Ta năm đó cũng chỉ là một thanh niên không có gì nổi bậc sau trận chiến đó ta nhưng phải chấp trưởng gia tộc lưu lạc đến nơi
hẻo lánh này kéo dài hơi tàng.
Đồ lão lắc đầu ngao ngán tiếc hận một thời đỉnh phong của gia tộc.
Tinh gia cũng gật đầu đồng cảm võ thừa ở một bên khuôn mặt trầm xuống không nói một lời.
– Kim cang cảnh, ngay cả vô thượng đều vẫn lạc sao! Tinh gia vô cùng cảm khái. Kim cang cảnh cường giả khó giết cở nào,
Mà vô thượng cảnh thì khỏi cần nói, trừ khi hình thần câu diệt nếu không cho dù còn một hơi thở cũng có thể phục hồi.
Hắn vô cùng hiểu rõ. Cơ hồ ở đâu cũng vậy khi đạt tới cảnh giới đó đều là đỉnh phong của một phương.
– Một thời oanh liệt là vậy nhưng ta cũng chỉ có thể nhớ lại sự huy hoàng năm xưa mà cố gắn tu luyện, nhưng vài trăm năm
qua đi ta cũng chỉ có thể đột phá đến cảnh giới này một phần là do tư chất kém cỏi một phần là tư nguyên nơi này thật sự quá
khang hiếm.
Vã lại tất cả tư nguyên tốt nhất cũng đã bị các tông môn chiếm lấy ta đây cũng lực bất tòng tâm. Còn phải mỗi 20 năm lại tham
gia vào cuộc chiến tranh đoạt tư nguyên cùng lãnh địa với các gia tộc mà nói thẳng ra tất cả cũng chỉ là quân cờ để các tông
phái lựa chọn ra đệ tử có tư chất tốt. Nếu chiến đấu đơn thuần người ta sẽ không phát huy được hết tìm chất bản thân. Nhưng
với áp lực khi bại trận là gia tộc bị diệt thì cơ hồ ai cũng phải bộc phát hết tất cả những gì có thể để chiến đấu.
– Hạ gia ta vốn dĩ cũng chẳng muốn dính dáng gì tới chuyện này. Nhưng bản thân gia tộc quá suy tàn không thể cãi lời được
các tông môn nên phải tham gia vào vũng nước đục này thôi. Haizzz…
Đồ lão thở dài một hơi rồi hắn đứng dậy chấp tay.
– Ta biết hai vị không phải người ở thành ngan bạc này thậm chí các tông phái hạ cấp kia cũng không phải. Bằng vào tu vi của
hai vị bây giờ thì các bảo vật của các gia tộc ở đây có lẽ hai vị cũng coi là rác rưởi mà thôi. Nhưng Hạ gia ta nói gì thì cũng
từng là một thế gia đã từng đứng ở trung tâm của vùng đất linh huyền này có một số thứ nếu hai vị nguyện ý giúp đỡ lão phu
cũng xin dân tặng làm lễ vật bồi đáp hai vị.
– Ta cũng rất muốn biết bảo vật trong tay Hạ gia thế nào.
Ánh mắt tinh gia có phầm thâm ý nhìn lão giả. Lão giả thần sắc có chút sững lại nhìn tinh gia một cái thật sâu. Lão thật sự có
phần hơi chút thấp thỏm thân phận của tinh gia hai người quá thần bí. Đã vậy tu vi của lão cùng thần thức của lão vẫn không
nhìn ra được tu vi của tinh gia. Lão chỉ nhìn ra được tu vi võ thừa là trúc cơ ngủ trọng còn linh hồn lực thì mạnh mẽ so với lão
cũng chỉ có hơn chứ không kém nên lão quả quyết tu vi tinh gia đã vượt quá xa lão còn võ thừa là linh hồn giả có lẽ chuyên về
luyện đan dược hoặc luyện khí hoặc là một linh trận đại sư.
