– Haizzz… mong rằng hài tử sau này sẽ được một phần nào đó của võ thừa tiểu hữu thì cái thân già này chết cũng nhắm mắt
a.
Tinh gia nghe Hạ chinh nói trong lòng cũng cảm khái.
– Người này cũng không biết làm sao mà bì được với tên đầu đất này. Một người mang trong mình Tinh Linh Tâm thứ mà ai
trong vũ trụ rộng lớn này cũng muốn có được. có nó thì phế vật bật nào cũng phải thành thiên tài thôi haizzz.
Hiếm khi tinh gia có bộ dạng trầm tư như nghĩ về quá khứ như vậy. hắn nghĩ về thân phận của mình rồi thở dài một hơi rồi hắn
nhìn Võ Thừa chăm chú.
Lúc này võ thừa đang cười cười trả lời những câu hỏi ngây ngô của thiếu nữ hạ mẫn bên cạnh, nhìn bộ dạng ngu ngơ của võ
thừa tinh gia trong lòng cũng cảm khái vạn phần.
– Lão đầu tử kia cùng Linh Tinh Như lại chọn hắn cho tương lai của một tộc quần là đúng hay sai? tên ngốc này khi đạt đến
cảnh giới kia khi phong ấn trong đầu hắn bị vỡ thì không biết cái bộ dạng ngây ngô lúc này của hắn có còn không?
Tinh gia lắc đầu không suy nghĩ nữa, hắn nhìn lên trời có rất nhiều tinh tú đang chớp động, Vũ trụ không ngừng biến động
tương lai chỉ có thời gian mới trả lời được.
chợt một tiếng thú rống vang lên kéo cảm xúc suy nghĩ của tinh gia về thực tại. Võ thừa đang cười cười nghe Hạ mẫn nói
chuyện chợt sắc mặt biến đổi hắn đứng phắt dậy đưa mắt nhìn về một hướng tối tâm của khu rừng. mọi người có thể không
nhìn thấy nhưng hắn cùng tinh gia thì rất rõ ràng.
Một con Hồ ly đang bị một bầy sói truy đuổi quyết liệt trong khu rừng chỉ thấy con Hồ Ly nhỏ kia khá chật vật không ngừng né
tránh những cú đớp của những con sói.
Võ thừa chăm chú quan sát rồi hắn nhíu mày tinh gia thấy sắc mặt võ thừa như vậy cũng nhẹ hỏi
– Sao…? đầu đất ngươi phát hiện được gì?
võ thừa trầm ngâm mở miệng.
– Con Hồ Ly này không phải yêu thú.
– ý ngươi là…
võ thừa gật đầu với tinh gia hai người dù sao cũng đồng hành khá lâu nên rất hiểu ý.
– Chắc chắn không sai. nó là một Linh Thú hơn nữa huyết mạch linh thú này khá cao.
võ thừa mở miệng những người xung quanh trong tay cầm vũ khí nhìn về phía rừng rậm tối om chẳng thấy được gì chỉ nghe
tiếng gầm gừ phát ra nhưng có lẽ khoảng cách cũng khá xa. võ thừa liếc nhìn đám người Hạ mẫn một cái hắn có chút do dự.
Nếu ra tay bắt lấy con Hồ Ly kia không thành vấn đề nhưng sẽ kích động đám sói kia. lũ sói này không phải yêu thú thông
thường nhìn cái kiểu đuổi giết vây công con hồ ly kia liền biết chúng rất có tổ chức. nếu xảy ra giao chiến với chúng bản thân
võ thừa không vấn đề gì nhưng Hạ mẫn đám người có thể gặp nguy hiểm.
– Ngươi bị ngu ngốc sao? Khống thú quyết ngươi để trưng à?
tinh gia một bộp tay vào gáy võ thừa chỉ nghe âm thanh chát chúa vang lên. võ thừa như nhớ tới điều gì lập tức ánh mắt phát
sáng hắn lập tức tản thần thức của mình ra đồng thời thôi động Khống thú Quyết nhất thời một vùng không gian mạnh mẽ bị
thần thức võ thừa quét ngan, yêu thú đụng phải đều bất động sau đó ánh mắt trở nên giãy dụa nhưng trong khoảnh khắc tiểu
hồ ly như vớ được cọng rơm cứu mạng nó nhanh chóng lao về hướng khác chạy trốn.
