Tu La Giới Chí Tôn

Tu La giới chí tôn - Chương 49




Lúc này hắn có vẻ sức cùng lực kiệt nhưng hắn vẫn chiến đấu ngoan cường nếu để ý kĩ phía xa xa có một nhóm người già có

trẻ có bọn họ đang dìu dắt nhau chạy ra khỏi chiến địa. Thỉnh thoảng lại có tiếng rào khóc của trẻ nhỏ. Những người này đều

có bốn cánh tay. Hiển nhiên người kia đang thủ hộ cố kéo dài thời gian để những người này có thể rời xa thêm một ích.

Chém giết lại diễn ra võ thừa rành rành thấy rõ mọi chuyện hắn chau mày trầm tư tiếp tục quan sát cuối cùng 10 cường giả chỉ

còn ba nhưng người có bốn cánh tay kia chỉ còn một cánh tay, hắn một chân quỳ xuống đất hơi nghiêng đầu nhìn phía sau.

Mắt thấy những người kia đi cũng đã khuất tầm mắt hắn run rẩy đứng dậy. Dường như hắn lẩm bẩm điều gì đó rồi ngẩng đầu

nhìn về phía ba cường giả còn lại.

Võ thừa tâm thần khẽ chấn kinh vì hắn thấy tay còn lại của người kia đang cầm vũ khí. Đó rõ ràng là cây búa mà hắn đã cố

chạm vào trong mật thất Hạ gia.

Võ thừa lúc này liền hiểu cây búa kia là của người đó. khoảnh khắc cuối cùng. Người kia vung cây búa kia một cái với lực đạo

mạnh mẽ, võ thừa chỉ thấy một đoàn huyết sắc xẹt qua hư không rồi phút chốc chỉ còn một điểm sáng trên bầu trời của khung

cảnh đó.

Cảnh tượng trước mặt chợt giống như đóng băng võ thừa lại nhíu mày càng chặt. Chợt có một giọng nói trầm thấp vang lên

bên trái hắn.

.

Bên trong mật thất Đồ lão thất thần nhìn võ thừa bị bao trong huyết vụ khuôn mặt võ thừa hiện ra nhiều biểu tình, lúc đầu là

thân hình run rẩy kịch liệt, sau đó là vẽ mặt kinh nghi, rồi có giận giữ cùng khẩn trương… nhưng mắt thì vẫn nhắm chặt. Đồ lão

luôn miệng lẩm bẩm.

– Hết rồi… xong. Thế là xong… Hạ gia lại bị hủy trong tay ta sao?

Đầu lão lóe lên ý định giết người diệt khẩu nhưng khi ý định này vừa lóe lên lão nhìn về tinh gia thì nó tiêu tan không còn gì lão

lắc đầu ngán ngẩm âm thầm kêu khổ không thôi. Lão chỉ hận không thể hung hăng tát mình vài cái để cảnh tỉnh bản thân.

Đồ lão thất thần than khổ, tinh gia tuy nhìn sắc mặt hắn âm trầm nhưng trong lòng hắn còn gào thét lớn hơn gấp trăm lần Đồ

lão.

– Chết tiệt. Chết tiệt. Con mẹ nó đúng là vận cứt chó.

Tinh gia thầm nghĩ nếu tên óc chó này có xảy ra chuyện gì lão già kia chắc chắn sẽ cho hắn nếm đủ khổ. Hắn nghĩ đến mà

rùng mình nhưng lúc này hắn cũng vô lực. Thần thức hắn kiểm tra võ thừa chỉ thấy bên trong linh hải là một mảng sương mù

dày đặc không thấy gì.

– Lại có một cường giả muốn đoạt xá tên ngu ngốc này. Mẹ kiếp…

– Ngươi là người bị dí đánh sấp mặt đấy à?

Võ thừa nhìn một trung niên có dáng người khôi ngô cơ bắp rắn chắc. Nhưng lúc này có vẻ hắn hơi mơ hồ. Người này tiến lên

đứng sóng vai cùng võ thừa nhìn về phía đám tộc nhân của hắn rời đi mà thở dài.

– Chính là ta.

Gương mặt người này chất phát võ thừa nhìn hắn phút chốc rồi cũng nhìn theo phía đám người già trẻ kia đang kinh đảm

chạy trốn lại mở miệng.

– Ngươi không phải chỉ cho ta xem chuyện ngươi bị đè đánh chứ?

Người này nhíu mày nhìn võ thừa một cái hắn chăm chú nhìn phút chốc rồi lại mở miệng cười.

– Có gì vui?

Võ thừa có vẻ không kiên nhẫn nhìn hắn ánh mắt đầy cổ quái.

Người này khục khục ho khan một tiếng rồi hắn nói.

– Ta muốn ngươi giúp ta một chuyện.

– Sao ngươi không tự làm? Võ thừa lại cổ quái đáp.

– Ta… Trung niên ngập ngừng rồi nói. Ta sắp tiêu tán rồi. Ta bây giờ cũng chỉ là một tàn hồn thôi. Nếu ngươi không đến một

đoạn thời gian nữa ta cũng sẽ tiêu tán.

Người này lại thở dài…

Võ thừa gật gù.

– Ngươi cần ta giúp chuyện gì?

– Ngươi hãy tìm tộc nhân ta giải thoát cho họ khỏi kiếp nô lệ.

Võ thừa trầm ngâm.

– Phải tìm họ ở đâu..

Trung niên trầm ngâm rồi hắn lắc đầu. Ta cũng không biết.

Võ thừa ngẩn ra. Hắn nói thầm trong lòng. Tên này có phải hay không đầu có vấn đề?

Trung niên lại nói tiếp.

– Bất quá ngươi hãy đến một nơi gọi là Thánh Quang Đại Lục. Tộc nhân ta bị người ta bắt làm nô lệ ở đó chịu rất nhiều thống

khổ ta cũng từng là một nô lệ phụ trách luyện khí của một thế gia trong đại lục đó.

Nhưng vì không chịu nổi cảnh tộc nhân bị hành hạ nên ta đã lén rèn cái rìu này cùng nó một đường chém giết cứu tộc nhân

của mình. Cuối cùng ngươi cũng thấy rồi đó. Ta tự bạo thân mình còn cái rìu này ta quẳng ra ngoài không gian nhưng lúc ấy ta

có hơi quá tay nên không biết nó bay đến nơi nào.

Nói đến đây trung niên cũng có chút lúng túng nhìn võ thừa rãi rãi đầu rồi cười ngây ngô.

Võ thừa thấy cảnh này hắn cũng híp mắt lại ta nhớ hình ảnh này rất quen thuộc. Nhưng phải khẳng định người này chắc chắn

là một cái ngu ngốc.

Nếu có Tinh Gia ở đây và hiểu được trong đầu võ thừa này chắc chắn hắn sẽ hét lớn. Tất nhiên là quen a, mẹ nó nó, cái bộ

dạng này không phải là thường ngày của ngươi sao?

Võ thừa ánh mắt cổ quái nhìn trung niên hồi lâu rồi nói. Lúc đó ngươi tu vi gì? À tại sao lúc trước ta có cảm giác ngươi kêu gọi

ta? Ngươi là ai?

Trung niên nhìn võ thừa rồi chất phát mở lời.

– Ta tên A Dốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.