Tu La Giới Chí Tôn

Tu La giới chí tôn - Chương 4




– Quỹ cũng bị u đầu sao?

Hắn không nói thì thôi vừa nói ra thân ảnh kia dường như rất tức giận, hận không thể lao lên tác cho hắn vài cái…

– Con mẹ nó ta nói ta không phải quỷ… Tiểu tử có tin hay không ta tác cho ngươi răng rụng không còn cái nào… Con mẹ nó lão tử ngủ trong này mới có mấy nghìn năm có tên khốn kiếp nào cứ đập

ôm tỏi vài giờ liền làm ta thức giấc… Vừa định ra xem một chút thì lại bị ném đá vào đầu. Còn chưa hết còn bị người ta gọi là quỷ…

– Thiên đạo nghịch luân rồi sao?

Hắn thật sự uất nghẹn có xúc động muốn lao lên cắn người để phát tiết

– Ngươi là ai?

Võ thừa hơi nhẹ giọng hỏi, gương mặt có chút ngại ngùng, sờ sờ mũi!

Vừa nghe xong câu này. Thân ảnh kia liền ưỡn ngực ngẩng cao đầu bộ dạng cao nhân…

– Ta ấy à… Hừ hừ. Không ngại nói cho ngươi biết… Từ cổ chí kim tên ta đã được lan truyền khắp ba nghìn thế giới không người không biết không người không hay. Một khi có người gặp ta đều phải ra

sức lôi kéo, hò hét,van nài, cầu xin…Ta còn…

Võ thừa cắt lời.

-Ngươi là ai? Khuôn mặt võ thừa không biểu tình.

– Để ta nói hết đừng cắt ngang … Thằng oắc…

Sắc mặt người này tái xanh

– Ta còn là người thông thạo đại thừa. Luyện linh đại tông sư. Đế cấp trận pháp… Ta còn…

– Vậy ngươi là ai.

Võ thừa lại lên tiếng . Gương mặt lúc này đã có phần hết kiên nhẫn trong lòng hắn thầm nghĩ.

Tên quỷ này đúng là một tên điên lắm mồm.

Vì tất cả những gì hắn nói võ thừa một cái cũng không biết, gì linh trận. Gì trận pháp, gì cấm chế?

Tên này thật khó hiểu bị ném có một cục đá vào đầu mà đã ngu ngơ thế rồi, nếu thêm vài viên nửa.

Nghĩ đến đây Võ Thừa lại vô thức sờ sờ mũi.

– Thanh niên nổi gân xanh trên trán, nhìn chằm chằm vào võ thừa,đôi mắt đầy tơ máu, thật sự có xúc động muốn giết người. Trong giây lát…

– Mà thôi. Mà thôi… Nể mặt lão già kia ta không so đo với ngươi làm gì…

– Ngươi cứ gọi ta ” Tinh Gia” là được.

Võ thừa nhìn hắn không chút nghi hoặc. Lên tiếng…

– Tinh gia…

Ngươi làm gì trong miếng ngọc bội của ta vậy? Ngươi có thể nói ta là ai không? Chúng ta đang ở đâu?

Tinh gia nhìn hắn hồi lâu đôi mắt chớp chớp vài cái trong lòng suy tính…

Hắn có phần hơi chột dạ vô thức lại làm biểu tình giống võ thừa củng đưa tay lên sờ mũi, rồi hắn nhận ra bản thân như có gì không đúng lại đưa tay lên miệng ho khan vài tiếng trong lòng suy nghĩ.

– Lão già kia có hay không bị hồ đồ rồi lại đưa thất ấn cho một cái ngu ngốc? Nếu lão biết tên này gọi thất ấn ngọc là một miếng ngọc bội bình thường có lẽ lão sẽ cắt lưỡi chết…

Hắn nghĩ nghĩ…

Mà thôi dù sao hoàn thành lời hứa với lão thì tự mình có thể thoát khỏi phong ấn. Trời cao mặt ta đi a.

Nghĩ tới đây hắn cười hắc hắc… võ thừa nhìn hắn lại chau mài. Dường như lại phát hiện không đúng hắn vội ho khục khục thêm vài tiếng nữa rồi phất tay áo bày ra cái bộ dạng tiền bối rồi nói.