Hai người này nếu có ý muốn ra tay với gia tộc của lão cơ hồ lúc trước cũng không cần làm ra chuyện đắc tội với Triệu gia.
Còn chuyện có phải là người do gia tộc khác an bài hay không lão cũng tin tưởng ở trong thành Ngan Bạc này kể cả các tông
môn hạ cấp kia cũng không cần làm như vậy. Dù sao bề ngoài Hạ gia cũng chỉ là một gia tộc ở thành Ngan Bạc có chút thế lực
mà thôi cũng như nhiều gia tộc khác. Nên lão quyết định đánh cược một lần.
Mà không hiểu sao khi nhìn thấy hai người tinh gia cùng võ thừa lão lại rất có niềm tin cùng hảo cảm. Cứ như trong cõi u minh
sinh ra trực giác. Không thể nào giải thích nổi.
Lão giả ánh mắt trở nên kiên định, dẫu sao những thứ kia nhiều năm như vậy cũng không có tộc nhân nào chạm tới được vậy
chỉ còn cách này để vượt qua được đại chiến sắp tới.
– Hai vị mời theo ta.
Nói xong lão giả quay lưng tiếng vào căn nhà trúc.
Nhìn theo bóng lưng của lão tinh gia cùng võ thừa nhìn nhau một cái. Tinh gia nhún vai bước theo lão giả võ thừa cũng bước
theo. Thoáng chốc ba người chỉ còn bóng lưng từng bước đi vào căn nhà trúc mái tranh.
Bên trong căn nhà trúc xung quanh cũng chỉ có một cái giường đơn sơ lão giả hai tay chắp lại múa mai một pháp quyết sau đó
chỉ về phía cái giường. Cái giường gỗ cũ nát từ từ duy chuyển lộ ra một khoảng trống bên dưới sau đó phía dưới đất từ từ có
một lối đi tiến vào.
Lão giả quay đầu nhìn tinh gia cùng võ thừa một cái rồi gật đầu. Ba người tiếng vào lối đi đó đi xuống lòng đất.
Một đường đi xuống hơn 20 bậc thang rồi một lối đi nhỏ không gian có phần ẩm mốc, có phủ tý mạng nhện hiển nhiên rất ích
người tiến vào đây. Lối đi khoảng 10m thì một căn mật thất xuất hiện trước mặt tinh gia cùng võ thừa. Ánh sáng hiu hắt phát ra
từ ngọn lửa trên một cây đuốc được cắm trên tường. Phía hai bên là vài cái kệ trên đó có để nhiều quyển vở da khá củ kỷ có
lẽ ghi chép về gia tộc. Phía giữa có một dãy bài vị hiển nhiên là các bài vị đời trước của Hạ gia.
Lão giả gắn một cây đuốc lên tường rồi đi đến phía trước bài vị hắn khấu đầu vài cái gương mặt rất cung kính cùng tưởng
niệm. Sau đó hắn đi đến một cái kệ có một cái thùng gỗ hắn lật một thùng gỗ ra cầm theo một quyển công pháp có phần của
vếch tích thời gian lão cẩn thận vuốt ve tĩ mỹ bộ dạng rất chân quý.
Lão giả ngẩng đầu có chút không nỡ định mở miệng chợt ngẩn ra.
Lúc này chỉ thấy tinh gia cùng võ thừa đã đến bên cạnh một cái giá để vũ khí. Một số loại vũ khí khá củ kỷ có đao có kiếm có
thương có đại đao có trường cung…
Nhiều loại đã rỉ sét nhưng lúc này hai người đang chăm chú nhìn về một cái rìu to hình bán nguyệt. Phía trên mặt búa là hình
thù ảnh gì đó rất mơ hồ không nhìn rõ nhưng có vẻ rất cổ xưa cái cán bằng gỗ màu đen huyền có trạm khắc vài đường vân
cũng không rõ là gì.
– Đầu đất ngươi có cảm thấy gì không?
Tinh gia mở miệng.