Võ thừa nhìn triệu chấn ánh mắt ngưng trọng khí tức trên người người này làm võ thừa có chút áp lực triệu chấn bây giờ so
với một con hung thú chuyên đi giết chốc là không sai biệt.
Thấy triệu chấn như vậy võ thừa chẳng những không có ý lùi bước mà gương mặt càng hiện lên chiến ý nồng đậm. Hắn giơ
cây rìu trong tay lên cây rìu hóa thành một đoàn hồng quang dán vào bắp tay trái của hắn. Lúc này hắn cũng hay tay trần như
triệu chấn trước mặt.
Bên trong động phủ.
– Thiệt là con mẹ nó chọc tức ta, tên ngu ngốc này tại sao cất cây búa kia làm gì? Chết tiệt, tên kia đã chơi đồ phát rồ rồi, hiện
nay hắn chẳng những không biết đau đớn còn không biết sợ chết là cái gì, vậy mà còn cất đồ chơi đi… ngu ngốc quá ngu
ngốc. Aizzz sao ta có thể huấn luyện ra một cái đại ngốc thế này?
Ở trong động phủ tinh gia sắc mặt cực kỳ khó coi không ngừng chửi bới làm cho một nhóm người Hạ gia ai nấy thần sắc cổ
quái.
Hạ bằng bộ dạng nhu thuận đến cạnh tinh gia hỏi.
– Ơ… tinh gia a. Ngài đang chửi ai vậy?
Tinh gia lúc này đang hoảng cũng chẳng để ý lời mình quát.
– Còn ai ngoài tên đầu đất ngu ngốc kia. Mẹ kiếp lúc đánh nhau không hạ sát hai tên kia cũng thôi đi xem như là cho hắn tập
luyện. Bây giờ thì hay rồi. Một bỏ chạy mất một còn lại chơi đồ tu vi tăng lên trúc cơ cửu trọng đỉnh phong rồi. Hừ… ta để
ngươi bị đánh một hồi cho bỏ tật ngu.
Tinh gia vừa nói vừa thở phì phò vô cùng xúc động. Lúc trước trận chiến kia tinh gia hắn đã thấy hết. Hắn biết rõ võ thừa có
tinh linh tâm không thể nào cạn linh lực nhanh vậy được nếu thật sự muốn giết hai người kia không cần lằng nhằng như vậy.
– Trúc… trúc cơ ngủ trọng đỉnh phong là cường giả mạnh nhất trong trúc cơ cảnh..
Hạ chính trưởng lão sắc mặt khó coi lắp bấp mở miệng. Mọi người xung quanh hít một hơi khí lạnh.
– Không được tinh gia ngươi phải cứu võ thừa đại ca nhanh lên mở linh trận ra.
Hạ mẫn gương mặt không còn máu nước mắt đã ướt đẫm hai gò má bé nhỏ. Mọi người còn lại tuy có phần sợ hãi nhưng ai
nấy đều đứng dậy tay cầm vũ khí sẵn sàng.
Tinh gia thấy cảnh này cũng lắc đầu than khổ. Hắn nhẹ giọng chấn an những người khác.
– Các ngươi cũng không nên quá lo lắng. Nếu thấy không thích hợp ta sẽ ra tay. Huống chi tên kia mặc dù ăn đan dược tu vi
tăng đột biến nhưng thời gian duy trì sẽ không quá 10 phút khi ấy thuốc hết tác dụng hắn thoát lực sẽ tự hủy hoại cơ thể hắn.
Bây giờ các ngươi có ra đó tên kia phát cuồng giết sạch các ngươi. Hắn bây giờ ngay cả người triệu gia ở đó hắn cũng sẽ
không ngần ngại mà giết, bởi vì trong mắt hắn lúc này chỉ có giết chóc mà thôi.
Aizz… Người Triệu gia quả nhiên tâm địa độc ác đan dược chẳng khác nào hại người hại mình này lại đem ra sử dụng.
Bên cạnh bờ suối.