– Tiểu tử à… Ùm… Ngươi có một sứ mạng rất quan trọng để hoàn thành… Cho nên ngươi bắt đầu từ hôm nay phải tu luyện…

– Tu luyện sao?

– Ừ tu luyện. Có thực mới có thể thực hiện được sứ mệnh của ngươi a.

– Sứ mệnh của ta là gì tinh gia?

Nghe võ thừa gọi mình là tinh gia. Hắn vô cùng đắc ý thầm nghĩ tiểu tử này thật dễ dụ dỗ…

– Sứ mệnh của ngươi rất quan trọng về phần làm thế nào thì khi thực lực của ngươi đủ thì ngươi sẽ biết. Thấy ngươi cũng thành thật ta cho ngươi một bộ công pháp xem như là quà gặp mặt đi. Nói

xong hắn quẳng một quyển trục rách nát chữ nghĩa mờ ảo nhưng có thể đọc được. Dù sao cũng là đồ lão già kia cho ngươi có gì phải tiếc ?

Tu La Quyết

cầm quyển trục trong tay Võ Thừa cảm nhận được khí tức cổ xưa của nó vội cúi đầu với Tinh gia.

– Tinh gia thấy thế thì bày ra cái bộ dạng tiền bối vô cùng đắc ý lại nói. Một cái nhấc tay thôi. Còn tu luyện thế nào thì trông cậy vào ngươi. Hắn thầm nghĩ. Nếu lão già kia biết ta lấy đồ của lão cho

người khác lung tung có hay không lão nhốt ta thêm ngàn năm. Nghĩ đến đây hắn thấy rùng mình…

– Võ thừa cầm quyển công pháp hắn nhìn một lúc rồi quyết định nhỏ một giọt máu vào sau đó rất nhiều tin tức truyền vào mi tâm. Một giọng nói tang thương không có tình cảm vang lên trong đầu hắn.

– Tu la quyết chia làm hai quyển, một quyển thần luyện, một quyển là thể luyện khi tu luyện xong hai quyển sẽ khiến người tu luyện trở thành nữa thần nữa ma sức mạnh vô cùng cắn nuốt thiên địa vạn

vật để tăng sức mạnh bản thân. Thần thức vô biên quét xa nghìn tỷ dặm. Quyển này là thần quyển. Tu luyện dưỡng dục linh hồn.

Sau đó hàng loạt tin tức công pháp không ngừng hiển hiện trong đầu võ thừa, hắn khoanh chân bắt đầu tu luyện hai tay không ngừng biến ảo kết ấn…

Nửa ngày sau…

– Thần quyển tu la quyết . Thật thâm ảo a. Quyển này chuyên để tu luyện linh hồn thật sự có thể để đánh nhau không? Hắn trầm tư.

Tinh gia nghe hắn nói thì trừng mắt.

-Ngươi là heo sao? Công pháp võ học vô cùng vô tận. Có người tu kỷ. Có người tu thể. Có người tu độc có người lại luyện thi khôi… Nhưng trên hết công pháp tu luyện thần thức hay linh hồn thì cực

ích và hiếm gặp. Huống chi quyển này bao nhiêu thiên kiêu đầu rơi máu chảy cũng muốn có nó.

– Lợi hại vậy sao?

– Tất nhiên…

Võ thừa gật gù tỏ ý tiếp thu.

Quyển này có cửu tầng chuyên tu luyện thần thức chắc quyển còn lại chuyên tu luyện thân thể nếu ta tu luyện đại thành không biết sẽ thế nào.

– Tinh gia. Công pháp này quyển còn lại đâu?

Nghe võ thừa hỏi tinh gia trầm tư.

– Quyển còn lại có lẽ đã thất lạc đâu đó trên vị diện này. Chắc là như vậy.

Thật ra hắn cũng không nắm chắc vì lão già kia đưa tên này đến vị diện này chắc có dụng ý nào đó. Có lẽ liên quan đến công pháp của tu la quyết chăn. Cũng hiếm có người tu luyện đại thành công.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.