Tu La Giới Chí Tôn

Tu La giới chí tôn - Chương 60




Võ thừa sắc mặt không đổi quay vút người lại đấm ra một quyền về phía lão giả.

linh lực cuộn trào khoảnh khắc tiếp xúc. mũi thương cách quyền đầu võ thừa 3cm thì dừng lại như mang theo một âm thanh

với tần số vô cùng thấp, lão giả thét lên một tiếng dùng lực đạo mạnh hơn chỉ thấy thân thương vang lên âm thanh ken két rồi

dần công lại như hình cây cung lên dây, sau đó thân thương duỗi thẳng ra mũi thương cũng theo đó đâm mạnh về phía trước.

Võ thừa lùi lại vài bước sắc mặt âm trầm trong lòng thầm nghĩ phải tốc chiến tốc thắng.

hắn hít sâu một hơi trấn định lại thân hình, đưa tay phải qua bên bắp tay trái, nơi hình xăm cái rìu hình bán nguyệt, hắn xòe

bàn tay ra chợt cái rìu như hình xăm trên da thịt bổng từ từ to lớn ra trong thời gian nháy con mắt một cây rìu dài nửa mét nằm

gọn trong tay phải võ thừa.

Lưỡi rìu hình bán nguyệt có màu huyết sắc phát ra khí tức cường mãnh lạ thường võ thừa nắm cây rìu trong tay rung rung

hắn hít sâu lần thứ hai hắn nắm cây rìu này trong tay vẫn còn chưa quen thuộc với khí tức này lắm nhưng lúc này hắn cũng

không nghĩ ngợi gì nhiều nữa. hắn hét lớn một tiếng vung cây rìu quét ngang.

Mọi chuyện nói thì chậm nhưng từ lúc Võ thừa đưa tay sang bên tay trái đến khi hắn vung cái rìu cơ hồ chỉ vài giây.

Triệu mala cùng trưởng lão kia khi cảm nhận được khí tức cây rìu sắc mặt chợt biến Triệu mala xuất ra một pháp bảo giống cái

khiên lên chắn trước ngực còn lão giả đưa thanh thương hai tay cầm hai đầu giơ chéo lên phía trước.

Vừa làm xong thì một đạo khí thể hình bán nguyệt màu hồng do cây rìu đánh ra cũng vừa đến, đánh thẳng lên tấm khiên cùng

trường thương không có âm thanh kinh thiên phát ra như tưởng tượng nhưng hai người Triệu mala lại chật vật lùi về sau hơn

mười mấy bước mới dừng lại. cả hai người thất khiếu chảy máu cả miệng cả mắt.

Lão giả kia đón đầu mũi nhọn công kích, chân lặp tức quỳ một gối xuống đất run rẩy ngẩng đầu âm thanh khàn khàn vang lên.

– Hồn khí…

Lão chỉ nói được hai tiếng như vậy rồi cấm đầu nằm dài xuống đất. riêng Triệu mala không biết dùng thủ đoạn gì lui khuất vào

trong bóng tối chạy mất.

Võ thừa khẽ liếc về phía Triệu mala chạy một cái rồi cũng không đuổi theo. Triệu gia trong lòng hắn tất cả đã là một gia tộc bị

diệt. hắn không chút lưỡng lự lập tức chạy về phía đóng trại của Hạ gia trong lòng như có ngàn con kiến đang bò.

– Chết tiệt quá sơ suất rồi. không nghĩ tới muốn bắt một con Linh thú chính lại bị người ta tính kế.

Nếu đám người Hạ mẫn có chuyện gì hắn thật sự không thể tha thứ cho chính mình được. nghĩ đến đây hắn cắn răng bước

chân nhanh hơn tuy trong đêm tối tĩnh mịch nhưng bằng vào thần thức mạnh mẽ võ thừa rất nhanh chạy về hướng lúc trước

cắm trại. thời gian khoảng năm phút trôi qua hắn cũng chạy đến nơi.

