một người trong đó chanh chua mở miệng.
– Chẳng qua là chó săn cho Quách gia mà cũng tỏ vẻ kiêu ngạo. Hừ. Các ngươi là cái thá gì chúng ta phải hợp tác với các
ngươi.
Trung niên nam tử bị phỉ báng cũng không tỏ vẻ giận dỗi gì hắn phát lên cười ha hả rồi nói.
– Ha ha thắng làm vua thua làm giặc. Ta bại trong tay Quách Tuấn kia nên chấp nhận phụ thuộc vào hắn có gì sai. Đều trọng
yếu là các ngươi bây giờ và về sau liệu có bị bại trong tay người nào không? Như ta chẳng hạng. Lúc đó… ha ha ha.
Hắn ánh mắt dâm tà nhìn về phía Lưu gia đám người miệng nuốt từng ngụm nước bọt có thể nghe thấy được.
– Mẹ kiếp từ xa đã nghe mùi thối hóa ra là một con vật ăn xác chết mở miệng. Đúng là vận cứt chó mà.
Một âm thanh không to không nhỏ truyền vào tay mỗi người tất cả điều quay đầu nhìn về một hướng. Năm người chầm chậm
bước ra. Lưu Mị Nhi vừa nhìn thấy đám người này thần sắt ngạc nhiên hiện rõ trên mặt.
Nàng âm thanh nghe không rõ vui buồn phát lên…
– Võ Thừa…
Tinh gia khỏi nói lúc này cũng biết hắn tuy nhìn không trực diện ba cô gái kia, nhưng tâm thần tất nhiên tập trung hết trên
người ba nàng. Khoảnh khắc nhìn đến Mị Nhi hắn không khỏi hít sâu mấy lần để kiềm chế cặp mắt của hắn, để cố tỏ ra là một
hảo hán đội trời đạp đất hắn buộc phải làm ra cái bộ mặt này thôi.
Trung niên kia là một chi của Đông gia trong thành Ngan Bạc tên là Đông Sang, nghe tinh gia nói chuyện hắn híp cặp mắt lại
nhìn về phía năm người tinh gia.
Khoảnh khắc đưa linh thức dò xét đến tinh gia hắn cảm giác như rơi vào vực thẳm. Hắn tuy người có dáng vẻ thô kệch nhưng
hành sự tương đối cẩn thận ánh mắt Lưu mị nhi cho hắn biết những người này có sâu xa với nàng. Một chi của Lưu gia hắn
có tự tin chiến một trận dù sao Lưu Gia cùng Quách Gia trước nay cũng không mấy hòa thuận. Hắn bên ngoài là gia tộc liên
minh với Quách gia nhưng thực chất đã phụ thuộc từ trên xuống dưới cho nên đối với Lưu gia hiển nhiên đối địch. Lúc này lại
có thêm năm người đến thanh niên vừa mở miệng kia cho hắn một loại cảm giác sợ hãi khó tả.
Ánh mắt Đông Sang chuyển một vòng rồi hắn chắp tay về phía đám người tinh gia mở miệng.
– Các vị. Nếu thích các cô gái này ta cũng không làm phiền đến các vị. Chẳng biết các vị là người gia tộc nào?
Võ thừa thấy bộ dạng người này như vậy hắn nhíu mày. Hắn chỉ liếc nhìn Đông Sang một cái rồi nói.
– Cút trước khi ta đổi ý.
Đông sang nghe võ thừa nói thì sắc mặt âm trầm. Tinh gia cho hắn cảm giác sâu không lường được còn người trước mặt lại
có cảm giác áp bách khó tả. Nhưng hắn có thể cảm nhận được tu vi người này không cách hắn quá xa cho nên hắn cũng có
chút khó chịu.
Nghĩ vậy hắn cắn răng định mở miệng chỉ thấy võ thừa lúc này tay phải đưa lên tay trái hư không kéo hình xăm một cây búa
ra khỏi cánh tay lại mở miệng
– Ta đếm đến ba.
– Một…
Khí tức cái búa phá ra khiến tất cả tám đội ngũ có mặt tại đương trường thần sắc vô cùng ngưng trọng. Những ai có linh hồn
hơi yếu nhược chỉ thấy thân thể lung lay sắp đổ đặc biệt hơn 15 người Đông gia trược tiếp nhận áp bách như vậy có vài người
đã ngã xuống đất thất khiếu ra máu mũi lẫn máu mắt.
Đôi đồng tử của tráng hán tên Đông Sang co rụt lại hiện lên vẻ kiên dè trên gương mặt.
– Hai…
Âm thanh như đến từ tu la luyện ngục lúc này Đông Sang đã biết mình trêu vào người hắn không nên trêu. Không nói một lời
trực tiếp phất tay tất cả đám người Đông gia đều kéo nhau rời đi.
Võ thừa cũng không truy kích, vài tháng qua trong chiến địa. Hắn biết đến cuối cùng cũng sẽ lại gặp nhau trên võ đài cho nên
cũng không cần mất thời gian đánh tiếp. Mà hiện tại Hạ mẫn còn đang hôn mê nên hắn rất quý thời gian của mình để về đến
xem nàng thế nào.
Hạ chính đám người cũng không ngừng hít sâu vài hơi. Họ biết cái búa kia của võ thừa từ đâu mà có nhưng họ hoàn toàn
không chút đố kị ngược lại càng cảm thấy hương phấn.
– Có nhân vật như vậy trong Hạ gia thì còn cố kị ai nữa.
Hạ chính trong lòng thầm nhủ. Giống như nhìn thấy một Hạ gia đứng trên đỉnh phong của phía Tây này.
– Hừ một đám chuột bọ cũng ở đây dương oai. Khục khục. Đầu đất, cất hàng nóng đi.
Tinh gia giả khục một tiếng gương mặt rất ung dung giống như chuyện xảy ra không ngoài dự đoán của hắn. Nhưng trong lòng
không ngừng chửi bới.
– Mẹ kiếp đầu đất này ngày càng ngầu lòi như vậy tinh gia ta làm sao ra oai với nữ nhân được nữa. Không được, không được
mỹ nữ trước mặt kia… aizzz.
Võ thừa nghe tinh gia nói thì gật đầu sau đó cây búa hóa thành một đạo hồng quang dán lên bắp tay hắn. Tiếp tục bước về
phía sơn cốc, những đội ngủ còn lại đa phần là các chi nhánh của các gia tộc, thực lực không sai biệt lắm với Đông Sang.