Âm thanh phịch phịch của da thịt vang lên không ngừng.
– Đại Kình Quyền.
Một con cá voi được ngưng tụ bằng linh lực lao thẳng vào một người như dã thú. Ầm một tiếng người kia văng ra hơn 30m
nhưng lập tức hắn đứng dậy dậm chân xong lên một quyền đánh ra mang theo linh lực mạnh mẽ đập thẳng vào ngực võ thừa.
Võ thừa không né tránh lại một quyền vung lên. Lại phịch ầm… hai người văng ra. Khói bụi tung tóe không nhìn rõ.
Võ thừa văng ra va chạm mạnh vào một tảng đá lớn sau đó rớt xuống đất khóe miệng tràng máu tươi, đột nhiên con ngươi
hắn co lại hắn ngã người lăng qua một bên cùng lúc đó trong khói bụi một thân ảnh điên cuồng lao ra một quyền không trúng
ngay sau đó là một cước đá bay võ thừa ra thêm 15m.
Võ thừa không kìm được lại phun ra ngụm máu. Chỉ nghe âm thanh khàng khàng của triệu chấn vang lên.
– Giết… giết… ta muốn giết ngươi…
Triệu trấn tiếp tục muốn lao lên võ thừa lúc này một gối quỳ dưới đất hai bàn tay đặt xuống nền đất âm thanh khàn đặt vang
lên từ cổ họng.
– Vực Giới Tán…
Ong…
Một vòng không gian linh khí như bị đẩy lùi ra ngoài không ngừng mở rộng lấy võ thừa làm trung tâm cho đến khi rộng ra
khoảng 30m bán kính thì dừng lại. Với linh hồn lực võ thừa hiện tại chỉ có thể thi triển vực giới tán ở bản kính 30m xung quanh
hắn.
Triệu Chấn vừa nhảy vào vòng không gian này chợt bước chân trở nên chậm chạp hẳn.
Hắn giang nang bước lên từng bước vẫn muốn xông lên giết chóc về phía võ thừa. Võ thừa chầm chậm đứng dậy nhìn Triệu
chấn bình tĩnh mở miệng.
– Kết thúc ở đây thôi!
Thân hình khẽ động Võ thừa không ngần ngại tiến lên quyền đấm cước đá lên người Triệu chấn. Triệu chấn lúc này khi vào
trong vực giới, linh lực bạo phát trong người hắn đã bị tiêu tán nhanh chóng. Cả người thoát lực những cơn đau nhức do vết
thương bắt đầu phát tát làm cho khuôn mặt hắn không ngừng vặn vẹo. Từ trong đau đớn ánh mắt hắn kéo về một tia thanh
tĩnh.
Phịch một tiếng triệu trấn lảo đảo lui về sau thân hình lung lay sắp đổ hắn cắn răng cố trụ vững nhìn võ thừa phía đối diện.
Hắn nở nụ cười chua xót mở miệng.
– Ngay từ lúc hai chúng ta giao chiến ta biết ngươi không xuất toàn lực.
Võ thừa dừng lại cũng nhìn Triệu chấn phía trước mặt không nói lời nào. Triệu chấn nói tiếp.
– Triệu chấn ta cả đời tu luyện giết người vô số. Ngày hôm nay ta bại và chết trong tay ngươi đó là chuyện ta cũng đã nghĩ tới
từ lâu.
Hắn trong khi nói chuyện cơ thể dần héo rũ do linh lực bị tán đi. Miệng hắn không ngừng phun máu. Thân hình không trụ vững
được nữa một chân quỳ xuống đất. Cánh tay giang nang đưa lên chùi máu nơi khóe miệng.
– Người tuổi trẻ ta muốn biết tên ngươi!
Võ thừa gương mặt không đổi nhìn kẻ đối diện đã không còn sức chiến đấu đột nhiên trong thâm tâm có một loại cảm xúc khó
hiểu dân lên.
– Võ thừa.
Võ thừa mở miệng còn dính một tia máu của hắn.
Triệu chấn gật đầu.