Triệu chấn hét lớn tất cả những tên võ giả tán ra bọn họ tu vi chỉ là võ lực người mạnh nhất cũng chỉ mới trúc cơ tam trọng làm
sao chịu nổi một búa của võ thừa. càng vung búa nhiều võ thừa càng làm quen với cảm giác cây búa này, nên càng đánh càng
hung mãnh thế không thể đỡ, nếu tiếp tục như vậy Triệu chấn biết chỉ có một con đường đó là tất cả họ đều bị giết.
– Lão lục ta cùng ngươi liên thủ giết hắn.
trưởng lão còn lại trong đám người cũng lên tiếng Triệu chấn cũng không cự tuyệt. lúc này ngu ngốc cũng biết võ thừa này tu
vi cơ hồ không hơn bọn họ nhưng lực chiến thì rất mạnh
– Được… ha ha xem ra chúng ta đành ỷ đông hiếp ít vậy.
Võ thừa không nói một lời hắn dựng cây búa còn dính máu xuống sau đó kéo một miếng vãi từ vạc áo ra buộc lên cán búa
dính chặt với tay. Ánh mắt đầy chiến ý nhìn về hai người Triệu chấn.
– Bất đầu đi…
Lúc này ở một nơi cách chiến trường của võ thừa cùng Triệu gia hơn một cây số. bên một vách đá Trong một tòa động phủ
thiên nhiên trong thung lũng. đám người Tinh gia đang im lặng ngồi ở bên trong.
Ngoài cửa động có một màn sáng kỳ ảo thỉnh thoảng lại phát ra dao động nhẹ nhàng.
– Tinh gia… Linh trận này có thể ngăn được khí tức chúng ta sao?
– Tất nhiên! không thì ta bố trí làm gì?
Tinh gia đầu cũng không quay lại đứng trước cửa động phủ kia ánh mắt thâm thúy nhìn về hướng Võ Thừa cùng hai trưởng
lão Triệu gia đang giao chiến.
– Tinh gia tình hình thế nào rồi sao chúng ta không đi giúp võ thừa đại ca?
Một âm thanh êm tai nhưng có phần xót ruột vang lên bên tai tinh gia, khỏi nói cũng biết người phát ra âm thanh đó chính là
Hạ mẫn.
Nàng lúc này gương mặt có chút nhợt nhạt cộng thêm phần lo lắng, lần này hỏi đã là lần thứ bao nhiêu tinh gia cũng không
nhớ nổi.
Không chỉ hạ mẫn toàn bộ đám người hạ gia ai nấy thần sắc ngưng trọng nhìn về Tinh gia, như không hẹn mà cùng nhau chờ
đợi câu trả lời của hắn.
Lúc trước võ thừa vừa rời đi thì bọn họ được tinh gia dẫn đi đến nơi này, nói là tránh người ta đánh nhau ai ngờ được hỏi lại
thì biết là Võ thừa cùng hai trưởng lão Triệu gia đang quyết chiến.
Bọn họ ngẩn người mất năm giây, lặp tức muốn quay lại cùng võ thừa nghênh địch ai ngờ tinh gia phất tay tạo nên trận pháp
không cho họ ra ngoài.
Mọi người không hiểu nhưng Hạ Chính trưởng lão rất rõ ràng nếu bọn họ cứ khăn khăn đòi ra ngoài quyết chiến chỉ làm
vướng tay chân của Võ thừa mà thôi nên hắn cũng không ngừng trấn an những người kia. nhưng thời gian trôi qua hơn hơn
một nén nhang hắn lúc này cũng không giữ được bình tĩnh mà cảm thấy xót ruột.
Tinh gia cũng có chút bất đắc dĩ trấn an tiểu cô nương này.
– Aizzz… Ta nói Tiểu mẫn mẫn ngươi không cần lo lắng như vậy, đầu đất kia ta nói về chuyện đánh nhau thì ngươi yên tâm,
đầu đất đại ca của ngươi sẽ không thua đâu.
keng keng… pịch phịch..
Trong bóng tối cạnh bên bờ suối có vài cái lều bị người ta đốt đã cháy không còn bộ dạng chỉ còn sót lại ánh lửa hiu hắt chập
chờn.