– Hừ muốn chạy sao?
Võ thừa khóe miệng nhếch lên tốc độ nhanh như tên bắn lao vào trong rừng rậm tối mịt chỉ nghe lại âm thanh của hắn.
– Mọi người ở yên đây ta đi một tí sẽ quay lại ngay.
Khoảnh khắc Võ Thừa lao vào trong bóng tối Tinh Gia cũng không kịp nói gì hắn quay Đầu nhìn về một hướng khác chợt sắc
mặt có chút biến đổi. Tinh gia nhìn đám người Hạ chính sau đó mở miệng.
– Dập lửa đi, chúng ta không ở đây một mình.
Võ thừa lúc này nhanh như tên bắn đuổi theo con hồ ly. Con hồ ly này khá giảo hoạt tuy chỉ là một Linh thú nhìn thì bình
thường nhỏ yếu, nhưng Linh trí cực cao.
Võ thừa đuổi theo nó hồi lâu hắn chỉ tập trung vào con thú nhỏ phía trước nên cũng không để ý hắn càng đuổi càng xa. thời
gian khoảng 15 phút trôi qua, lúc này con thú chợt dừng lại Võ thừa chạy đến cách con thú khoảng 5m hắn cười cười chợt mài
kiếm nhíu lại nhìn về phía trước chỉ thấy có một người từ trong góc khuất bóng tối đi ra.
Von Hồ ly vừa thấy người này thân thể chợt rung lên một cái rồi chậm rãi đi về phía người này. Trong bóng tối chỉ loáng thoáng
thấy một cặp mắt màu đỏ từ từ đi ra đối diện với võ thừa.
Võ thừa thần sắc không đổi âm trầm mở miệng.
– Triệu ma la! thì ra là ngươi nên ta nhiều lần thi truyển khống thú thuật Linh thú này lại không bị ảnh hưởng. Điều này không
khó lí giải khi ở trong di tích kia ngươi cũng có được phương pháp của Vạn Thú Tông.
Triệu ma la sắc mặt có chút khinh miệt nhìn Võ thừa.
– Bằng vào tu vi của ta làm sao có thể chống lại thần thức của ngươi.
– Vậy là…
– Haha không nghỉ Hạ gia lại có một Linh hồn sư cấp.
một lão giả sắc mặt âm trầm đi ra âm hiểm nhìn Võ thừa khóe miệng cười rằng
– Người tuổi trẻ ngươi thiên tư như vậy Hạ gia đã hứa hẹn với ngươi những gì mà lại theo chúng. vì tiểu cô nương đó sao?
Võ thừa lúc này như nhớ ra chuyện gì sắc mặt âm trầm, không muốn nhiều lời với hai người trước mặt, âm thanh đã có phần
rét lạnh.
– Là các ngươi dẫn dụ ta đến đây.
– hé hé hé
Triệu mala không ngừng cười lớn, âm thanh the thé rất khó lọt lỗ tai vang lên.
– Có ngươi ở đó cùng người kia chúng ta ra tay với lũ nhóc con kia có phần khó khăn.
– Hai người các ngươi nghĩ có thể ăn được Võ Thừa ta tại đây?
– Chúng ta biết không giết ngươi được nhưng giữ chân ngươi mười mấy hai ba phút thì có thể a, những người kia không có
ngươi bảo hộ thì sao?
Lão giả sắc mặt âm trầm mở miệng làm cho võ thừa nhíu mài càng chặt. hắn cắn răng định quay lưng trở về nhưng lão giả
triệu gia làm sao cho hắn đi được.
Người này tu vi trúc cơ lục trọng là một trong những trưởng lão Triệu gia thân kinh bách chiến. hắn lập tức vận linh lực trong
tay xuất hiện một thanh trường thương trong bóng tối chỉ thấy đầu thương lóe lên tia sáng lạnh lẽo một thương đâm ra về phía
võ thừa.