– Ngươi rất mạnh.Ta hôm nay bại tâm phục khẩu phục. Chỉ có một điều muốn nói với ngươi. Nhân nhượng với kẻ địch chính là
tàn nhẩn với bản thân. Ngươi… nên hiểu điều đó.
– Đến… Giải thoát cho ta đi.
Hắn ngửa cổ lên ánh mắt từ từ nhắm lại hắn đã buông tha việc sống tiếp. Hắn khi cầm viên đan dược kia nuốt vào là đã chẳng
màng đến sống chết, có hạ được võ thừa hay không thì chuyện tu luyện đối với hắn xem như bỏ.
Đối với một võ giả mất đi sự khống chế đối với linh lực còn kinh khủng hơn là cái chết. Mà Nộ Linh Đan kia khi bộc phát mạnh
mẽ dược tính của nó đã vô tình đánh vỡ đan điền của một võ giả kích phát toàn bộ linh lực trong cơ thể giống như thiêu đốt
mặc dù người dùng nhất thời có thể có thực lực tăng mạnh nhưng khi mọi chuyện qua đi cái gì cháy sẽ để lại tro tàn.
Triệu trấn là một võ giả. Hắn biết mình giờ đã phế nên việc buông tha tất cả kể cả sự sống sót của mình cũng không màng.
Võ thừa nhìn Triệu chấn. Người này mặc dù sát khí lượn lờ quanh thân chứng tỏ đã từng giết rất nhiều người nhưng phàm
những kẻ ác bá võ thừa đều rất mẫn cảm đối với người này lại không sinh ra sự thù ghét dị thường kia như ở trên người triệu
ma la. Đó cũng là lý do vì sao khi giao chiến với hai người này võ thừa không ra tay hạ sát.
Trầm mặt hồi lâu võ thừa mở miệng.
– Ta tu luyện không phải để giết chóc.
Một câu nói đơn giản cùng với bộ mặt chất phát của người đứng trước mặt khiến nội tâm Triệu chấn không ngừng gợn sóng.
Hắn bản thân người Triệu gia, chảy qua nhiều cuộc chém giết kể cả trong tộc lẫn bên ngoài. Hắn mặc dù cũng chán ghét
những kẻ ỷ mạnh hiếp yếu. Những kẻ hắn giết đều có thực lực tương đương và cho những người này chết trong kiêu dũng
không bôi nhọ thanh danh không phỉ báng nhục mạ, trong cuộc đời sát phạt của hắn cũng chưa từng giết hại qua phụ nữ hay
trẻ em như những tên cường đạo khác. Hắn chỉ là một kẻ truy tìm đỉnh phong nhưng rất tiếc phải dừng lại khi đối mặt với võ
thừa.
Triệu chấn mỉm cười chua xót hắn hiện tại ngay cả tự thân kết liễu chính mình cũng không đủ lực. Một cuộc chiến sinh tử bỗng
nhiên rơi vào một loại trạng thái trầm mặt.
Bên ngoài Chiến Địa Chi Nguyên.
Trước mặt ba lão giả có một tấm màng sáng, bên trong lại chia ra nhiều ô vuông riêng biệt. Mỗi ô vuông cái có hình ảnh bên
trong có cái cũng trống không. Mỗi khi có linh lực dao động do chiến đấu thì một cái ô vuông bất kì lại mơ hồ hiện ra thân ảnh
bên trong đó.
Và tất nhiên cảnh đánh nhau vừa rồi của võ thừa đã hiện lên cho đến khi kết thúc trận đấu. Một lão giả trong đó mỉm cười nói
chuyện.
– Lương huynh nói không sai. Lần chiến địa này mở ra có khá nhiều hạt giống tốt.
Trưởng lão họ lương vuốt râu cười mở miệng.
– Người này tư chất khá tâm tính trầm ổn nếu hắn trên võ đài chiến lọt vào tóp 100 thì ta sẽ nhận hắn mang về tông môn.
– Thúi lắm Lương lão đầu người này ta nhìn trúng chỉ cần một năm qua đi lão phu trực tiếp nhận hắn.
Lão giả họ lương nhíu mày. Ánh mắt lóe lên tia sáng.
– Lâm Thiên Thức ngươi muốn tranh đoạt cùng lão phu sao?
– Hừ lão phu nói đã nhìn trúng thì là nhìn trúng nếu ngươi đánh thắng ta thì hãy nói sao.