Ở đây có nhiều người nằm bất tỉnh trên mặt đất không biết sống chết. chỉ còn ba người một người cầm loan đao dài 1m một
người cầm trường kiếm 9 tất một người cầm cây búa lớn đang va chạm kịch liệt, tia lửa không ngừng bắn ra. cơ hồ lúc này
linh lực trong cơ thể mỗi người đã dùng hết, chỉ có sức lực cùng kỷ năng chiến đấu của bản thân.
keng…
lại một âm thanh va chạm vang lên tia lửa tóe ra, Triệu chấn vừa bị đẩy lùi hơn 10 bước miễn cưỡng cắm thanh đao trên đất
đứng lại thì một tên trưởng lão còn lại của Triệu gia lại xong lên đạp mạnh một cước vào ngực võ thừa, khiến cho hắn lảo đảo.
Võ thừa chật vật lùi lại vài bước còn trưởng lão kia của triệu gia lại phạch phạch phạch lùi về sau hơn mười bước, sắc mặt
người này vô cùng âm trầm.
Sau một hồi giằng co đánh nhau nhau kịch liệt hai người này cũng phát hiện võ thừa này tu vi chỉ là trúc cơ ngũ trọng thua bọn
họ tận hai trọng nhưng linh lực người này lại không thua bọn họ chút nào.
Vả lại thân thể cường hãn khỏi nói. Triệu chấn cắn răng lúc này hắn cũng không còn vẽ thư thái như lúc nãy. Toàn thân huyết
nhục mơ hồ chiến giáp trên thân cũng đã vỡ nát không còn bộ dạng. Hắn quát lớn.
– Triệu Nguyện ngươi lui đi.
Trưởng lão Triệu gia tên Triệu nguyện thần sắc chợt biến định ngăn Triệu chấn lại nhưng chỉ thấy Triệu chấn lật tay xuất ra một
bình ngọc sau đó hắn hung hắn bóp vỡ.
Bên trong lộ ra một hạt đan dược có màu đỏ thẫm.
Võ thừa nhìn đan dược này có chút nghi hoặc. Rõ ràng không phải đan dược giúp phục hồi linh lực, hắn nhíu mài.
Triệu chấn nhìn Võ Thừa khóe miệng nhếch lên cười cười.
– Ngươi biết đan dược loại này không?
Võ thừa nhìn đan dược thần sắc không chút biến hóa. Triệu chấn lại phát lên cười âm thanh cay độc lên tiếng.
– Đây là Nộ Linh Đan, ngươi chắc cũng không biết tác dụng của nó.
Hắn không chút do dự nuốt viên đan vào rồi gục đầu xuống cười điên dại. Triệu nguyện sắc mặt âm trầm nhìn võ thừa một cái
rồi nhìn về phía Triệu chấn hắn lắc đầu thở dài.
– Thật không ngờ một người tu vi trúc cơ ngủ trọng lại khiến hai người bọn hắn thân kinh bách chiến lại phải dùng tới bước
này.
Hắn cắn răng sau đó thân hình nhanh chóng lao vào trong rừng rậm tĩnh mịch.
Võ thừa nhìn thấy hết thảy cũng không nóng vội đuổi theo. ánh mắt hắn tập trung trên người Triệu chấn, bởi vì một tia nguy
hiểm trong lúc nhất thời này mà hắn mang đến.
Trên người triệu chấn lúc này cơ hồ linh lực cùng tu vi không ngừng kéo lên điên cuồng. Hắn từ trúc cơ thất trọng tiến hẳn lên
trúc cơ bát trọng không ngừng ở đó bát trọng đỉnh phong, cửu trọng lại tiếp tục kéo lên cửu trọng đỉnh mới dừng lại.
Triệu trấn lúc này ánh mắt hoàn toàn chỉ là một màu đỏ thẫm, khắp người hắn kể cả khuôn mặt cũng đã nổi gân mơ hồ có thể
thấy giống như có con vật gì đó đang ngọ nguậy, thoạt nhìn rất kinh dị linh lực cuồn cuộn trào ra không thể nào nội liễm.
Cơ thể hắn phình ra nhìn to lớn hơn lúc trước một vòng. Hắn ngẩng đầu nhìn võ thừa loan đao trong tay hắn cũng không màn
đến nữa quần áo có phần tàng phá trên người bị hắn một tay kéo xuống lộ ra thân hình cơ bắp quỷ dị.