Đập vào mắt hắn là khung cảnh tan hoang, một nhóm hơn 30 người đang không ngừng dùng giáo thương đâm vào trong các

lều vải nhỏ. Cặp mắt Võ Thừa như có thể tùy thời chảy ra huyết lệ, tơ máu đã kéo đến tận đuôi tròng trắng. Một tiếng hét kinh

thiên dường như muốn kéo cả khu rừng đang chìm bóng tối và giấc ngủ của muôn loài bị đánh thức mà bừng tỉnh dậy.

– Dừng tay….

Võ thừa hét lên một tiếng xong, với ánh mắt hắn đỏ hồng tay phải dơ lên kéo cây búa lớn ra khỏi tay trái. hơn 30 người trong

đó có hai trưởng lão Triệu gia tu vi trúc cơ thất trọng, hai người này nhìn võ thừa chỉ mơ hồ cảm giác hắn tu vi trúc cơ không

biết là tầng nào nhưng họ khẳng định không hơn họ được nên trong lòng cười lạnh.

– Ngu ngốc không biết sống chết!

Người này tay cầm một thanh loan đao xong về phía võ thừa đầu tiên. nói chung Triệu gia là những người hiếu sát giết người

thành thói nên rất máu lạnh.

Nhất thời đôi mắt võ thừa lóe hung quan hắn cầm búa chém tới.

– keng…

Âm thanh va chạm vang lên trưởng lão Triệu gia kia bị đánh văng ra hơn 10m chân hắn trượt một khe dài dưới mặt đất nhưng

sắc mặt hắn lại có phần tiếu dung cười lạnh.

– Ha ha có ý tứ, thế thì giết ngươi mới có cảm giác chứ. Ta là Triệu Chấn. ngươi có dám xưng tên?

Võ thừa nhìn hắn không nói một lời ánh mắt lạnh lùng quét qua hết thảy một lượt nhưng không phát hiện người Hạ gia nào

hắn cũng thầm thở phào một hơi, sau đó thần sắc trở nên lạnh lùng lên tiếng.

– Ta vốn định tìm Triệu gia các ngươi để báo thù cho huynh đệ ta, vậy thì hôm nay bắt đầu từ ngươi ta sẽ giết dần đến khi

Triệu Gia không còn người nào có khả năng tu luyện.

Võ thừa ánh mắt lạnh lùng mở miệng, đám người triệu gia sát khí nổi lên. Trước nay chỉ có họ đòi diệt tộc người khác nào có

chuyện ai muốn diệt tộc bọn hắn.

– ha ha, nếu ngươi có bản lĩnh đó, mặc dù không biết huynh đệ ngươi là ai, vì ta giết quá nhiều người, nhưng ngươi muốn báo

thù thì trước hết đánh bại ta trước đã.

Triệu chấn khóe miệng châm chọc nhìn võ thừa.

Võ thừa cũng nhìn hắn rồi nhìn tất cả người Triệu gia tại đây lên tiếng.

Tất cả các ngươi cùng lên đi.

Triệu gia đám người ngẩn ra nhưng rồi sát khí bùng phát nhao nhao cầm vũ khí lao lên.

– Tốt… cuồng vọng như vậy ngươi phải có thực lực để cuồng vọng đã.

nhất thời đại chiến diễn ra võ thừa một người xong vào đám người tả xung hữu đột, vung búa chém giết, mỗi khi hắn vung một

búa lại có một tên bay ra xa,đứt tay lìa chân không thiếu tràng cảnh vô cùng huyết tinh, ngắn ngủi không hết nửa nén nhan 30

người thì có hết mười mấy người nằm la liệt dưới đất kêu la thảm thiết.

Triệu trấn trên người mang theo một vết thương, nhìn thấy đối phương lại mạnh mẽ như vậy trong mắt hắn hiện ra một tia

khiếp sợ, kèm theo đó là ẩn ẩn một sự điên cuồn.

– Các ngươi lui ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.