– Ngươi…
Chòm râu bạc trắng lão giả họ Lương giật giật vài cái xem ra lão rất tức giận. Vừa định ăn thua đủ với lão thất phu này thì lão
giả họ lục lên tiếng.
– Hai vị bình tĩnh. Về phần này ta thấy hay là để người này tự chọn đi.
Ánh mắt lão giả họ lục đầy thăm ý. Hai lão giả còn lại cũng là những lão hồ ly sống lâu năm làm sao không hiểu ý tứ lão giả họ
lục. Lúc nãy trận chiến võ thừa cùng triệu chấn. Họ rõ ràng phát hiện võ thừa vừa là võ giả còn là Linh sư. Đối với người thiên
phú như vậy ai cũng phải động tâm.
Phàm một người tu luyện linh hồn thì về mặt võ lực thường sẽ yếu nhược. Điều đó hiện gõ trên người của Lục trấn hà. Tu vi
hắn là thái ất lục trọng nhưng linh hồn lực mạnh mẽ hơn nhiều, gần chạm tới Linh Vương như lời của tinh gia. Nhưng võ thừa
thì về mặt võ lực lại cường hãn hắn một mình đánh với hai trưởng lão Triệu gia cấp bậc hơn mình hai trọng cuối cùng ép một
người phải sử dụng Nộ Linh Đan cực đoan nâng cao tu vi nhưng cũng không đánh bại được hắn.
– Công pháp tiểu tử này sử dụng có chút thú vị.
Lão giả họ Lục lên tiếng làm cho hai người còn lại cũng gật gù.
Bên trong chiến địa
CHÁT…
Một âm thanh chát chúa vang lên rõ ràng là có người bị một tát rất mạnh vào mặt.
Chỉ thấy Tinh gia nhanh nhất trong đám người hạ gia đi đến chổ vừa kết thúc trận chiến. Lúc này hắn ôm lấy bàn tay đau nhức
đỏ thẫm của mình ánh mắt có chút đỏ hồng nhìn võ thừa hắn hét lớn.
– Đánh con mẹ ngươi à? Mẹ kiếp ngươi sao không chút nào nghĩ cho bản thân mình vậy. Chết tiệt… hừ…
Tinh gia một bộ dạng rất xúc động chỉ hận không thể một bạt tay tán chết tên ngu ngốc trước mặt này.
– Sao người đánh võ thừa đại ca.
Một âm thanh êm tai có kèm theo chút xúc động vang lên chỉ thấy hạ mẫn lao đến đánh túi bụi lên người tinh gia.
– Aizzz tiểu mẫn mẫn a ngươi không biết tên ngu ngốc này vừa tự tìm chết đến mức nào đâu. Hừ.
Tinh gia một bộ dạng còn rất tức giận thở phì phò. Hạ mẩn cũng không càng quấy nàng chạy đến người võ thừa chỉ thấy
những vết thương chồng chất trên người hắn. Nàng lấy tay che miệng nhỏ, nức nở nghẹn ngào.
– Đại ca huynh không sao chứ. Hừ… Tinh gia đánh huynh có đau không? huynh lấy đan dược muội luyện ăn vào đi.
Nàng vừa nói vừa cầm ra một nắm đan dược. Hạ mẫn thời gian trước cũng được tinh gia chỉ dạy cách luyện dược hiện nay
nàng cũng đã luyện được đan dược nhất phẩm tư chất nàng rất tốt nên tinh gia rất cưng chìu.
Võ thừa nhìn hết thảy trong lòng dân lên một nỗi ấm áp khó tả. Nghĩ về những việc vừa rồi hắn thấy mình thật đáng trách. Hắn
nhìn mọi người xung quanh gật đầu một cái rồi nhìn tinh gia mở miệng
– Tinh Gia a. Là lỗi của ta. Từ nay ta sẽ chú ý hơn.
– Hừ…
Tinh gia hừ một cái nhưng rồi gương mặt lại trở nên rất hòa hoãn nhìn võ thừa nói.
– Tuy ngươi vừa rồi hành động ngu ngốc nhưng đánh tốt lắm.
Võ thừa rãi rãi đầu ngây ngô cười cười, nhìn bộ dạng của hắn tinh gia muốn phát tiết nữa cũng không được. Tinh gia lắc đầu
mà thôi mà thôi xem như ta lo lắng quá nhiều đi.